Đề bài: Đàm luận về cảnh thiên nhiên trong bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ
1. Giới thiệu
2. Bài mẫu 1
3. Bài mẫu 2
4. Bài mẫu 3
5. Bài mẫu 4
6. Bài mẫu 5
Mẫu phân tích bức tranh thiên nhiên trong bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ
I. Dàn ý Phân tích bức tranh thiên nhiên trong bài Đây thôn Vĩ Dạ (Hoàn chỉnh)
1. Khởi đầu
Giới thiệu về hình ảnh thiên nhiên thôn Vĩ trong bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ
2. Phần chính
* Hình ảnh thiên nhiên thôn Vĩ sáng sủa, tràn ngập sức sống:
- Vườn cây dưới ánh nắng mới mát, xanh ngát, đầy sức sống:
+ Ánh nắng chiếu lên hàng cau thẳng tắp
+ Màu xanh 'như ngọc' của vườn cây làm nổi bật vẻ tươi mới, mượt mà của nơi đây.
+ 'Lá trúc chen ngang mặt chữ điền': sự hòa quyện giữa cảnh vật và con người
* Thiên nhiên trong tâm trí nhà thơ phản ánh tâm trạng và cảm xúc chia lìa:
- Mây và gió, dù cùng hướng, nhưng nay lại phân chia thành hai lối 'Gió theo lối gió mây đường mây'.
- Hoa bắp ven sông đung đưa nhẹ nhàng rồi rơi xuống mặt nước, gợi lên hình ảnh sự lảo đảo, phù phiếm của cuộc sống
--> Thiên nhiên vẫn rực rỡ nhưng cũng mang trong mình nỗi buồn sâu thẳm, bất tận.
- Hình ảnh của 'thuyền', 'sông trăng' và câu hỏi cuối cùng 'có chở trăng về kịp tối nay' thể hiện sự lo lắng, xót xa và ám ảnh của nhà thơ.
- Ở khổ thơ cuối, bức tranh thiên nhiên trở nên mơ hồ, huyền diệu hơn:
+ Màu trắng của sương mù phủ lên khắp mọi nơi khiến tầm nhìn trở nên không rõ ràng
+ Sự mơ hồ của không gian khiến tác giả cảm thấy lạc lõng, không có điểm tựa
+ Câu hỏi cuối cùng trong bài thơ thể hiện tâm trạng lo lắng, day dứt của con người mong mỏi yêu thương và sự sống nhưng lại gặp ngăn cản từ số phận
=> Bức tranh thiên nhiên của xứ Huế trải qua ba khổ thơ với sự biến đổi theo hướng mơ hồ, mịn màng hơn.
3. Kết luận
Tóm tắt vấn đề: 'Đây thôn Vĩ Dạ' là một bức tranh về vùng đất Huế, vừa tươi đẹp, vừa mộng mơ, vừa huyền ảo, khiến người đọc như bị cuốn vào thế giới tiên cảnh.
II. Mẫu bài Phân tích bức tranh thiên nhiên trong bài Đây thôn Vĩ Dạ
1. Phân tích bức tranh thiên nhiên trong bài Đây thôn Vĩ Dạ, mẫu 1:
Hàn Mặc Tử nổi tiếng với sức sáng tạo mãnh liệt, mang phong cách 'điên', đôi khi vượt ra ngoài thực tại, tràn ngập mộng mị. Mặc dù vậy, tác phẩm của ông vẫn có những bài thơ về thiên nhiên mượt mà, tươi sáng, gợi cảm xúc mới trong lòng người đọc. 'Đây thôn Vĩ Dạ' là một bức tranh tuyệt đẹp về phong cảnh, thiên nhiên xứ Huế mơ màng. Bức tranh ấy gắn liền với tâm hồn của nhà thơ và để lại nhiều ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc.
'Đây thôn Vỹ Dạ' được tạo ra sau khi nhận được một tấm thiệp và lời mời từ một người con gái Huế, khi đó Hàn Mạc Tử đang phải ở Quy Nhơn để chữa bệnh. Bài thơ đẹp này là biểu tượng cho sự hoài niệm và lòng nhớ về vẻ đẹp của xứ Huế.
