Bút pháp lãng mạn trong Chữ người tử tù bao gồm dàn ý chi tiết kèm theo 5 bài văn mẫu xuất sắc nhất. Điều này giúp các bạn lớp 11 hiểu được bút pháp nghệ thuật lãng mạn trong Chữ người tử tù. Dưới đây là nội dung chi tiết của tài liệu, mời các bạn theo dõi tại đây.
Dàn ý phân tích bút pháp lãng mạn trong Chữ người tử tù
1. Mở bài:
- Tác giả: Nguyễn Tuân (1910 – 1987), quê ở Hà Nội. Là một nhà văn vĩ đại, một nghệ sĩ suốt đời tìm kiếm cái đẹp và có công lớn trong việc phát triển thể loại tùy bút, bút ký lên tầm cao mới.
- Tác phẩm: Ban đầu xuất hiện trong tập Vang bóng một thời (1940) với tựa Dòng chữ cuối cùng, sau đổi thành Chữ người tử tù.
- Giới thiệu về bút pháp lãng mạn trong truyện ngắn Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân.
2. Thân bài:
2.1. Sự đối lập giữa lý tưởng và hoàn cảnh thực tế, giữa điều tốt và điều xấu, giữa sáng và tối.
Sự đối lập giữa lý tưởng và hoàn cảnh thực tế:
– Huấn Cao, ngục quan, thầy thơ đều sống trong nhà tù thực dân, nhưng vẫn giữ được nhân cách và lý tưởng cao đẹp.
– Dù sống trong điều kiện khó khăn, bẩn thỉu, Huấn Cao, ngục quan, thầy thơ vẫn là những tấm gương lý tưởng trong văn học lãng mạn, hướng đến cái đẹp, cái cao quý, cái sáng sủa của thiên lương.
+ Huấn Cao sống trong ngục chờ ngày tử hình, nhưng vẫn tỏ ra kiêu hãnh, ung dung, tỏa sáng ánh sáng bất tử của thiên lương. Ông đối đầu với thế giới, với chế độ mà ông sống, nhưng vẫn kiêu hãnh, ông vượt lên hoàn cảnh để sống với lý tưởng, sống chân thật với bản thân.
+ Viên quản ngục và thầy thơ đang sống với lý tưởng, nhưng cuộc sống đang kéo họ xuống. Với địa vị, tiền bạc, họ phải đối mặt với sự thật, nhưng vẫn giữ trong lòng trọng người tài, lòng thanh sạch, trân trọng những giá trị tinh thần cao quý.
Sự đối lập giữa cái thiện và cái ác, giữa ánh sáng và bóng tối:
– Ước muốn của Huấn Cao trong ngục là một yếu tố nghệ thuật giúp làm nổi bật những sự tương phản, tạo nên sự đa dạng và phong phú trong truyện.
– Trong việc viết chữ, sự chiến thắng của cái thiện trước cái ác, ánh sáng vượt qua bóng tối là điểm nhấn quan trọng. Tính cách nhân vật không còn bị giới hạn bởi hoàn cảnh mà đã vươn lên và tạo ra sự đảo lộn, đem lại một cái mới mẻ và khác biệt chưa từng thấy.
+ Sự đảo lộn trong nhà tù thể hiện sự thay đổi trong tư duy, hành vi của nhân vật. Ngục quan từ một người nhút nhát, sợ hãi trở thành người tự tin, kiên định, răn dạy viên quản ngục và truyền bá giá trị đẹp đẽ.
+ Môi trường nhà tù tối tăm, ẩm thấp, nhưng qua bức tranh mô tả về đèn đuốc đỏ và 'ba cái đầu người trên tấm lụa bạch còn nguyên vẹn' đã phản ánh niềm tin vào sự tuyệt vời của cái đẹp và sự hiện diện của người đang khát khao tự do và sự công bằng.
