Suy luận một kết thúc khác cho câu chuyện Mị Châu - Trọng Thủy giúp các bạn có thêm tư liệu tham khảo, nâng cao vốn từ, phát triển kỹ năng viết văn một cách xuất sắc hơn. Hơn nữa, bạn có thể tham khảo nhiều bài văn hay khác trong chuyên mục Văn 10.
Dàn ý suy luận kết thúc khác cho truyện Mị Châu, Trọng Thủy
1. Phần khởi đầu:
* Giới thiệu về bối cảnh câu chuyện diễn ra:
- An Dương Vương tiếp tục công việc xây dựng đất nước sau 18 đời vua Hùng; đổi tên nước Văn Lang thành Âu Lạc, di dời đô thành từ Phong Châu xuống Phong Khê (Cổ Loa, Đông Anh, Hà Nội ngày nay).
2. Nội dung chính:
* Tiến triển của câu chuyện:
- An Dương Vương bắt đầu công việc xây dựng thành phố, gặp phải nhiều khó khăn.
- Nhờ sứ giúp đỡ của Thanh Giang (Rùa Vàng), sau một nửa tháng thành phố được xây dựng hoàn thành.
- Rùa Vàng tặng An Dương Vương một chiếc vuốt để làm cần nỏ.
- Khi Triệu Đà đưa quân sang xâm lược, An Dương Vương sử dụng cần nỏ thần bắn một phát giết hàng vạn quân địch, làm cho Triệu Đà phải rút quân về nước.
- Triệu Đà giả vờ xin hòa bình, sau đó cầu hôn cho con trai, Trọng Thuỳ. An Dương Vương quá tự tin, không cẩn thận nên đã bị đánh bại trong mưu đồ của đối phương.
- Trọng Thuỳ đánh cắp cần nỏ thần. Triệu Đà tấn công Loa Thành, An Dương Vương cùng Mị Châu lên ngựa chạy trốn về phương Nam.
3. Phần Kết:
* Kết thúc của câu chuyện:
- Rùa Vàng chỉ Mị Châu là kẻ thù. An Dương Vương rút gươm tấn công, đâm đầu Mị Châu.
- Trọng Thuỷ theo đuổi đến, dũng cảm đứng giữa, chấp nhận chịu tổn thương thay cho Mị Châu.
Một cách kết thúc khác cho truyện Mị Châu, Trọng Thủy - Mẫu 1
Tiếp nối công việc xây dựng đất nước của 18 vị Hùng vương, Thục Phán - An Dương Vương đã đánh bại 50 nghìn quân Tần, đổi tên nước Văn Lang thành Âu Lạc và dời đô từ vùng núi Nghĩa Lĩnh, Phong Châu xuống vùng Phong Khê, được biết đến với tên gọi cổ Loa, Đông Anh, Hà Nội.
Sau khi chuyển đô, An Dương Vương bắt tay vào việc xây dựng thành phố. Tuy nhiên, mỗi ngày công việc tiến triển lên nhưng đêm lại bị phá hủy. Nhà vua quyết định gặp các quan để cầu đảo bách thần, xin sự trợ giúp của linh thần. Vào một ngày mồng bảy tháng ba, một người lão từ phương Đông đi tới và hứa sẽ có sứ giúp vua hoàn thành công việc.
Kế tiếp, một con rùa lớn xuất hiện, tự xưng là sứ giúp vua, yêu cầu An Dương Vương diệt trừ hết yêu quái để hoàn thành công việc. Với sự giúp đỡ của Rùa Vàng, thành phố đã được hoàn thành chỉ trong nửa tháng. Do có hình dạng giống với vỏ ốc nên thành được gọi là Loa thành. Ba năm sau, Rùa Vàng đã rời đi. An Dương Vương, suy nghĩ về việc bảo vệ quốc gia, đã chia tay với lời cảm ơn: “Nhờ sự trợ giúp của Thần mà thành phố đã được xây dựng xong. Bây giờ nếu có kẻ thù xâm lược, chúng ta sẽ phải đối mặt ra sao?”. Rùa Vàng, nghe xong, trao cho vua một chiếc vuốt, gợi ý rằng đây có thể được sử dụng làm nỏ. Nếu đối phương tấn công, chỉ cần bắn vào họ là không còn gì phải lo lắng nữa. Rùa Vàng rời khỏi, và nhà vua đã giao cho một tướng quân tài là Cao Lỗ chế tạo một chiếc nỏ lớn từ chiếc vuốt của Rùa Vàng. Đó chính là nỏ thần Kim Quy.
Không lâu sau, Triệu Đà dẫn quân sang xâm lược Âu Lạc. An Dương Vương sử dụng nỏ thần, mỗi phát đều hạ gục hàng vạn kẻ địch. Quân của Triệu Đà bị đánh bại. Họ hoảng loạn và rút lui về phía núi Trâu, giữ vững một thời gian rồi cuối cùng phải rút về nước. Người dân Âu Lạc đều hạnh phúc mừng vui vì chiến thắng hùng vĩ này.
Thấy rằng không thể xâm chiếm Âu Lạc bằng cách tấn công, Triệu Đà bày mưu đánh gục đất nước bằng sự lừa dối. Hắn đã gửi con trai Trọng Thủy sang Âu Lạc. Trọng Thủy gặp Mị Châu - con gái yêu của An Dương Vương. Hai người yêu nhau và Trọng Thủy đã cầu hôn. An Dương Vương đã đồng ý gả con gái cho Trọng Thủy và cho phép hắn ở trong cung.
Trong một lần giả bộ không biết về nỏ thần, Trọng Thủy đã làm cho Mị Châu ngạc nhiên. Mị Châu, tin tưởng và yêu thương chồng, đã ngay lập tức cho hắn xem nỏ thần và giải thích cách sử dụng nó. Sau đó, Trọng Thủy đã đi về nước, sao chép một cây nỏ giống hệt và trở lại Âu Lạc, lẻn vào lúc An Dương Vương và Mị Châu đã say sưa, để đánh đổi vị trí của chúng.
Một ngày sau đó, Trọng Thủy nói với Mị Châu:
- Tình vợ chồng không thể phai màu, lòng hiếu thảo không thể quên. Ta sẽ trở về thăm cha, và nếu hai nước rơi vào tình trạng xung đột, chúng ta bị tách biệt, ta sẽ quay lại tìm nàng. Làm thế nào để nhận biết nhau?
Mị Châu trả lời một cách ngây thơ:
- Thiếp sẽ mang theo chiếc áo lông ngỗng thường mặc. Nếu gặp khó khăn, chỉ cần đi đến ngã ba đường và rắc lông ngỗng, nơi đó chính là điểm gặp gỡ của chúng ta.
Sau khi Trọng Thủy trở về, Triệu Đà ngay lập tức tiến binh xâm lược Âu Lạc. Khi nghe tin quân địch tấn công, An Dương Vương vẫn ngồi ung dung chơi cờ, tin rằng có nỏ thần sẽ giúp mình. Nhưng khi quân của Triệu Đà tiến đến cổng thành, vua mới bắt đầu sử dụng nỏ thần nhưng không còn hiệu quả như trước.