Tự nhiên trong 'Đây thôn Vỹ Dạ' thể hiện nhiều sắc màu, phản ánh cảm xúc phức tạp của nhà thơ.
Bài thơ bắt đầu bằng lời nhắc nhở dịu dàng, âu yếm từ người 'khách xa' không về Huế chơi:
Anh ơi, sao không về chơi thôn Vỹ
Tứ thơ đẹp đẽ, tinh tế và sâu sắc. Hàn Mạc Tử với lời trách móc nhẹ nhàng này gửi gắm nỗi nhớ về Huế và mở ra một bức tranh tinh túy về xứ Huế.
Bài mẫu Phân tích bức tranh thiên nhiên trong Đây thôn Vĩ Dạ
Sau lời trách móc ấy, một khung cảnh thiên nhiên tươi sáng, tràn đầy sức sống bắt đầu hiện ra:
Ngắm nắng đang len lỏi hàng cây cau mới mọc
Vườn nào mà xanh quá như ngọc
Cành trúc che dày mặt ruộng đồi
Bức tranh thiên nhiên ở Huế vào buổi sáng ban mai tươi sáng, trong lành. Ánh nắng đầu ngày luôn tinh khôi, tràn đầy sức sống nhất.
Trên hàng cây cau thẳng tắp, ánh nắng lấp lánh, làm rực rỡ khung cảnh xanh mướt của 'vườn ai'.
Dù chỉ là ghé thăm một cách thầm lặng, nhưng hình ảnh 'mặt chữ điền' vẫn gợi nhớ về người con trai phú hậu, hiền lành.
Bức tranh thiên nhiên dần chuyển màu khi gió theo lối mây, dòng nước buồn thiu lay hoa bắp.
Hai câu thơ đọng lại sự chia ly, tan vỡ. Trái với mây và gió thường chung lối, thơ của Hàn Mạc Tử lại kể về sự chia lìa của chúng.
Thuyền ai đậu bến sông trăng kia, liệu có kịp chở trăng về trước khi tối tăm buông xuống?
Trong đêm nên thơ ở Huế, ánh trăng trải khắp nhưng tác giả đang thấp thỏm, lo lắng về điều gì. Từ 'kịp' khiến mạch thơ vội vàng, gấp gáp hơn, như đang hỏi ai, hay hỏi chính bản thân mình.
Đến khổ thơ cuối, thiên nhiên chuyển sang gam màu mờ ảo, huyền diệu hơn, khiến cho tâm trạng của tác giả càng trở nên bí ẩn và sâu lắng.
Dưới bóng sương mờ, hình bóng người mờ nhạt. Áo em trắng tỏa sáng quá, nhưng không thể nhận ra. Ai đủ hiểu được tình yêu sâu đậm của ai?
Một đêm trăng mơ màng, sông nước u ám khiến cho tác giả cảm thấy như đang ở trong một thế giới huyền bí. Bức tranh trắng muốt cuối cùng khiến cho tâm hồn mênh mang, day dứt. Câu hỏi cuối cùng như một hồn âm thầm thức, không ngừng xao xuyến trong lòng.
Bức tranh thiên nhiên của Huế chuyển biến qua ba khổ thơ, hướng mờ ảo. Nhưng vẫn hiện diện sức sống phồn thịnh và vẻ đẹp tinh khôi đặc trưng của Huế.
'Đây thôn Vỹ Dạ' là một bức tranh về Huế, tươi đẹp, mơ màng, huyền bí, khiến người đọc cảm thấy như bước vào một thế giới thần tiên.
""""-KẾT THÚC BÀI 1""""---
Bên cạnh việc phân tích khía cạnh thiên nhiên trong bài Đây thôn Vĩ Dạ, hãy tìm hiểu thêm về cách phân tích bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ, bình giảng về Đây thôn Vĩ Dạ, phân tích toàn diện về bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ, cũng như phần phân tích khổ thứ 3 trong bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ để làm chắc kiến thức.