+ Vị trí, địa vị của nhân vật >< vẻ đẹp, tinh thần hướng về ánh sáng, cùng nhau thưởng thức nét chữ tuyệt vời, chia sẻ cảm giác sâu sắc của mùi mực.
=> Cuộc gặp gỡ của những trái tim yêu vẻ đẹp đến mê đắm.
+ Ánh sáng từ tâm hồn con người tỏa ra từ vẻ đẹp của thiên lương đã thay thế bóng tối trong nhà tù.
+ Môi trường nhà tù bẩn thỉu, nhưng Huấn Cao lại phản ánh vẻ đẹp của một nghệ sĩ. Viên quản ngục và thầy thơ cũng tỏa sáng với vẻ đẹp của tâm hồn và văn hóa, giữ vững cái đẹp của thiên lương.
2.2 Hình tượng nhà văn trong tâm hồn của nhân vật lý tưởng: Huấn Cao
– Nhân vật Nguyễn Tuân không chỉ trong văn chương mà còn trong đời thực, đều mang nét tài hoa, nghệ sĩ, và một phần ngông cuồng, tự do.
+ Tôn trọng cái đẹp, yêu thích những gì thuộc về quá khứ vì thấy quá không hài lòng với hiện tại và mất đi lòng tin vào tương lai.
+ Không chấp nhận cái bình thường, mong muốn đổi mới tất cả, trong đó hình mẫu về quá khứ của nhân vật Huấn Cao là Cao Bá Quát chỉ còn là ký ức. Chúng ta dễ dàng nhận ra trong Huấn Cao, viên quản ngục và các nhân vật khác của Nguyễn Tuân là chính bản ngã của ông, suy nghĩ và cách sống của ông.
3. Kết luận:
– Trong 'Chữ người tử tù', nhân vật lãng mạn vượt qua hoàn cảnh để tìm đến vẻ đẹp, ánh sáng và thiên lương, sống với giá trị cao cả, không chấp nhận sự tầm thường và tăm tối xung quanh.
Nguyễn Tuân đã thành công khi sử dụng bút pháp lãng mạn để tạo ra hình ảnh, truyền đạt thông điệp về sự chiến thắng hoàn toàn của cái đẹp và ánh sáng trước những thứ xấu xa và nhơ bẩn.
Tác phẩm trở nên hấp dẫn và bất tử qua thời gian.
Bút pháp lãng mạn trong Chữ người tử tù - Mẫu 1
Nguyễn Tuân, một nhà văn lớn, một nghệ sĩ suốt đời tìm kiếm cái đẹp. Tác phẩm “Vang bóng một thời” là sự tỏa sáng của ông trước Cách mạng, được nhà phê bình Vũ Ngọc Phan đánh giá cao, là một văn phẩm hoàn hảo gần như toàn diện.
Văn học lãng mạn là thể loại văn học xây dựng hình ảnh và tình huống để thể hiện lý tưởng và tình cảm. Các nhà văn lãng mạn thường tìm kiếm vẻ đẹp tuyệt vời trong những cảnh đời khó khăn, éo le.
Trong “Chữ người tử tù”, việc sử dụng thủ pháp nghệ thuật tương phản đã tạo ra một cốt truyện độc đáo, với cuộc gặp gỡ khác thường giữa Huấn Cao và viên quản ngục, hai nhân vật này tượng trưng cho đối lập trong xã hội. Thủ pháp tương phản được thể hiện rõ nhất qua cảnh tượng cho chữ, khiến cảnh tượng đó trở nên “trước nay chưa từng có”. Trong truyện, cảnh tượng cho chữ không diễn ra ở những nơi trang trọng nhưng lại chuyển sang nơi đen tối và bẩn thỉu, là biểu tượng cho sự mong muốn về cái đẹp và cuộc sống lí tưởng giữa những điều tiêu cực.