Hai cha con vội vã lên ngựa, chạy hướng phương Nam, nhưng dù chạy đến đâu thì quân giặc vẫn theo dấu lông ngỗng mà đuổi theo. Khi gần bờ biển, An Dương Vương và Trọng Thủy kêu lớn, cầu xin sự giúp đỡ của Sứ Thanh Giang. Ngay lập tức, Rùa Vàng hiện hình và chỉ tay vào Mị Châu, tiết lộ rằng kẻ đứng sau là giặc.
Hiểu được sự thật, An Dương Vương tức giận, sẵn sàng đưa gươm chém Mị Châu. Nhưng lúc đó, Trọng Thủy đến kịp. Thấy nguy hiểm đến Mị Châu, hắn nhanh chóng giương cung. Mũi tên của hắn đang trên đường lao về phía Mị Châu thì bất ngờ bị gió thổi bay, ngăn chặn sự va chạm giữa mũi tên và gươm của An Dương Vương. Tức giận, An Dương Vương quay lưng rồi cùng Rùa Vàng lặn xuống biển. Mị Châu, trong nước mắt, nhìn theo cha mình, hối tiếc về sai lầm của mình. Trọng Thủy xuống ngựa, giúp Mị Châu đứng dậy. Nhưng Mị Châu bất ngờ lấy thanh gươm dưới chân mình, chĩa thẳng về phía Trọng Thủy.
Mị Châu đau đớn lên tiếng:
- Tại sao lại lừa dối ta, lừa dối cha ta, và lừa dối cả dân tộc Âu Lạc? Tôi phải làm sao? Liệu cha tôi có phản bội anh? Hay anh đang phản bội cha tôi? Cả cha và tôi đã tin tưởng anh đến thế, vì sao anh lại lợi dụng chúng tôi? Anh là hoàng tử của một nước, tôi cũng là công chúa Âu Lạc. Tại sao lại dùng mọi cách để xâm lược Âu Lạc? Anh đẩy mất nước nhà của tôi, biến tôi thành kẻ tội đồ của Âu Lạc. Anh còn muốn tiếp tục săn đuổi cha và con tôi đến cùng. Tình nghĩa hôn nhân mà đã đến đây lại trở nên thối nát đến vậy.
Trọng Thủy nhìn Mị Châu với ánh mắt chua xót, không thể tìm lời giải thích nào. Mị Châu đã đối xử với hắn tốt nhưng hắn lại gây ra cho nàng nhiều đau khổ. Hắn nói:
- Mị Châu, bây giờ nàng không có nơi nào để đi. Hãy quay về với ta, ta sẽ đền đáp mọi lỗi lầm đã gây ra với nàng...
- Quay về? Quay về đâu? Mị Châu không phải là người phụ nữ yếu đuối, nhưng với tư cách là công chúa của Âu Lạc, tinh thần kiêng kỵ vẫn còn. Nước Âu Lạc đã mất, dân chúng đã tan nát, cha ta còn đang trong tình trạng không biết sẽ ra sao, làm sao ta có thể đơn giản như vậy mà hưởng thụ? – Nàng ngắt lời Trọng Thủy
Mị Châu đứng đó lặng lẽ, trong ánh mắt nàng tỏa lên sự đau đớn nhưng vẫn kiên định. Nàng nắm chặt gươm và đâm thẳng vào Trọng Thủy đang đứng trước mặt.
Khi đó, Mị Châu vung gươm tự vẫn. Trọng Thủy và Mị Châu cùng ngã xuống, máu chảy ra lòng đại dương...
Một kết thúc khác cho câu chuyện Mị Châu, Trọng Thủy - Mẫu 2
Dưới Âm ti, tại đại sảnh, Diêm Vương đang kiểm tra sổ sách thì một tên Quỷ Vô Thường lao vào, báo tin:
- Bẩm Diêm Vương, cô gái Mị Châu vẫn đứng ở bến U Linh. Vậy… vậy… phải làm sao, thưa Diêm Vương?
- Để nàng. Nàng đang đợi tướng công, không gì ảnh hưởng đến Âm ti…
Vương mệt mỏi vẫy tay, đuổi tên Quỷ Vô Thường kia đi. Quỷ biết ý, rụt lui ra ngoài. Diêm Vương đứng lên, đến gần Bảo Kính, thầm lẩm nhẩm, bỗng trên mặt Bảo Kính hiện ra một cô nương y phục trắng, xinh đẹp mà buồn thê lương. Vương thở dài. Cô nàng ấy là Mị Châu - công chúa Âu Lạc, đến Âm ti đã một tháng, nhưng vẫn không uống bát canh của Mạnh Bà, vì đang chờ tướng công.
Sông U Linh dài ngàn trượng, nước trong vắt, không một sóng sót, dưới đáy chứa đầy linh hồn mắc tội. Sương khói mịt mờ, cảnh vật u ám. Gần đó là một người con gái, khoác áo lông ngỗng, giọt máu tạo thành những bông đào đỏ tươi. Mái tóc mềm mại bay nhẹ, cô như tiên nữ. Nhưng khuôn mặt vô cảm, đôi mắt lạnh lùng nhìn về xa. Bỗng có tiếng nói:
- Tội nhân Trọng Thủy tới U Linh. Thời hạn một canh giờ.
Hai tiếng Trọng Thủy khiến Mị Châu rung động, sau đó cô khôi phục phong thái. Có tiếng bước chân nhẹ phía sau, rồi một giọng nói quen thuộc:
- Nương tử?
Nàng chậm rãi quay đầu lại. Đôi mắt lạnh lùng giờ đây long lanh ngập lệ, niềm vui hạnh phúc rõ ràng trên khuôn mặt. Nàng nghẹn ngào:
- Tướng công! Đúng là người rồi. Thiếp đã đợi người như lời đã hứa. Cuối cùng người cũng đến khiến ta mừng rỡ không ngớt.
Nàng nhìn kỹ Trọng Thủy, người vẫn dịu dàng tuấn tú như xưa, chỉ có vẻ buồn bã hơn một chút. Những ngày tháng êm đềm trước đây hiện ra trong tâm trí nàng, rồi đến cái ngày quyết định, từng chi tiết dù nhỏ nhất nàng cũng sẽ mãi không bao giờ quên. Nụ cười trên môi nàng biến mất, hạnh phúc tan biến, chỉ còn lại sự lạnh lùng và một tia hận thù trong đôi mắt đen thẳm. Trọng Thủy thấy sự thay đổi của Mị Châu, bèn lo lắng hỏi:
- Nàng sao rồi?
Nói xong, chàng đưa tay muốn nắm lấy vai nàng. Nhưng bất ngờ nhìn thấy một vòng đỏ tươi trên cổ trắng của Mị Châu, chàng rút lại ngay tay. Giọng chàng run run:
- Nàng… nàng còn ghi nhớ chuyện… chuyện đó à?
Ánh mắt Mị Châu vẫn lạnh lùng nhìn màn sương mờ trên dòng sông U Linh, nụ cười nhạt nhoà nheo trên môi, giọng điệu của nàng lạnh lùng như cơn gió băng:
- Thiếp không dám trách tướng công. Thiếp là nương tử của ngươi, coi ngươi như trời. Là phận nữ nhi, làm thế nào mà dám than trách một nửa lời.