2. Phân tích khía cạnh thiên nhiên trong bài Đây thôn Vĩ Dạ, mẫu 2:
Hàn Mạc Tử, một nhà thơ mang phong cách riêng biệt và 'lạ' trong trào lưu Thơ mới. Tác phẩm của ông luôn thể hiện sự đau khổ với cuộc sống, nhưng lại gặp phải sự lãnh đạm và thờ ơ. Đọc thơ của Hàn Mạc Tử, ta cảm nhận được tâm hồn 'điên' muốn vượt ra ngoài thế giới hiện thực. Mặc dù vậy, bên cạnh những hình ảnh 'điên', ta cũng thấy những hình ảnh rất đẹp và đầy sức sống. Bài thơ 'Đây thôn Vĩ Dạ' là một ví dụ điển hình. Bức tranh thiên nhiên của Huế hiện ra với vẻ đẹp và sức sống tuyệt vời qua bàn tay tài hoa của tác giả.
'Đây thôn Vĩ Dạ' thực ra là câu trả lời của nhà thơ cho một cô gái ở thôn Vĩ Dạ, khi cô trách sao anh lâu quá không ghé thăm. Tứ thơ được viết từ dòng cảm xúc chân thành và mãnh liệt ấy.
Những bài phân tích về bức tranh thiên nhiên trong Đây thôn Vĩ Dạ xuất sắc nhất
Huế luôn là nơi gợi nhớ, gợi thương cho những ai đã từng bước chân qua đó. Vẻ đẹp của nó vừa tươi mới, vừa cổ kính và gần gũi. Thiên nhiên trong bài thơ làm nổi bật hình ảnh con người Huế.
Câu đầu tiên có thể coi là phác họa rõ nhất vẻ đẹp và cuốn hút của thiên nhiên xứ Huế:
Sao anh không ghé về thôn Vĩ
Nắng mới lên sưởi ấm muôn vẻ
Vườn kia xanh mát như ngọc quý
Lá trúc che chắn mặt điền đồng
Khổ thơ vang lên với tiếng trách tràng của cô gái dành cho người trữ tình. Một lời trách mạnh mẽ nhưng cũng đầy tinh tế. Dù có trách móc nhưng lòng người không giận hờn. Và sau lời trách ấy là một bức tranh thiên nhiên thơ mộng. Tác giả không chỉ sử dụng từ ngữ mà còn chạm vào trái tim để vẽ nên bức tranh tuyệt vời ấy.
Thiên nhiên tỏa sáng, tươi mới và khỏe mạnh. 'Nắng mới lên' gợi lên hình ảnh của buổi sáng, nắng bình minh nhẹ nhàng. Ánh nắng chiếu lên hàng cau xanh làm cho không gian trở nên mát mẻ và trong lành.
Ở câu thứ ba, tác giả sử dụng từ 'vườn kia' như để tự hỏi và hỏi người. 'Vườn kia' thể hiện sự kín đáo, sâu sắc của tâm hồn. Màu xanh của vườn như ngọc quý, tươi mát và trong lành. Từ 'mướt' tạo ra sự mềm mại và uyển chuyển cho khu vườn buổi sáng.
Một bức tranh thiên nhiên đầy sức sống và đẹp đẽ.
Ở câu thứ hai, thiên nhiên từ tươi tắn chuyển sang buồn bã và phảng phất nỗi chia xa.
Gió theo lối gió, đường mây xa xôi
Dòng nước buồn bã, hoa bắp lay đôi
Gió mây xưa nay vốn đi chung đường nhưng trong thơ của Hàn Mạc Tử lại chia ra hai con đường xa lạ. Từ 'buồn thiu' diễn tả tâm trạng của thiên nhiên, một cảm giác đau đớn và u sầu.
Khu rừng cuối cùng nơi thôn Vi ẩn hiện như một ẩn số huyền bí, gợi nhớ về những cảm xúc sâu thẳm trong lòng người. Đó thật sự là một trải nghiệm đầy kỳ diệu.
Vẻ đẹp của Huế không chỉ đơn thuần là những cảnh quan tươi mới mà còn là những cung bậc cảm xúc sâu lắng, khiến lòng người không ngừng xao động và suy tư. Hàn Mạc Tử đã thành công trong việc tái hiện lại điều đó qua những nét vẽ tinh tế và uyển chuyển của mình.