Trong cảnh miêu tả, ngôi vị đã bị tráo đổi và gần như biến mất, không còn viên quản ngục và người ngục từ nữa mà ta chỉ thấy được sự đối lập giữa ánh sáng và bóng tối trong không gian nhà tù. Tác giả muốn gửi đến thông điệp về sự kết hợp giữa tài năng và tâm hồn, chỉ cần có tâm sáng, có lòng trân trọng với cái đẹp, sẽ làm sáng lên mọi hoàn cảnh.
Nguyễn Tuân đã xây dựng Huấn Cao dựa trên hình ảnh của nhân vật có thật là Cao Bá Quát, với tài năng viết chữ và tư tưởng nghệ thuật. Huấn Cao là biểu tượng của cái đẹp và lòng tự tin, không ngại khó khăn và luôn tôn trọng cái đẹp.
Huấn Cao là một biểu tượng của sự hài hòa giữa tài năng và tâm hồn trong sáng. Bút pháp lãng mạn của Nguyễn Tuân đã tạo nên tác phẩm sâu sắc, khắc họa được nhân vật độc đáo này.
Với tài năng của mình, Nguyễn Tuân đã truyền đạt tư tưởng nghệ thuật một cách sâu sắc, mang lại cái nhìn mới về cái đẹp và tài năng trong cuộc sống.
Phong cách lãng mạn trong tác phẩm 'Chữ người tử tù' - Mẫu 2
Nguyễn Tuân là một nhà văn nổi tiếng của dân tộc Việt Nam, ông được biết đến với việc tìm kiếm vẻ đẹp trong những hoàn cảnh khó khăn, với tâm hồn lãng mạn và đầy nhân văn, ông đã tạo ra tác phẩm 'Chữ người tử tù', sử dụng bút pháp lãng mạn để thu hút sự chú ý của độc giả.
Với tài năng nghệ thuật sâu sắc, ông đã sáng tác một tác phẩm gợi ý về tài năng trong cách sử dụng ngôn ngữ và thu hút mạnh mẽ sự chú ý của độc giả và giá trị văn học. Tác phẩm của ông mang đậm chất nhân văn và giàu giá trị, không chỉ thể hiện tài năng của mình mà còn khơi gợi niềm tin vào vẻ đẹp và ý nghĩa của cuộc sống.
Với những tình huống đặc biệt, tác phẩm thể hiện sức mạnh của nghệ thuật tạo hình, với các chi tiết phong phú và đặc sắc, câu chuyện giao thoa và hòa hợp giữa ánh sáng và bóng tối trong không gian chật hẹp của ngục tù. Tác phẩm tôn vinh vẻ đẹp và tài năng trong những hoàn cảnh khó khăn.
Với một tình huống truyện độc đáo, tác phẩm tạo ra những cảm xúc mới về việc xây dựng giá trị trong một tác phẩm và giá trị của nó trong cuộc sống. Tác phẩm không chỉ thể hiện tài năng và nghệ thuật mà còn mang đến giá trị lãng mạn, thể hiện từ cốt truyện và tạo ra cái nhìn mới về không gian nghệ thuật và giá trị của một tác phẩm thành công.
Tác giả đã áp dụng bút pháp lãng mạn vào nhân vật trong tác phẩm của mình, kỹ thuật này đã đi vào tận sâu trong giá trị tinh thần của một con người tài năng và đậm đà đức tính tốt lành, điều này khiến chúng ta nhìn lại một cách mới mẻ và gợi lên ấn tượng mạnh mẽ nhất đối với cuộc sống con người. Nhân vật trong nghệ thuật sáng tạo của tác giả được thể hiện với sự sâu sắc, mang lại cảm xúc khác biệt so với các nhân vật khác, nhân vật ở đây được sử dụng để biểu hiện một nghệ thuật tạo hình, với các đường nét tinh tế và giàu ý nghĩa, điều này đã mang đến cho độc giả những khám phá mới lạ trong cách xây dựng nhân vật. Kỹ thuật diễn đạt lãng mạn và sự tăng cường biểu hiện đã tạo thêm giá trị cho nhân vật trong tác phẩm. Nhân vật Huấn Cao được mô tả với những đặc điểm đặc trưng về ngoại hình và tính cách, qua cách biểu hiện, và giá trị của nhân vật này đem lại cho người đọc sự uy nghiêm, tài hoa, và đức tính của người hiền tài.