Những lời của Mị Châu như những thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào tâm can Trọng Thủy. Trên con đường về bến U Linh này, chàng đã suy nghĩ rất nhiều về những tội lỗi của mình, về những tổn thương mà chàng gây ra cho Mị Châu, cho bách tính Âu Lạc. Chàng không dám hi vọng vào sự tha thứ từ nàng, nhưng cũng không muốn nghe những lời này, từng chữ như đâm thẳng vào trái tim chàng. Chàng biết chàng không xứng đáng để xin lỗi, nhưng cũng không muốn van xin sự tha thứ từ Mị Châu. Nhưng… Chàng đắn đo, muốn thốt lên vài lời hối hận, nhưng lại nhận ra rằng đã quá muộn.
- Ngươi hối hận à? Đã quá muộn rồi.
Trọng Thủy khẽ gật đầu cứng nhắc, đôi chân vẫn đắm chìm trong đất, không thể di chuyển. Anh nhìn thấy bóng dáng của Mị Châu, thấu hiểu rằng nàng cũng đang trải qua cảm giác cô đơn và đau khổ. Đúng, dù có hối hận đi nữa cũng đã quá muộn! Tiếng quạ kêu từng hồi, từng hồi thê thiết, vang vọng đầy xót xa. Khung cảnh trở nên im lặng, sâu thẳm đến nghẹt thở. Trọng Thủy nói lên tiếng đầu tiên, phá vỡ sự yên bình:
- Đúng, ta biết giờ mới hối hận cũng đã quá muộn. Nàng muốn mắng chửi ta cũng được. Vì ta hiểu rằng, tội lỗi của ta không thể được tha thứ. Anh cười khổ, tiếng cười đắng:
- Ha! Ha! Ha!... Tại sao một tên như ta, người đã mang đến cái chết cho bách tính Âu Lạc, lại từng hi vọng vào sự tha thứ? Lại hi vọng rằng nàng sẽ quay về, sống hạnh phúc trên máu và xương của dân Âu Lạc? Đôi bàn tay của ta nhuốm máu của những người vô tội này, liệu có thể nắm lấy tay nàng? Ta là kẻ hèn nhát... Ta đã sai, sai từ đầu đến cuối. Ta không nên chấp nhận cuộc hôn nhân này. Nếu thế thì nàng cũng không chết vì ta, dân Âu Lạc cũng không phải chịu nỗi đau mất nước, và ta cũng không phải đau khổ vì nàng... Không, không... Như thế, ta sẽ không gặp nàng, không nghe tiếng hát của nàng, không được nghe nàng đọc khúc 'Nguyệt Tâm', không được nghe nàng nói chuyện, và không được vuốt nhẹ mái tóc mềm mại hơn cả mây.
Anh nói đến đây, không kìm được nước mắt, từng giọt lệ tuôn trào, rơi xuống. Nước mắt của đau khổ. Nước mắt của hối hận. Nước mắt của sự đau đớn tột cùng. Một người như anh, mà cũng khóc ư?
Một kết thúc khác cho câu chuyện của Mị Châu, Trọng Thủy - Mẫu 3
Sau khi Triệu Đà đánh bại An Dương Vương, Trọng Thủy, mặc dù trở thành anh hùng của dân tộc, nhưng không thoát khỏi sự áy náy trong lòng vì đã lừa dối Mị Châu, người vợ yêu quý của mình. Khi nhớ về cô gái ấy, anh lại buồn bã, đi đến giếng nước - nơi Mị Châu thường tắm để nhớ về những kỷ niệm với cô ấy. Một ngày nọ, anh thấy bóng dáng của Mị Châu dưới nước, nàng vẫy tay gọi anh, anh nhìn thấy đôi mắt lớn, đen, tròn của người vợ yêu đang nhìn anh... Trọng Thủy nhảy xuống giếng hy vọng gặp Mị Châu, mong nhận được sự thông cảm và tha thứ từ người vợ mà anh đã làm tổn thương. Nhưng không ngờ, đó chỉ là ảo tưởng do anh nghĩ về Mị Châu. Khi nhận ra mình đã nhìn nhầm, anh cũng không hối tiếc, anh đặt số phận vào tay trời. Anh muốn chết để đền tội với Mị Châu.
Về phần Mị Châu, sau khi qua đời, nàng được Rùa Vàng giúp đỡ sống ở Long Cung. Mặc dù sống trong một thế giới sung túc, nhưng kí ức về Trọng Thủy không bao giờ phai nhạt... Mỗi đêm, nàng khóc, khóc vì nhớ chồng, nhớ quê hương, đất nước. Nàng cũng khóc vì tức giận với Trọng Thủy đã lừa dối, phản bội mình, và cảm thấy hối tiếc đã yêu Trọng Thủy một cách mù quáng. Vì Trọng Thủy, nàng trở thành tội đồ của dân tộc. Đôi khi, Mị Châu cảm thấy tuyệt vọng vì số phận bi ai của mình, nhưng nhờ sự an ủi từ An Dương Vương, Rùa Vàng, và công chúa Thủy Linh (con của Long Vương), trái tim nàng được nhẹ nhàng điều chỉnh... Nhưng mỗi khi nhớ đến Trọng Thủy, nỗi đau trong lòng nàng lại trỗi dậy, từng giọt nước mắt cay đắng chảy ra từ khóe mắt...
Thần Kim Quy nhìn thấy tình cảm giữa Mị Châu và Trọng Thủy vẫn sâu đậm, nên ra tay giúp họ gặp lại nhau. Xác Trọng Thủy trôi theo dòng nước đến biển Đông, hồn anh bay theo gió, thần Kim Quy nhập vào một, ban cho khả năng sống dưới nước, chỉ dẫn Trọng Thủy tìm đường đến Long Cung. Khi đến đó, anh thấy một cảnh tượng tráng lệ và trái ngược với bất cứ điều gì anh từng thấy. Cổng Long Cung được bảo vệ cẩn thận, với một đội quân mạnh mẽ. Trọng Thủy đứng đó, chuẩn bị nói gì đó thì bị hai Thủy thần chặn lại, hỏi:
- Ngươi là ai? Đến đây để làm gì? Ngươi có biết đây là nơi linh thiêng Long Cung không?
Trọng Thủy nghe thấy đã sợ, nhưng vì muốn gặp vợ, anh trả lời:
- Lời thưa hai vị thủy thần, ta là Trọng Thủy, vợ ta là Mị Châu. Ta đến đây do nhận được một giấc mơ từ thần Kim Quy, nói rằng Mị Châu đang ở đây.
Sau đó, ta trung thực kể lại câu chuyện giữa ta và Mị Châu. Ngay lúc đó, công chúa Thủy Linh định rời khỏi Long Cung, và nói với ta:
- Đây là người bạn của ta, xin các người hãy để anh ta vào trong.