3. Phân tích hình ảnh tự nhiên trong bài thơ 'Nơi ấy, thôn Vĩ Dạ' mẫu 3:
'Nơi ấy, thôn Vĩ Dạ' là một tác phẩm văn học xuất sắc, được Hàn Mạc Tử sáng tác dựa trên cảm xúc và kí ức sâu đậm về Huế, nơi đã gắn bó với cuộc đời ông. Sự kỳ diệu của cảnh thiên nhiên Vĩ Dạ trong bài thơ là một minh chứng rõ ràng cho sức mạnh của tình yêu và kỷ niệm.
Cuộc đời Hàn Mặc Tử, mặc cho bao nỗi đau khổ, vẫn lung linh như một bức tranh thơ đầy sức sống. Từ những cung bậc cảm xúc khác nhau, ông đã tạo ra những tác phẩm vĩ đại, nổi tiếng trong lòng người.
Bức tranh thiên nhiên trong 'Đây thôn Vĩ Dạ' là sự kết hợp tinh tế giữa ánh sáng và bóng tối, tạo nên một bức tranh đầy mê hoặc và sâu lắng, khiến người đọc không thể quên.
Phân tích bức tranh thiên nhiên trong bài thơ 'Đây thôn Vĩ Dạ' một cách ngắn gọn nhưng sâu sắc và đầy ý nghĩa.
Bức tranh Vĩ Dạ không chỉ là một cảnh đẹp mà còn là biểu tượng của tình yêu và hoài bão. Hàn Mặc Tử đã khắc họa nó một cách sống động và chân thực như cuộc sống mà ông đã trải qua.
'Dìm mắt vào ánh nắng, cảm nhận sự mới mẻ của mỗi buổi sớm
Cây cau xanh tươi như đá ngọc trong vườn xanh mướt'
Vĩ Dạ vẫn là biểu tượng của sự sống động và huyền bí, với hàng cây cau xanh mát và ánh nắng vàng rực. Mỗi buổi sáng là một trải nghiệm đầy kỳ diệu khi mặt trời chiếu sáng qua những tán lá cau, tạo nên bức tranh thiên nhiên tuyệt vời.
'Gió theo lối gió, mây bước theo đường mây
Dòng nước êm đềm, hoa bắp nhẹ lay
Thuyền trôi bên bến, dòng sông trăng lấp lánh
Liệu có kịp chở trăng về trước khi tối buông?'
Bức tranh thiên nhiên đưa người ta đến với thế giới của những cảm xúc sâu lắng và bi thương. Từ cây cau xanh tươi mát đến dòng nước buồn thiu, mỗi chi tiết đều gợi lên một chuyện buồn, một tình khúc đầy tiếc thương.
Trong bức tranh, dấu vết của sự lìa xa rõ ràng, nhưng cũng không thể phủ nhận mối liên kết giữa các yếu tố. Gió vẫn kéo mây đi, và mây vẫn trôi theo 'đường mây' của mình. Thuyền và bến luôn liên kết, và chỉ khi có nhau, chúng mới hoàn chỉnh. Mặc dù vậy, sự cô đơn và đau đớn vẫn hiện hữu. Nhưng điều quan trọng là, sự lo lắng và bất an càng chứng tỏ tình yêu sâu sắc hơn với thiên nhiên Vĩ Dạ.
Hàn Mặc Tử đã sử dụng nghệ thuật ngôn từ phong phú và linh hoạt để tái hiện bức tranh thiên nhiên Vĩ Dạ một cách sống động. Thông qua những từ ngữ và hình ảnh tinh tế, ông đã thể hiện tình yêu sâu đậm đối với tự nhiên và đất nước.
4. Phân tích hình ảnh tự nhiên trong bài thơ 'Đây thôn Vĩ Dạ', mẫu 4:
Bức tranh về thôn Vĩ Dạ trong bài thơ của Hàn Mặc Tử là một hiện thân của sự trữ tình và đằm thắm, không chỉ về con người mà còn về vẻ đẹp tự nhiên và tinh thần của Huế.