Với tài năng và phẩm chất tốt đẹp, ông không sợ hãi trước những đe dọa của nhân vật trong tác phẩm của mình, ông luôn thể hiện một thái độ quyết đoán về tính cách và cách diễn đạt của mình một cách độc đáo và phong phú, ngoại hình cũng đóng góp vào việc tôn vinh vẻ đẹp của nhân vật trong tác phẩm. Nhân vật Huấn Cao biểu hiện những đặc tính của những nhân vật chính diện, nó thể hiện một thái độ của tác giả trước nhân vật của mình, với bút pháp lãng mạn, nhân vật này hiện lên với một con người vừa có tâm và có tài năng.
Với nhân vật viên quản ngục, ông hiện lên với một tình cảm yêu thích cái đẹp, dù vị trí của ông có vẻ đối lập với Huấn Cao, nhưng ông cũng có một tấm lòng biết yêu quý và tôn trọng cái đẹp, cái đẹp đó vẫn tồn tại và thể hiện một thái độ tốt đẹp đối với chính nhân vật của mình, qua thái độ khúm núm và tính cách của ông đối với Huấn Cao. Nhân vật trong tác phẩm đã thể hiện một thái độ quyết đoán trong phong cách nghệ thuật, cùng những sáng tạo mang lại những giá trị lớn lao, và nó để lại ý nghĩa đặc biệt sâu sắc cho chính tác phẩm mà nhân vật này thể hiện trong câu chuyện.
Nhân vật là biểu tượng của sự trân trọng và bảo tồn cái đẹp, với bút pháp lãng mạn nhân vật hiện lên trong những khoảnh khắc tài năng và năng động mạnh mẽ nhất, nhân vật Huấn Cao cũng là tài năng biểu hiện cho một cái đẹp bền vững và không thể phai mờ, còn viên quản ngục là người yêu cái đẹp và luôn giữ gìn cái đẹp. Với tài năng và miêu tả đầy chất lãng mạn, tác giả đã tạo nên những giá trị đặc biệt để diễn đạt nghệ thuật tài năng của nhân vật Huấn Cao.
Với tài năng và bút pháp nghệ thuật lãng mạn, tác giả đã thể hiện được tài năng và giá trị chính của tác phẩm mà tác giả muốn thể hiện, những tác phẩm đó đã để lại cho người đọc một cái nhìn sâu sắc hơn, về nghệ thuật xây dựng hình tượng và cách tạo dựng tính cách của nhân vật, giá trị của nó tô điểm thêm cho chúng ta thấy được phong cách nghệ thuật của ông. Ông tài hoa trong việc tạo dựng tình huống và nhân vật trong tác phẩm, với bút pháp sắc sảo của mình, ông làm tăng thêm giá trị biểu đạt trong chính tác phẩm của mình.
Bút pháp lãng mạn trong Chữ người tử tù - Mẫu 3
Tập truyện ngắn này của Nguyễn Tuân là một thành tựu nổi bật của văn xuôi lãng mạn Việt Nam từ 1930 đến 1945, tập hợp các yếu tố thẩm mỹ và nguyên tắc sáng tạo của phương pháp này. Trong đó, truyện ngắn 'Chữ người tử tù' đóng vai trò quan trọng.
