Gửi đến bạn thân mến! Một trong những lý do khiến tình yêu trở nên khó phai trong cuộc đời là sự dở dang. Bởi vì không thể viết nên câu chuyện tình yêu đầy đủ, nên con người mãi vương vấn, mong nhớ một người. Liệu họ có thể để lại quá khứ phía sau để bước tiếp vào tương lai? Mở đầu Blog Radio tuần này, mời bạn lắng nghe:
Truyện ngắn: Để lại ngày xưa của chúng ta (được gửi từ Nhân Gian Lưu Tình)
“Này, chuyện lạ gì đang xảy ra vậy? Tôi vừa mới nhận được thiệp mời cưới của Khang, nhưng tên cô dâu là...”
“Ừ...chuyện dài lắm, nói sau nhé”.
An đang cầm tấm thiệp màu xanh ngọc bích thanh lịch, trong khi máy đang reo lên cuộc gọi từ cô bạn đại học.
Trong một quán cà phê với dấu tích của thời gian và kỷ niệm, Amore thu hút những con người bị mắc kẹt trong quá khứ rõ ràng, đến đây để tìm góc nhỏ, lạc vào những ngày đã qua.
Hôm nay, An lại ghé qua Amore.
“Xin chào người đẹp, hôm nay lại gặp em à. Đừng thế đi, anh đã có gia đình, em cứ mãi mơ về anh cũng chẳng có ích gì đâu.”
Bắc bất ngờ xuất hiện từ phía sau, vỗ vai An một cái mạnh mẽ. Cách chào chỉ dành riêng cho An. Sau cú vỗ vai, An trở về hiện tại.
Bắc là chủ của quán cà phê này và An là khách quen từ những ngày đầu tiên quán mở, không ai ngờ đến. Hai người xa lạ dần trở nên quen thuộc. Khi nghe Bắc nói về việc sắp phải đóng cửa quán, An cũng là người đưa ra vài lời khuyên. Kết quả, nỗ lực không bao giờ bị phụ thể hiện qua sự thành công của Bắc, quán cà phê ngày càng phát triển, tạo ra một điểm sáng trong đêm u tối.
“Không biết phải làm sao bây giờ, nếu anh Bắc tiếp tục đối xử tốt với em như thế này thì em sẽ không bao giờ rời xa anh. Cho dù có gặp khó khăn, em cũng sẽ không từ bỏ tình cảm này. Sự quý trọng không thể dễ dàng bỏ qua.”
An say mê uống nước, khẽ nắm chặt cốc, mắt nhìn Bắc với vẻ say mê sâu sắc.
“Thưa đại tỷ, em đã nhận lỗi rồi ạ, xin đại tỷ đừng nhìn em bằng ánh mắt đầy ác ý như vậy, em không thể chịu đựng nổi đâu ạ.”
Bắc hiểu rõ An đang phàn nàn về việc cấm nhân viên nhận tiền nước của cô. Đối với Bắc, An không chỉ là khách hàng mà còn là người bạn tốt của anh, vì vậy anh luôn mong muốn có thể đáp lại những ân nhân của mình. Tuy nhiên, Bắc không ngờ rằng người bạn đặc biệt này của anh cũng rất bao dung và không muốn gây phiền phức cho nhân viên, nên mỗi khi rời khỏi quán, An luôn âm thầm để lại tiền dưới cốc cà phê.
“Được rồi, từ lần sau em sẽ nhắc nhân viên đối xử với tôi như với bất kỳ ai.” Nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của An, Bắc không dám phản đối.
An lúc này mới trở lại bình thường. Trong khoảnh khắc im lặng, hai người hiểu rằng lý do An đến đây không chỉ để tìm một nơi yên tĩnh làm việc, không phải để thư giãn, càng không phải chỉ vì nhớ hương vị cà phê của Amore.
“Tỷ đã nhận được... rồi à?”