Huế là điểm hẹn của vẻ đẹp thơ mộng và sâu lắng, một nơi không chỉ gợi nhớ mà còn đọng lại trong lòng những người đã từng đặt chân đến. Mỗi góc phố, mỗi mái nhà ở đây đều chứa đựng những câu chuyện đầy ý nghĩa, làm bật lên cảm xúc vàng son. Câu hỏi mở đầu bài thơ như một lời gợi nhắc, đẩy người đọc suy ngẫm về quê hương, về những ký ức ngọt ngào.
Câu thơ như lời gửi gắm của một người con gái Huế đến người yêu xa. Sâu thẳm trong lòng, nỗi nhớ vẫn hiện hữu qua từng câu thơ, 'sao lâu rồi anh không về thăm thôn Vĩ'. Đó cũng là lời mời, là lời nhắc nhở về mảnh đất thân thương, đẹp đẽ.
Nắng mới tỏa sáng lên hàng cây cau, tạo nên không gian tươi mới, xanh mướt như ngọc. Cây trúc che phủ khuôn mặt của làng quê, tạo nên một khung cảnh tinh tế, đẹp đẽ. Trong không gian thiên nhiên tươi đẹp đó, hình ảnh con người xuất hiện mơ màng trong ánh nắng. Tác giả không nêu rõ danh tính, chỉ để lại những dấu vết gợi nhớ, những ấn tượng đậm sâu.
Bức tranh về thôn Vĩ hiện lên trong tâm trí với vẻ đẹp tươi trẻ và trữ tình. Mỗi chi tiết như một nét vẽ tinh tế, nhấn mạnh vào nét đẹp tự nhiên và tình cảm của nhà thơ. Đằng sau vẻ đẹp hòa quyện là nỗi niềm, hy vọng và khát khao sống mãnh liệt.
Hướng dẫn phân tích hình ảnh thiên nhiên trong bài thơ 'Đây thôn Vĩ Dạ'
Xa, xa, bên dòng sông Hương thơ mộng, gió, mây, nước, sáng tạo nên bức tranh huyền diệu
Gió đi theo con đường riêng, mây bước theo đường mây
Dòng nước buồn thiu, hoa bắp rung lắc
Thuyền ai neo đậu bên bến sông kia
Liệu có mang trăng trở về trước khi đêm xuống?
Khung cảnh thiên nhiên sâu lắng của tác giả, gió và mây không cùng hướng, mỗi thứ đi theo con đường riêng. Mặt nước sông Hương buồn bã dưới ánh trăng. Cảnh sắc đặc biệt này có thể là dấu hiệu của sự chia ly, nhưng có lẽ hoa bắp đang rung lắc làm dịu đi nỗi buồn của sông Hương.
Rời xa khung cảnh thiên nhiên yên bình, tâm trí tác giả hướng về ánh trăng trong trẻo, nhẹ nhàng 'Thuyền nào neo bến sông dưới ánh trăng kia'. Tác giả không nêu rõ thuyền của ai, chỉ có hình ảnh thuyền đậu trên bến sông. Dòng sông trở thành dòng sông trăng, bến trở thành 'bến sông trăng'. Con thuyền mang cả ánh trăng và những ký ức của nhà thơ.
Ánh trăng ấy có kịp quay về để chứng kiến tâm chân thành của nhà thơ hay chỉ là hồi ức đầy tiếc nuối, về một người con gái mà tác giả thương
Mơ khách đường xa, áo em trắng quá không nhận ra
Ở đây, sương khói phủ mờ hình bóng
Ai hiểu được tình cảm thâm sâu?
Từ 'mơ' ở đầu câu, có thể là giấc mơ, cũng có thể là ước mơ. Người con gái ấy trở thành một phần của giấc mơ của nhà thơ. Hình ảnh ấy mờ nhạt trong bức áo dài trắng. Bởi người con gái đã đi xa, trở thành 'khách trên đường xa', nhà thơ không thể nhận ra hình bóng của cô ấy, dù trong mơ, cô ấy vẫn luôn hiện diện, nhưng chỉ còn lại một màu trắng mỏng manh giữa những ký ức phai nhạt. Vậy nên, tình cảm ấy có thể chỉ là một giấc mơ như áo trắng mong manh, không rõ ràng như màu sắc của nó 'Ai hiểu được tình cảm thâm sâu?' Câu hỏi không có câu trả lời, là lời thốt của chính nhà thơ, liệu ai hiểu, liệu ai còn nhớ?