Trong 'Chữ người tử tù' và tập truyện 'Vang bóng một thời', Nguyễn Tuân đã tái hiện lại những khung cảnh của thời gian đã qua, một thời kỳ vang bóng. Những hình ảnh quen thuộc của quá khứ trở nên sống động trên từng trang văn, gợi lên cảm xúc mạnh mẽ, đôi khi làm ta ngạc nhiên và xúc động. Truyện ngắn này, mặc dù ngắn gọn nhưng đủ sức thể hiện một sự tương phản giữa lý tưởng và thực tế, cái Thiện và cái Ác, ánh sáng và bóng tối. Nhân vật Huấn Cao, quản ngục và thư lại tạo nên một bức tranh đầy màu sắc, với Huấn Cao là biểu tượng của lý tưởng và nguyên tắc lãng mạn trong văn học.
Truyện ngắn 'Chữ người tử tù' là một tác phẩm nghệ thuật đầy sắc màu, phân biệt rõ ràng giữa cái Tốt và cái Xấu, sự Sáng và Sương mù, ánh sáng và bóng tối. Việc Huấn Cao yêu cầu viết chữ của viên quản ngục không chỉ là một hành động lãng mạn mà còn là sự thể hiện rõ ràng của lý tưởng trong một không gian đen tối. Điều này thể hiện rằng tính cách của nhân vật đã vượt lên trên hoàn cảnh và được tôn trọng vì cái đẹp và tài hoa của nó.
Trong sáng tác của các nhà văn lãng mạn, ta có thể thấy hình bóng của nhà văn trong nhân vật lý tưởng của họ. Huấn Cao trong 'Chữ người tử tù' là một nhân vật như vậy.
Tập truyện 'Vang bóng một thời' và 'Chữ người tử tù' đóng vai trò quan trọng trong văn học lãng mạn 1930 – 1945.
Bút pháp lãng mạn trong Chữ người tử tù - Mẫu 4
Nguyễn Tuân là một nhà văn lớn của văn học Việt Nam hiện đại, với tác phẩm Chữ người tử tù thể hiện bút pháp lãng mạn thu hút người đọc.
Bút pháp lãng mạn trong văn học là sự kết hợp giữa trí tưởng tượng và miêu tả thực tế, tạo nên vẻ đẹp đặc biệt của văn xuôi lãng mạn. Trong truyện Chữ người tử tù, Huấn Cao là một người tử tù có tài viết chữ đẹp.
Trong một bức tranh truyện nghệ thuật, sự đối lập tương phản giữa hai cá nhân đặc biệt trong hoàn cảnh éo le tạo ra một sáng tạo độc đáo. Họ là hai con người khác thường: một là người lãnh đạo cuộc khởi nghĩa nông dân chống lại chính quyền, người kia là viên quan cai ngục biểu tượng cho sự trấn áp của thể chế chính trị. Trên bình diện nghệ thuật, họ là những kẻ tri âm, tri kỷ: một là nhà văn tài hoa, người kia mãi mãi ngưỡng mộ tài năng ấy. Thủ pháp tương phản rõ nét nhất qua cảnh Huấn Cao viết chữ cho viên quản ngục, được mọi người coi là 'cảnh tượng chưa từng có'.
Một đêm tĩnh lặng tại trại giam, tiếng gõ mõ vọng canh chỉ còn lại là âm thanh buồn tẻ nhất. Mọi thứ như chìm sâu vào im lặng, nhường chỗ cho bóng tối thống trị. Nhưng chính tại nơi này, một sự việc trọng đại xảy ra, khiến những tâm hồn tài hoa rung động. Buồng giam ngập tràn khói và ánh đỏ của đuốc, nhưng ba người vẫn tập trung trên một tấm bạch. Sự đối lập giữa Huấn Cao viết chữ và viên quản ngục làm cho mọi thứ trở nên sống động, từ việc một người bị giam cầm gông xiềng vẫn có thể sáng tạo, đến sự cảm động của viên quản ngục trước vẻ đẹp và tài năng của Huấn Cao.