Thủy Linh công chúa dẫn ta đến gần Mị Châu. Bên trong Long Cung, khung cảnh thật là tuyệt đẹp. Cá bơi lội tung tăng, san hô màu mừng rực rỡ, đây thực sự là một thiên đường thần tiên. Bỗng, ta cảm thấy mình đang ở một nơi thật tuyệt vời, yên bình và thanh thản. Trước mắt, có một cô gái ngồi chơi đàn, tiếng nhạc sao mà buồn thê thảm. Nhìn vào hình dáng, mái tóc và âm nhạc, ta biết ngay đó là Mị Châu! Ta gọi tên vợ mình, chạy đến gần, nhưng Mị Châu sợ hãi và bỏ chạy. Nàng chạy trốn người đã phản bội mình, ta đuổi theo và nắm lấy nàng. Mặc dù Mị Châu vẫn im lặng, nhưng ánh mắt của nàng đầy oán trách, giận dữ, và chút nhớ nhung. Ta nhận ra điều đó và nói:
- Mị Châu, tại sao nàng chạy trốn ta? Ta biết ta đã phạm lỗi, đã phản bội nàng, nhưng hãy tha thứ cho ta, ta không còn lựa chọn nào khác. Là con, ta phải tuân theo lời cha, ta biết ta đã sai. Nhưng đừng hiểu lầm rằng ta không yêu nàng, đừng nghĩ rằng ta cưới nàng chỉ vì mục đích xâm lăng.
Dù Trọng Thủy đã thành thật xin lỗi nhưng Mị Châu không đáp, nàng im lặng nhìn người chồng đã phản bội. Trái tim nàng nhói đau, không biết phải làm sao để giữ vững tình yêu.
Trọng Thủy tiếp tục nói:
- Xin nàng đừng im lặng như thế. Ta biết mình đã làm nàng đau lòng. Nàng có thể quở trách ta, nhưng đừng để im lặng.
Trong khi Trọng Thủy giải thích, Mị Châu lén nhìn chàng. Chàng trông yếu đuối, ốm đau từng ngày, và nàng muốn quay lại với chàng nhưng lại sợ hãi. Mị Châu không kìm được nước mắt, nói:
- Trọng Thủy ơi, thiếp hiểu chàng nói thật, nhưng đàn ông vĩ đại phải ưu tiên lợi ích của dân tộc. Mặc dù thiếp muốn quay lại với chàng, nhưng mối thù vẫn còn đó. Bây giờ thiếp đã trở thành tội đồ của dân tộc, nếu quay lại, tội thiếp sẽ còn nặng hơn gấp ngàn lần.
- Sau những biến cố đã xảy ra, ta đã nhận ra sai lầm của mình. Hãy đi cùng ta đến gặp cha của nàng và thần Kim Quy, ta sẽ cầu cho hai chúng ta được sống hạnh phúc bên nhau, dù có phải chịu đựng bao nhiêu gian khổ đi chăng nữa, ta chỉ mong được bên nàng suốt cuộc đời. Đầu tiên, Mị Châu lưỡng lự nhưng sau cùng cũng đồng ý, hai người đến gặp vua cha của nàng. Ở đây, An Dương Vương đang đánh cờ và trò chuyện với Rùa Vàng. Khi nghe về đôi trẻ, anh không biết phải làm sao. Thấy vậy, Rùa Vàng phát biểu:
- Thôi thì hai con hãy đi cùng ta đến gặp ngọc hoàng, nếu người đồng ý, hai con sẽ được như ý muốn, còn không thì Mị Châu chỉ có thể ở lại đây với cha mình. Trọng Thủy và Mị Châu được Rùa Vàng dẫn đến gặp ngọc hoàng. Sau khi nghe câu chuyện, hoàng hậu xúc động nói, nói về việc nhân từ với đôi trẻ, nhưng tội lỗi của hai người thì sao? Ngọc hoàng phán:
- Tình cảm của hai con vẫn còn sâu đậm nhưng tội lỗi không thể tha thứ, hai con hãy xuống hạ giới làm việc thiện ba năm, sau đó mới được tái sinh, sống bên nhau, còn hạnh phúc hay không thì tùy thuộc vào hai con.
Chưa kịp nói lời chia tay, hai người đã được ngọc hoàng đưa xuống hạ giới. Mị Châu tái sinh vào một gia đình giàu có và vẫn duyên dáng xinh đẹp. Nhưng trái tim của nàng giờ đã mạnh mẽ hơn, nàng thường giúp đỡ người khác, làm việc thiện. Còn Trọng Thủy trở thành một ngư dân chăm chỉ, tốt bụng. Thời gian trôi qua nhanh chóng, đã ba năm, thời gian để hai người gặp nhau đã đến. Mị Châu gặp Trọng Thủy, hai người ôm nhau khóc, nước mắt đã rửa sạch hết tội lỗi, hai người cưới nhau và sống hạnh phúc. Lại nhắc đến Triệu Đà, vì con đi xa không về, hắn nhớ con mà đau bệnh mà qua đời.
Tình yêu giữa Mị Châu và Trọng Thủy vẫn sáng chói như ngọc trai được rửa sạch trong giếng nước mà Trọng Thủy thấy bóng vợ. Câu chuyện của hai người thật sự cảm động.
Một kết thúc khác cho câu chuyện Mị Châu, Trọng Thủy - Mẫu 4
An Dương Vương - vua của nước Âu Lạc cho xây dựng thành nhưng không may mỗi đêm thành lại đổ sập, không thể hoàn thành. Nhà vua quyết định tìm đến thần linh để nhận được sự giúp đỡ. Vào một ngày mồng bảy tháng ba, một cụ già với mái tóc bạc phơ, cầm gậy trúc, từ phía Đông đi tới trước cổng thành, than rằng: “Thành này xây đến bao giờ mới xong!”. An Dương Vương vui mừng đón tiếp cụ già vào điện và hỏi: “Ta xây dựng thành này đã mất nhiều công sức mà không thành công, nguyên nhân là gì?”. Cụ già bình tĩnh trả lời: “Chỉ có sứ Thanh Giang đến cùng vua mới hoàn thành thành công”. Sau khi nói xong, cụ già rời đi.
Ngày hôm sau, một con rùa lớn xuất hiện trên mặt nước, tự xưng là sứ Thanh Giang, nói với An Dương Vương rằng muốn hoàn thành thành phố thì phải tiêu diệt hết yêu quái gây rối. An Dương Vương tiến hành tiêu diệt yêu quái nhờ sự giúp đỡ của Rùa Vàng, và chỉ sau khoảng nửa tháng, thành phố đã hoàn thành. Thành phố được xây dựng dưới hình dạng của một ốc đảo, rộng lớn hơn hàng ngàn trượng, được gọi là Thành Ốc hoặc Loa Thành. Rùa Vàng ở lại ba năm rồi rời đi. Khi chia tay, An Dương Vương cảm ơn nó và nói: “Nhờ vào sự giúp đỡ của Thần mà thành phố đã hoàn thành. Nếu có kẻ thù đến, chỉ cần sử dụng nỏ này để bắn, không phải lo lắng gì nữa”. Rùa Vàng tặng cho An Dương Vương một chiếc vuốt và hướng dẫn sử dụng nó như một cây cung. Khi giặc xâm nhập, chỉ cần nhắm và bắn, không có gì phải lo lắng. Sau khi nói xong, Rùa Vàng rời đi và trở lại biển Đông.
Không lâu sau, Triệu Đà dẫn quân xâm lược Âu Lạc. An Dương Vương sử dụng nỏ thần, một phát bắn giết hàng vạn kẻ thù. Giặc hoảng sợ và chạy về phía núi Trâu, nơi họ có thể giữ chân được một thời gian, sau đó rút quân về nước. Dân chúng Âu Lạc vui mừng trước chiến thắng rực rỡ của vị vua tài năng.