Bức tranh thơ như bức tranh thủy mặc, với sắc màu cây cỏ, trăng và sông nước. Thôn quê hiện lên giản dị, thơ mộng nhưng trong đó ẩn chứa nỗi sầu chia ly và nỗi nhớ sâu sắc của tình yêu.
5. Phân tích cảnh thiên nhiên trong bài Đây thôn Vĩ Dạ, mẫu 5:
Hàn Mặc Tử, một hồn thơ đầy sức sáng tạo và mãnh liệt, luôn chịu đựng nỗi đau từ căn bệnh hiểm nghèo. Ông là biểu tượng của trường phái thơ loạn, khác biệt với hiện thực. Dưới đây là những bài thơ tuyệt vời, trong trẻo của ông, viết về thiên nhiên, đất nước và con người như Đây thôn Vĩ Dạ, Mùa xuân chín...
Bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ được thu vào tập Thơ Điên của Hàn Mặc Tử. Ông viết bài khi nhận được bức ảnh về phong cảnh Huế và những lời thăm hỏi từ người yêu tên Hoàng Cúc. Ký ức về Huế sống lại trong bài thơ này. Lúc ấy, ông biết mình mắc căn bệnh nguy hiểm. Bài thơ là một bức tranh đẹp về thiên nhiên Huế nhưng cũng mang nỗi buồn sâu lắng, bâng khuâng:
Tại sao anh không quay về thăm thôn Vĩ nhỉ?
Câu hỏi 'Tại sao anh không quay về thăm thôn Vĩ?' có thể là một câu tự hỏi. Từ 'anh' có thể là ngôi tự nhân xưng được sử dụng trong góc nhìn cá nhân, thể hiện sự tiếc nuối. Nhân vật trữ tình tự trách bản thân tại sao lại không quay về thăm thôn Vĩ. Giọng văn đượm buồn với chút nuối tiếc.
Cảm nhận về bức tranh thiên nhiên trong bài Đây thôn Vĩ Dạ
Khung cảnh vườn cây tươi đẹp dưới ánh nắng mai rực rỡ, với những cành lá mơn mởn ướt sương, tạo nên bức tranh sống động và sắc nét:
Nhìn ánh nắng rọi xuống hàng cây cau mới nảy mầm
Vườn này mướt mà xanh tựa như ngọc
Rồi hình bóng con người xuất hiện:
Cánh lá trúc che kín mặt ruộng trồng
Sự hiện diện của con người khiến cho thiên nhiên trở nên sống động hơn bao giờ hết. Cảnh vật như nhận được một hơi thở mới, tạo ra một sự hài hòa trong sự tạo hình. Ở đây, câu thơ mô tả mặt ruộng trồng vuông vức đầy đặn che giấu bên trong một cảm giác hiền lành bị che khuất bởi cánh lá trúc (hình ảnh thực tế) cũng như ám chỉ đến một trở ngại trong tình yêu thương.
Đằng sau khu vườn cây ở Huế là thiên nhiên tươi đẹp của xứ Huế. Cảnh trời, mây, sông, nước ở đây đều tràn ngập vẻ đẹp, đặc biệt là cảnh một dòng sông bị tưới ánh trăng, với chiếc thuyền lướt trên bề mặt bóng loáng. Tuy nhiên, mọi thứ đều mang trong lòng nỗi buồn. Cách miêu tả này thể hiện trạng thái mơ mộng của tâm hồn nhà thơ. Nếu ở đoạn thơ trước, nỗi buồn chỉ được thể hiện qua một câu, thì ở đoạn thơ này, nó như lan tỏa khắp không gian thơ:
Gió đi theo lối gió, mây bay theo hướng mây
Câu thơ như một phân chia, một hiện thân của sự xa cách, biệt ly của thiên nhiên đồng thời gợi lên nỗi đau của con người. Nó như một lưỡi dao cắt vào lòng của những kẻ bị chia rời.
