Đôi khi, tôi đứng dưới mưa tại trạm xe bus, cảm thấy cô đơn và ao ước có người đồng hành, hoặc ít nhất là một cái ô. Rồi, giữa dòng người đông đúc, tôi không kìm nén được nước mắt.
Bạn có cảm thấy việc trưởng thành khiến chúng ta khó nói hơn không? Cuối cùng, chúng ta chìm đắm trong biển tâm sự và cảm thấy đau khổ.
Sự trưởng thành không chỉ là việc trở nên ít nói và suy nghĩ nhiều hơn. Đó là việc suy nghĩ về cuộc sống, thời gian và những nỗi đau.
Tôi có nhiều điều may mắn hơn nhiều người khác trong cuộc sống này, có gia đình, bạn bè, nhưng vẫn cảm thấy cô đơn.
Tuổi thơ của tôi tràn đầy mơ ước, nhưng thật khó để biến chúng thành hiện thực. Tôi mơ mộng trở thành siêu anh hùng, làm giáo viên hay người nghệ sĩ, nhưng hiện tại, tôi cảm thấy như chúng là những ước mơ xa xỉ.
Năm 16 tuổi, trong mùa thu ấy, ước mơ của tôi là trở thành một bác sĩ, có thể chữa bệnh cho gia đình, cứu rỗi những linh hồn đang lìa khỏi cuộc sống. Nhưng đời không như mơ, không gì có thể giữ chặt lấy ước mơ của tôi, cũng không phải là chiếc áo blouse trắng mà tôi thích.
17 tuổi, tôi mơ ước mình trở thành một luật sư, bảo vệ quyền lợi cho người thân của mình. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng như ý muốn. Tôi nhận ra rằng, để làm được điều đó, tôi cần phải làm việc nhiều hơn. Lúc 18 tuổi, tôi lại nghĩ đến việc trở thành một nhà văn. Người ta nói Nguyễn Tuân dành cả cuộc đời để tìm kiếm cái đẹp, còn tôi, tôi tìm kiếm cái tự do. Người ta thường nói, khi bạn không có gì, bạn sẽ có cảm giác muốn có nó. Điều tôi muốn, đó là tự do.
Tôi yêu thích sự tự do mà một nhà văn có. Tôi muốn có quyền tạo ra một nhân vật, thổi hồn vào họ, định đoạt số phận của họ với bút của mình. Có vẻ như mơ mộng, nhưng đó chính là cái tự do mà tôi ao ước.
Tuy nhiên, tôi trượt môn Khoa học Xã hội và Nhân văn, buộc phải từ bỏ giấc mơ của mình. Tôi phải nhìn ngắm những người bạn cùng tuổi thành công. Một số trở thành MC tại VTV, một số làm việc tự do và trở nên nổi tiếng trong việc viết quảng cáo và dẫn chương trình. Họ sống và đam mê tuổi trẻ của mình.
Còn tôi, sau nhiều thất bại, tôi chọn sống trong yên lặng. Tôi xa lánh bạn bè, mất dần liên lạc với họ. Mỗi lần gặp lại, họ chỉ nhắc nhở về lễ tốt nghiệp. Tôi rời xa mạng xã hội, không tham gia câu lạc bộ nào, chọn cách im lặng và không chia sẻ với ai. Mọi người chỉ biết tôi đã tốt nghiệp từ một trường Quốc tế, học tài chính và sống một cuộc sống khép kín.
Trải qua một năm với nhiều sóng gió, tôi tự hỏi liệu nên thay đổi cuộc sống của mình ở năm tiếp theo không? Liệu tôi có nên tham gia thi lại? Hay nên học một ngôn ngữ mới? Nhưng sự e dè và sự nhút nhát đã đè nặng lên tôi. Vì vậy, tôi tiếp tục bước đi trên con đường mà tôi không thích, đến giờ này, khi tôi là sinh viên năm thứ 4.
Như bao sinh viên khác, tôi cũng có những ngày mông lung và mơ mịt. Đứng ở trạm xe bus tránh mưa, tôi mong chờ ai đó đón tôi về, hoặc mong mình không quên mang theo ô. Có lúc, tôi không kìm nén được nước mắt giữa dòng người đông đúc. Ngày xưa, lén ăn mì gói vì sợ mẹ mắng, bây giờ lại lén ăn mì gói, nhưng lần này sợ mẹ buồn.