Thấy rằng không thể đánh bại Âu Lạc bằng cách tấn công trực diện, Triệu Đà nghĩ ra một kế hoạch tinh vi khác. Ông bảo con trai là Trọng Thuỷ đến cầu hôn Mị Châu, con gái yêu quý của An Dương Vương. Mặc dù không có nghi ngờ gì, nhà vua vẫn hạnh phúc đồng ý và cho phép Trọng Thuỳ ở lại trong Loa Thành.
Theo lời khuyên của cha, Trọng Thuỷ kín đáo quan sát mọi nơi và cuối cùng phát hiện ra bí mật về nỏ thần của Mị Châu. Nhẹ lòng vì yêu chồng, Mị Châu đã dẫn Trọng Thuỷ đến nơi giấu giếm nỏ thần, sau đó đánh đổi và thay thế bằng chiếc lẫy giả tạo giống như thật. Khi mọi việc hoàn tất, Trọng Thuỷ nói với vợ: “Tình yêu của chúng ta không thể phai nhạt, lòng hiếu thảo không bao giờ phai mờ. Bây giờ ta sẽ về thăm cha, và nếu hai nước xảy ra xung đột, nếu phải chia xa, ta sẽ quay lại tìm em, làm dấu bằng gì?” Mị Châu trả lời một cách ngây thơ: “Thiếp sẽ mang chiếc áo lông ngỗng thường mặc, và khi gặp khó khăn, thiếp sẽ rắc lông ngỗng ở ngã ba đường để dấu vết và tìm gặp nhau”.
Sau khi Trọng Thuỷ về nhà, Triệu Đà ngay lập tức đưa quân sang xâm lược Âu Lạc. Nghe tin đồn hàng chục vạn quân giặc đã tấn công, An Dương Vương, dựa vào nỏ thần, vẫn ngồi ung dung chơi cờ và cười: “Giá Triệu Đà không sợ nỏ thần!” Khi quân Đà tiến sát cổng thành, vua mới lấy nỏ thần ra để bắn, nhưng không còn sức mạnh nào nữa.
Thất bại, cha con buộc phải lên ngựa, hướng về phương Nam bỏ chạy, nhưng quân giặc vẫn theo dấu lông ngỗng và đuổi theo họ. Khi đến gần bờ biển, An Dương Vương gào lên: “Sứ Thanh Giang ơi, hãy đến cứu ta!” Ngay lập tức, Rùa Vàng hiện ra và chỉ vào Mị Châu, nói với An Dương Vương rằng: “Người ngồi phía sau chính là kẻ thù!” Hiểu ra tất cả, An Dương Vương tức giận, sẵn sàng chém Mị Châu. Lúc ấy, Trọng Thuỷ đến. Chàng lao vào để bảo vệ người vợ yêu quý. Bất ngờ, mặt nước mở ra, Rùa Vàng kéo An Dương Vương xuống dưới biển. Mị Châu chảy nước mắt, cố gắng đuổi theo cha nhưng sóng biển hung dữ cản trở bước chân nàng. Nàng ngã xuống bên xác chồng, rơi vào bi thương.
Một kết thúc khác cho câu chuyện Mị Châu, Trọng Thủy - Mẫu 5
Theo truyền thuyết, vua An Dương Vương xây dựng Loa Thành, nhưng công trình lại liên tục gặp trắc trở. Ông lập đàn triệu hồi thần linh. Một ngày mồng bảy tháng ba, một cụ già từ phương Đông xuất hiện trước cổng thành. Cụ già nhìn thấy thành và than rằng: “Tiếc công sức của biết bao người!” Vua vui mừng đón tiếp cụ già vào cung điện, thảo luận và xin lời khuyên về nguyên nhân gây ra sự cố xây dựng. Cụ già nói với vua rằng sẽ có sứ Thanh Giang (một sứ giả từ dòng sông Xanh linh thiêng) đến giúp đỡ. Sau khi nói xong, cụ già từ biệt vua.
Chắc chắn, vào ngày tiếp theo, vua đã gặp được Rùa Vàng - sứ Thanh Giang. Đúng như truyền thuyết, Rùa Vàng đã giúp vua xây dựng thành công thành chỉ trong nửa tháng. Thành được xây dựng hình tròn ốc rộng hơn ngàn trượng nên được gọi là Loa Thành (Quy Long Thành, Côn Lôn Thành).
Rùa Vàng ở lại ba năm rồi rời đi, vua biết ơn và nhờ Rùa giữ nước. Rùa đưa vuốt cho vua để làm lẫy nỏ và nhắc nhở: “Số phận của quốc gia do trời định, con người chỉ có thể tu dưỡng để kéo dài thời kỳ phồn thịnh”.
Chiếc lẫy nỏ thần chế từ vuốt Rùa do Cao Lỗ làm có thể hạ gục hàng ngàn kẻ thù, khiến Triệu Đà phải xin lỗi sau nhiều lần xâm lược Âu Lạc.
Không lâu sau, Đà cầu hôn. An Dương Vương cho Mị Châu kết hôn với Trọng Thuỷ với hy vọng hòa giải hai nước. Nhưng cuộc hôn nhân lại bị lợi dụng trong âm mưu xâm lược của Đà. Trọng Thuỷ, sau khi cưới Mị Châu, đã tiết lộ bí mật về nỏ thần và làm một chiếc lẫy nỏ giả, đánh đổi với lẫy nỏ thật. Sau đó, Trọng Thuỷ nói sẽ về thăm cha ở phương Bắc và mang lẫy nỏ thần về cho Triệu Vương. Trước khi đi, Trọng Thuỷ còn hỏi Mị Châu về cách tìm nàng khi cần. Mị Châu nói sẽ để dấu bằng cách rải lông ngỗng trên áo dọc đường.
Trọng Thuỷ trở về, Đà xâm lược Âu Lạc. An Dương Vương tin tưởng vào nỏ thần, không quan sát quân giặc gần, vẫn tự tin chơi cờ và cười, không biết gì về việc lẫy nỏ đã mất, cho đến khi ông mới lấy nó ra sử dụng.
Thấy Mị Châu đầy cảm tử, nhà vua không lòng nào giết con. An Dương Vương ra lệnh cho người đưa Mị Châu đi trốn, trong khi bản thân ông tập hợp quân sĩ chuẩn bị cho trận chiến quyết liệt. Khi cuộc chiến lan đến bờ biển, quân giặc bị đánh bại nặng nề. Ông kêu gào: “Sứ Thanh Giang ơi, hãy mau giúp chúng ta!” Rùa Vàng xuất hiện, mở ra một đường dẫn An Dương Vương xuống Thủy cung.
Triệu Đà chiếm được Loa Thành. Trọng Thuỷ nhớ lời dặn của vợ, đi theo dấu lông ngỗng. Khi đến bờ biển, Trọng Thuỷ nhìn thấy Mị Châu cầm kiếm chờ đợi. Trọng Thuỷ tiến lại gần, Mị Châu giơ kiếm: “Chàng là kẻ lừa dối, phản bội vì nghĩa vụ quốc gia. Tuy nhiên, thiếp vẫn giữ trung thành với vua cha và xã tắc. Nếu thiếp làm điều gì sai trái, sau khi chết, xin làm mồi cho cá. Nếu không, xin được làm ngọc trai dưới biển Đông”. Rồi nàng tự vẫn. Trọng Thủy đưa xác Mị Châu về chôn cất tại Loa Thành.