Dòng nước chảy buồn bã, hoa bắp lay đung đưa
Nỗi buồn của thi nhân đã lan tỏa khắp không gian, theo quy luật tâm trạng của những người buồn. Không có niềm vui nào trong cảnh buồn bã này (Nguyễn Du).
Thuyền nào đã cập bến bờ sông dưới ánh trăng kia
Có chở trăng về kịp cho đêm nay không?
Ánh trăng mộng mơ lan tỏa khắp vũ trụ, làm cho không khí trở nên huyền diệu. Tâm trạng mơ mộng của thi nhân dường như đã cảm nhận được tất cả: sông trăng, bến trăng, và thuyền chở trăng. Khổ thơ thể hiện sự cô đơn của nhà thơ, khát khao được chia sẻ và tâm sự cùng ai đó. Câu hỏi 'Có chở trăng về kịp tối nay' mang trong đó sự bồn chồn, hy vọng và chờ đợi cho một điều xa xôi, có lẽ sẽ trở lại.
Tiếp tục từ khổ thơ trước đó, khổ thơ thứ ba thể hiện nỗi niềm canh cánh của thi nhân trong không gian rộng lớn của trời, mây, sông, và nước được phủ đầy ánh trăng. Đó là sự hy vọng, mong chờ, và khát khao không nguôi. Vẫn còn mơ mộng, nên cảnh vật và con người ở đây đều hư ảo, thực tế. Với thi nhân, tất cả chỉ là cảm nhận.
Nhà thơ mơ thấy một du khách xa xứ, cảm nhận được hình bóng một cô gái Huế thơ mộng nhưng không thể nắm bắt được, thoắt ẩn thoắt hiện, áo em trắng quá nên khó nhận biết.
Sự thất vọng leo lên đỉnh điểm, nhà thơ muốn bắt lấy, nắm giữ nhưng không thể, bởi cảnh vật đầy màu sắc hư ảo và sương khói:
Ở đây, sương mù phủ kín bức họa
Hình bóng của một người phụ nữ mơ hồ trong sương, có thể là biểu tượng của 'không thể đạt được' trong tình yêu của Hàn Mặc Tử:
Ai biết tình yêu sâu đậm ra sao?
Một câu hỏi không rõ người nói, không cần câu trả lời nhưng người đọc cũng hiểu được ý nghĩa của nó, vì những đoạn thơ trước đã xuất hiện những từ ngữ như 'vườn ai', 'thuyền ai' và những câu hỏi tương tự:
Tại sao anh không quay về thôn Vĩ
Có chở trăng về kịp tối nay?
Niềm khao khát và hy vọng càng lớn, nỗi đau và cô đơn cũng tăng lên theo.
Tóm lại, cảnh trong Đây thôn Vĩ Dạ là cảnh của vùng quê sông nước xứ Huế. Cảnh đẹp, tràn đầy sức sống, mơ mộng nhưng cũng ẩn chứa một nỗi buồn sâu lắng, đầy da diết. Đó là biểu hiện của tâm hồn đa cảm của một nghệ sỹ tài hoa. Mỗi khổ thơ đều là một câu hỏi, như một nỗi buồn chứa đựng trong lòng người. Vì vậy, tông điệu chung của bài thơ là buồn nhưng không trầm lụy.
Bài thơ thể hiện một tâm trạng chân thật của nhà thơ và một tình yêu sâu sắc đối với xứ Huế. Mọi chi tiết hình ảnh, kỹ thuật nghệ thuật, cấu trúc của bài thơ đều được Hàn Mặc Tử truyền đạt qua tâm hồn của chính mình.
""""---KẾT THÚC""""--
Bên cạnh thôn Vĩ Dạ, Buổi chiều cũng là một tác phẩm thơ tuyệt vời, thể hiện lòng yêu thiên nhiên và yêu cuộc sống của những người anh hùng cách mạng theo lời của Chủ tịch Hồ Chí Minh. Trước bài học sắp tới, các bạn có thể đọc trước bài Phân tích vẻ đẹp cổ điển và đương đại trong bài thơ Buổi chiều của Chủ tịch Hồ Chí Minh.