Người sau này đem viên ngọc từ biển Đông về giếng nước của Trọng Thủy, viên ngọc bỗng sáng lấp lánh. Chân thành đối với tình yêu của Trọng Thuỷ và lòng trung thành của Mị Châu, Rùa Thần hồi sinh hồn và xác Trọng Thuỷ, tạo ra hình hài của Mị Châu và nhập hồn vào.
Sau khi được sống lại và mơ thấy Mị Châu ở Thủy cung, Trọng Thuỷ bơi lặn một cách chăm chỉ để tìm nàng. Vượt qua nhiều khó khăn, chàng cuối cùng cũng tìm thấy Thủy cung. Tại cổng, hai thủy thần ngăn lại và hỏi:
- Ngươi là ai và đến đây với mục đích gì! Đây là nơi yên bình, không cho phép những kẻ xấu xa từ thế giới trần tục xuống làm loạn.
- Hai thủy thần ơi - Trọng Thuỷ nói - Sau khi vợ con mất, lòng con đau đớn, nhớ mãi không nguôi. Trong bất ngờ và tuyệt vọng, con đã tưởng bóng vợ dưới giếng và lao xuống theo. Rồi Rùa Thần cứu con, và trong giấc mộng, nàng gọi con đến nơi này. Con xin hai vị cho con được vào.
Nghe Trọng Thuỷ chân thành và nhớ lại lời dặn của Rùa Thần, hai thủy thần xúc động đồng ý cho Trọng Thuỷ vào. Bước vào, chàng ngạc nhiên trước cảnh đẹp kỳ diệu, hơn cả cung điện hoàng gia. Cảnh tượng trước mắt chàng, cá vui đùa, hoa kỳ là rộn ràng. Mị Châu ngồi ở đó. Trọng Thuỷ nhận ra ngay. Gọi tên, tình yêu lại bùng cháy, nhưng nàng không tin chàng có thể tìm đến đây.
- Mị Châu! - Trọng Thuỷ nói - Dù xa nàng bao lâu, lòng ta vẫn bồi hồi. Ta suốt ngày đêm nhớ mong nàng, vì ta yêu nàng mà lầm tưởng nàng dưới đáy giếng và nhảy xuống tự vẫn. Nay gặp lại nàng, ta vui sướng lắm.
Mị Châu trả lời:
- Tại sao ngươi lại đến đây? Ta bị ngươi lừa dối, trở thành tội đồ của dân tộc. Ta không còn giá trị gì cho ngươi nữa.
Nghe những lời ấy, Trọng Thuỷ bất ngờ đau đớn, ân hận xen lẫn.
- Nàng ơi! Tình yêu ta, dù bị đau khổ, vẫn chứng minh được. Ta hối hận vì phải nghe theo lời cha vua. Nhưng nàng hãy thấu hiểu cho ta, khi ta phải lừa dối nàng, lòng đau như cắt. Đó là mệnh lệnh của cha ta, là áp lực của dân tộc và thần linh. Ta không thể làm gì khác được.
Nghe vậy, Mị Châu lệ ướt mi, giọng nghẹn ngào:
- Thiếp tin vào tình yêu của chàng, tin rằng tình cảm chân thành mà chàng dành cho thiếp không giả dối. Thiếp hiểu rằng một người đàn ông phải đặt sự nghiệp, giang sơn của mình lên trên hết. Nhưng nếu thiếp tiếp tục bên chàng, có lẽ thiếp sẽ phải chịu ngàn lời nguyền rủa, vạn lời phỉ nhổ, không thể dung thứ. Thiếp đã vì tình cảm mà giao phó đất nước cho kẻ địch.
Dù đã thanh minh, thuyết phục Mị Châu nhiều lần nhưng không được, Trọng Thuỷ đã đưa ra quyết định dứt khoát.
- Ta pleẻ thề sẽ không bao giờ lừa dối nàng thêm. Nếu nàng vẫn chưa tin ta, còn lo sợ lời đàm tiếu thì hãy cùng ta đi gặp vua cha của nàng xin sự tha thứ. Nếu có thể, ta và nàng sẽ lên gặp thượng đế, xin người cho chúng ta được ở bên nhau.
Mị Châu hơi do dự, sợ sệt nhưng vẫn đồng ý:
- Số phận thiếp đã được trời quyết định, nay chờ vào sự an bài của ông trời.
Nói xong, hai người dũng cảm tìm gặp An Dương Vương. Ông đang chơi cờ cùng với Rùa Thần. Rùa Thần thấy hai người đi cùng nhau vui vẻ, An Dương Vương tỏ ý tức giận nhưng trong lòng vẫn thương con. Không chờ Mị Châu và Trọng Thủy giải thích, An Dương Vương lên tiếng:
- Ta khó lòng tha thứ cho các ngươi, nhưng nếu ông trời muốn thế thì ta cũng chẳng có gì để nói nữa cả.
Trọng Thuỷ và Mị Châu vui mừng cảm ơn An Dương Vương, sau đó xin Rùa Thần dẫn lên Thiên Đình. Trước mặt Thượng Đế, hai người đồng lòng nói:
- Chúng tôi là Trọng Thuỷ và Mị Châu, chúng tôi nhận thức được tội lỗi của mình, rất ân hận và cam kết từ nay sẽ tu tâm tích đức để bù đắp. Xin Thượng Đế tha thứ và cho chúng tôi được ở bên nhau.
Thượng Đế suy nghĩ một lúc rồi nói, giọng vang uy nghiêm như sấm:
- Dù các người đã phạm tội, nhưng đã có ý thức hối cải. Ta cũng cảm động trước tình cảm của hai người nhưng tội lỗi không thể xóa sạch. Vì vậy, ta quyết định phạt hai người xa nhau ba năm để tu tâm tích đức trước khi được phép sống chung.
Trọng Thuỷ và Mị Châu biết ơn ân điển của Thượng Đế, sau đó trở về thế gian. Ba năm sau, họ gặp lại nhau và sống hạnh phúc bên nhau.
Một phần kết khác cho câu chuyện Mị Châu, Trọng Thủy - Mẫu 6
Sau khi hoàn thành thành Cổ Loa, An Dương Vương nhận được một chiếc móng từ thần Kim Quy để làm nỏ thần. Nỏ thần giúp vua đánh bại quân xâm lược từ phương Bắc. Triệu Đà thất bại và rút quân về chờ cơ hội. Không lâu sau đó, Triệu Đà cho con trai là Trọng Thủy cầu hôn Mị Châu - con gái của An Dương Vương. Khi Trọng Thủy đã có lòng tin của Mị Châu, chàng hỏi về nỏ thần và lấy đi để đem về cho cha. Sử dụng nỏ thần, Triệu Đà tiếp tục tấn công Âu Lạc. An Dương Vương chủ quan vì nghĩ rằng có nỏ thần nên không cẩn thận. Sau khi thất bại, An Dương Vương giết Mị Châu và tự vẫn. Trọng Thủy tìm theo dấu vết đến biển và tìm thấy xác Mị Châu, hối hận và tự tử.
Trọng Thủy nhảy xuống giếng để tự tử nhưng không chết. Khi tỉnh dậy, chàng thấy mình đã đến một vùng đất xa lạ. Chàng bắt đầu đi mà không biết mình sẽ đi đến đâu. Khi đã đi rất xa, Trọng Thủy thấy mệt mỏi và bất ngờ gặp một ngôi nhà nhỏ. Chàng đến và gõ cửa. Một bà lão mở cửa và hỏi:
- Cậu là ai? Đến đây có việc gì?
Trọng Thủy trả lời:
- Tôi đi ngang qua, rơi vào đây vô tình, có được phép vào nhà ngồi chốn này một chốc không ạ?
Bà lão hiền lành mời Trọng Thủy vào, cho chàng uống nước. Đột nhiên, Trọng Thủy nhìn thấy chiếc áo lông ngỗng giống của Mị Châu ở trên ghế. Chàng hỏi bà xem có ai khác trong nhà. Khi biết bà và con gái vẫn sống, chàng muốn gặp mặt. Bà lão gọi con gái ra.
Trọng Thủy ngạc nhiên khi thấy Mị Châu. Mị Châu cũng sửng sốt khi gặp Trọng Thuỷ. Nhìn thấy nỗi đau và sự hối hận trong đôi mắt lệ của Mị Châu, Trọng Thuỷ khóc nức nở, tiếng khóc của chàng đầy thống thiết khiến lòng người cũng xót xa. Trọng Thuỷ quỳ xuống, van xin Mị Châu tha thứ cho tội lỗi của mình:
- Xin lỗi, xin nàng hãy tha thứ cho ta. Ta không thể làm gì khác được, đó là lệnh của vua cha! Ta biết nàng tin tưởng ta nên không giấu diếm điều gì, nhưng ta đã lợi dụng tình cảm đó để phản bội nàng.
Mị Châu không nói gì. Trọng Thuỷ đau khổ hơn và nỗi đau bủa vây trong lòng, chàng thổ lộ tất cả mọi suy nghĩ của mình:
- Ban đầu, lòng ta đã định lừa dối cha con nàng, lừa dối cả đất Âu Lạc, nhưng sau khi sống chung một thời gian, ta thực sự yêu nàng. Tình yêu của ta không phải là mục đích tự lợi. Ta thật ân hận khi nghe theo lời vua cha. Nhưng xin nàng hãy thông cảm, ta không thể làm gì khác, lòng ta rất bối rối, trong lúc tinh thần rối loạn, ta đã đưa ra một quyết định sai lầm không thể tha thứ. Nàng có hiểu không, ta đã phải chịu đựng sự đau khổ, uất ức. Khi nhận ra sự tai hại của cuộc chiến phi nghĩa, đã quá muộn. Ta quyết định sẽ chấp nhận cái chết để chuộc tội. Nghe đến đây, Mị Châu đã rơi lệ, giọng nghẹn ngào:
- Ta đã tin vào tình yêu của chàng. Nhưng chàng đã lợi dụng lòng tin của ta. Mối thù giết cha, cướp nước không thể xóa bỏ. Chúng ta không thể quay lại như trước được nữa.
Trọng Thủy nghe xót xa. Chàng nói với Mị Châu:
- Ta là kẻ có tội, đã tìm đến cái chết một lần nhưng lại sống sót và được gặp lại nàng để xin lỗi. Nay cũng không mong ước gì hơn. Chỉ mong nàng tiếp tục sống, quên đi quá khứ đau buồn.
Nghe đến đây, Mị Châu cảm thấy lòng mềm. Nhưng nàng không quên nỗi đau mất nước, liền nói với Trọng Thủy:
- Mặc dù đã là quá khứ, ta có thể tha thứ cho lỗi lầm của chàng. Nhưng chúng ta không thể quay lại như trước được nữa. Mong chàng ra đi để không gặp lại nhau.
Trọng Thủy biết ý Mị Châu đã quyết, nhận được sự tha thứ từ nàng. Chàng nói lời từ biệt với Mị Châu rồi ra đi. Hai người không gặp lại nhau sau đó. Về phần Triệu Đà, sau khi con trai qua đời, ông vì nhớ con quá mà mắc bệnh và qua đời.
Một kết thúc khác cho câu chuyện Mị Châu, Trọng Thủy - Mẫu 7
An Dương Vương khi xây thành Cổ Loa, xây đến đâu, thành đổ tới đó. Nhờ có thần Kim Quy giúp đỡ mới xây xong. Trước khi từ biệt, thần tặng cho một chiếc móng dùng làm thành nỏ thần. Nỏ được làm xong, bắn bách phát bách trúng. Bấy giờ Triệu Đà ở phương Bắc định xâm lược nước ta. Nhưng vì vua nước Âu Lạc có được nỏ thần nên phải lui về chờ đợi cơ hội thích hợp. Triệu Đà cầu thân cho con trai với Mị Châu. Khi lấy được lòng tin của Mị Châu, Trọng Thủy đã hỏi nàng về bí mật của nỏ thần. Sau đó, Trọng Thủy lấy cớ về thăm cha rồi đánh cắp nỏ thần. Triệu Đà đem quân tiến đánh nước Âu Lạc một lần nữa. Giặc đến chân thành nhưng An Dương Vương vẫn thản nhiên ngồi chơi cờ. Khi giao chiến, nỏ thần không phát huy tác dụng như trước khiến nước Âu Lạc thua trận. An Dương Vương phải đưa Mị Châu chạy trốn về phía biển Đông. Quân giặc đuổi theo, vua được thần Kim Quý báo cho kẻ thù ngay bên cạnh, liền rút kiếm chém chết Mị Châu.
Sau khi Mị Châu qua đời, vua Thủy Tề thương xót giữ lại sống ở dưới thủy cung và nhận làm con nuôi. Trọng Thủy nghe tin vợ chết, hối hận tột cùng liền nhảy xuống giếng tự tử. Linh hồn Trọng Thủy sau những ngày lang thang cuối cùng lạc xuống thủy cung nơi Mị Châu ở.
Trọng Thủy bị lạc vào thủy cung vào thời điểm vua Thủy Tề đang tổ chức tiệc mừng thọ. Thấy có người lạ đột nhập, vua sai linh bắt vào hỏi tội. Trọng Thủy được giải vào, nhìn thấy Mị Châu - lúc này đang ngồi bên cạnh vua Thủy Tề thì vô cùng kinh ngạc.
Vua Thủy Tề liền hỏi:
- Ngươi là ai? Từ đâu lại đến đây?
Trọng Thủy đáp:
- Ta là Trọng Thủy, con trai của Triệu Đà - vua nước Triệu. Khi còn sống đã mắc nhiều lỗi lầm nên đã tìm đến cái chết. Trên đường tìm vợ là Mị Châu, ta đã lạc xuống đây, xin người thứ lỗi.
Vua Thủy Tề nghe điều đó, hoàn toàn bất ngờ, quay sang hỏi con gái:
- Mị Châu, con có quen biết anh ta không?
Mị Châu nhẹ nhàng lau nước mắt, đáp:
- Thưa cha vua, con thật sự đã quen biết anh ta. Hai chúng ta có mối thù sâu đậm. Anh ta đã đánh lừa con, chiếm đoạt bảo vật quốc gia để mang về cho cha mình. Cha anh ta là Triệu Đà, đã dẫn quân xâm lược đất nước của con. Nay gặp lại ở đây, con kính mong cha vua cho con gặp riêng anh ta để giải quyết mối oán hận này.
Vua Thủy Tề nghe điều này, ra hiệu cho người tháo xích cho Trọng Thủy. Vua sai người hầu đi theo Mị Châu để đề phòng xảy ra sự cố. Cả hai im lặng một lúc, sau đó Mị Châu lên tiếng:
- Khi còn sống, người đã lừa dối và gây hại cho ta chưa đủ à? Sao lại theo ta đến đây?
Trọng Thủy nhìn Mị Châu, bộ mặt đầy tiếc nuối:
- Mị Châu ơi, ta nhận ra lỗi lầm của mình rồi. Từ khi mất một người như nàng, ta luôn trăn trở. Nay gặp lại nàng ở đây, ta chỉ mong có thể xin lỗi nàng.
Mị Châu quay lại, nhìn Trọng Thủy với ánh mắt nổi giận:
- Ngươi nghĩ rằng chỉ cần một lời xin lỗi là đủ à? Nỗi đau của quốc gia tan rã, nỗi đau của sự bất công, nỗi đau của sự lừa dối, mỗi ngày, mỗi đêm như hàng nghìn mũi tên đâm vào trái tim ta thì sao có thể quên được?
Trọng Thủy nắm chặt bàn tay của Mị Châu, nói:
- Ta hiểu tội lỗi của mình, dù có phải trải qua ngàn kiếm đâm cũng không thể xóa sạch. Nay ta sẵn lòng tự bỏ mạng để chuộc lỗi với người.
Trong lúc đó, Trọng Thủy tự vẫn bản thân. Mị Châu sửng sốt bắt chặt Trọng Thủy lại. Nước mắt rơi trên khuôn mặt chàng. Mị Châu nói giọng nức nở:
- Chàng không cần phải làm như vậy. Chúng ta không thể quay lại như trước nữa.
Trọng Thủy mỉm cười nhìn Mị Châu và nói:
- Biết rằng chúng ta không thể quay lại như trước. Sau khi lìa khỏi cõi đời, linh hồn ta lang thang khắp nơi, tìm kiếm người. Nay gặp lại và thổ lộ tội lỗi, ta không còn tiếc nuối điều gì nữa. Chỉ mong ngươi hãy hứa với ta có thể tiếp tục cuộc sống mạnh mẽ.
Dù đau khổ, Mị Châu vẫn hứa với Trọng Thủy. Sau đó, linh hồn của Trọng Thủy dần tan biến.
Kết thúc khác cho câu chuyện Mị Châu - Trọng Thủy - Mẫu 8
Trong cuộc sống, có những sự kiện xảy ra sau đó khiến con người hối hận. Trước khi nhảy xuống giếng ở Cổ Loa tự tử, Trọng Thủy đã nghĩ đến Mị Châu và hối hận như vậy. Chàng ước mong có thể chuộc tội với nàng, cho đến khi hai người hội ngộ.
Sau khi giúp vua cha chiếm được Âu Lạc, Trọng Thủy không ngừng nhớ về Mị Châu, lòng đau đớn, xót xa vô cùng. Cho đến một ngày, không thể chịu đựng thêm được, chàng quyết định nhảy xuống giếng tại Cổ Loa để sớm đoàn tụ với Mị Châu ở thế giới bên kia. Không ngờ khi mở mắt ra, Trọng Thủy thấy mình đang ở một nơi xa hoa, lộng lẫy với đầu ngọc trai lấp lánh. Chàng tự hỏi nơi đây là đâu thì nghe tiếng nói nhẹ nhàng quen thuộc từ phía sau:
- Ai ngươi? Sao lại xuất hiện ở Thủy Cung của công chúa?
Ngay lập tức, Trọng Thủy quay lưng. Chàng nhìn ngắm người con gái trước mặt, mặc bộ váy màu xanh thướt tha, vẫn xinh đẹp như ngày xưa. Đó chính là Mị Châu. Mị Châu không ngờ lại gặp Trọng Thủy ở đây, nàng thấy đau lòng nhớ nhung nhưng vẫn nhanh chân lùi lại, tạo khoảng cách. Trọng Thủy gọi:
- Mị Châu, có phải nàng không? Cuối cùng ta đã gặp được nàng. – chàng bước đến nhưng Mị Châu vội vàng ngăn lại, giọng nàng lạnh lùng.
- Xin ngừng lại. Ta và ngươi đã chấm dứt mọi quan hệ, không liên quan gì nhau nữa...
Trọng Thủy đứng như bị hóa đá, chợt nhớ ra những tội lỗi của mình, lặng im một lát trước khi nói:
- Ta nhận ra những sai lầm đã gây ra không thể sửa chữa. Sau khi nàng ra đi, ta ân hận không nguôi. Hôm nay ta tự gieo mình xuống giếng để kết thúc cuộc đời, muốn đền tội với nàng. Không ngờ lại đến được đây. Ta nghĩ có lẽ cũng là ý trời, những chuyện đã qua không cần nhắc lại. Hai ta đã từng chết một lần, chuyện kiếp trước không cần nhớ nữa.
- Không. Không thể bỏ qua được. Ngươi là kẻ địch của Âu Lạc, ta là công chúa nhưng cũng là tội đồ Âu Lạc. Ngươi khiến nước mất, nhà tan, không thể trở về, cũng không thể gặp vua cha nữa. Ngươi khiến nhân dân chịu khổ, không thể như không có gì để bỏ qua, vui vẻ hạnh phúc. – Mị Nương kiên quyết, giọng rõ ràng, không nhượng bộ. Nàng dừng một chút trước khi nói tiếp:
- Tội của chúng ta không thể trả hết trong kiếp này. Tình nghĩa xưa đã mất, ta và ngươi không thể bên nhau. Đừng mong chúng ta sẽ nối lại, chúng ta không còn gì liên quan đến nhau. Ngươi có thể tìm thái tử Thủy Cung để trở về hoàng cung của mình. Sau này chúng ta không gặp lại...
Thấy Mị Nương quyết định rời đi, Trọng Thủy vội ngăn lại:
- Nàng phải kiên quyết như vậy!...
- Ta là công chúa của Âu Lạc, vì ta mà cha phải bỏ trốn khỏi đất nước, nhân dân phải chịu khổ. Ta không thể làm ngơ trước khổ đau của dân lành. Sau này chúng ta không gặp lại nhau...
Mị Nương nói xong liền quay lưng đi, tình cảm giữa hai người đã chấm dứt từ đó. Nàng không thể ích kỷ thêm nữa, dù mọi chuyện đã quá muộn, nhưng dân lành vẫn phải chịu khổ. Nàng làm sao có thể sống bên kẻ thù? Mị Nương rời đi, để lại cho Trọng Thủy một cảm giác lạnh lẽo và xa cách. Chàng nhận ra mối duyên đã đến hồi kết. Sám hối cũng đã trễ rồi...
Trọng Thủy đứng yên như một tảng đá, không thể di chuyển vì tận thế nặng trĩu trên vai. Chàng nhớ về những kỷ niệm hạnh phúc bên Mị Châu và hồi tưởng trong nỗi đau xót xa: nếu có thể quay ngược thời gian, nếu...