Huấn Cao là hình tượng của một nghệ sĩ tài hoa, có khí phách phi thường và tâm hồn thiên lương. Ông được tạo ra như một phiên bản lý tưởng của nhân vật có thật trong lịch sử, vừa có tài văn chương vừa mang tính khái quát. Huấn Cao không chỉ là một nhà văn có tài, mà còn là một anh hùng uy vũ bất năng khuất. Sự hòa hợp giữa tài năng, khí phách và thiên lương khiến Huấn Cao trở thành biểu tượng rực rỡ của cái đẹp trong nghệ thuật và tâm hồn.
Với tài năng và bút pháp nghệ thuật lãng mạn, Nguyễn Tuân đã thể hiện giá trị chính của tác phẩm của mình. Tác phẩm của ông để lại cho độc giả cái nhìn sâu sắc về nghệ thuật xây dựng hình tượng và tính cách nhân vật, tô điểm thêm cho phong cách nghệ thuật của ông.
Bút pháp lãng mạn trong Chữ người tử tù - Mẫu 5
Lãng mạn là khuynh hướng nổi bật trong văn học Việt Nam trước 1945. Nguyễn Tuân, với bút pháp lãng mạn, đã nâng bổng trang văn của mình trong quá khứ, hiện tại và tương lai.
Nguyễn Tuân đam mê thế giới của những nghệ sĩ tài hoa, hấp dẫn bởi thú chơi nghệ thuật và cái đẹp của chữ. Ông đã cường điệu hoá nét tài hoa của nhân vật Huấn Cao, biểu tượng cho vẻ đẹp và võ công thâm hậu.
Huấn Cao - một hình mẫu lí tưởng về đấng trượng phu trong xã hội xưa, được Nguyễn Tuân khắc hoạ với tài năng và khả năng vượt ngục phi thường.
Huấn Cao, với sự toàn tài và đức hạnh, là một hình mẫu lí tưởng của nhân cách trong sáng và anh hùng. Dù bị giam cầm, ông không sợ hãi và không bao giờ làm việc chỉ vì quyền lợi cá nhân.
Chữ Tâm của Huấn Cao đã hòa nhập với sức mạnh và tài năng của một con người văn võ toàn diện, tạo nên khí phách anh hùng trong thời đại rối ren và loạn lạc. Ông không ngần ngại đối mặt với ngục tù để tìm kiếm tự do cho bản thân và cho dân làng.
Bước vào nhà ngục, ông vẫn giữ được sự tự chủ và bản lĩnh hiên ngang, không phải con người 'điếc không sợ súng'. Dù biết rõ nguy hiểm từ quản ngục, ông vẫn kiên định và không sợ hãi.
Huấn Cao không chỉ biết trọng kính thiên lương, mà còn có sự độ lượng và tinh tế. Ông không phải là người chỉ biết sử dụng đao gươm hay quyền lực, mà còn có lòng nhân ái và đồng cảm với người khác.
Bắt đầu bước vào nhà ngục, Huấn Cao đã chứng minh sự mạnh mẽ và kiên định, thách thức quản ngục một cách ngạo mạn. Dù ngưỡng mộ và khinh thường quản ngục, ông cũng hiểu rằng lòng nhân ái và đồng cảm là điều quan trọng.
Trải qua muôn đời, ta vẫn nghe rằng “Nhân không ai hoàn hảo”, nhưng Huấn Cao trong tác phẩm của Nguyễn Tuân lại hiện lên như một hình mẫu hoàn thiện, toàn diện, thể hiện sự kết hợp giữa nghệ sĩ và anh hùng. Hình tượng của Huấn Cao là một ước mơ, một mong muốn của tác giả và xã hội về một con người toàn diện, hoàn mỹ.
Bắt đầu từ một nhân vật lí tưởng là “Mười phần vẹn mười”, tác phẩm dường như hứa hẹn những câu chuyện nhẹ nhàng và êm đềm cho các nhân vật. Tuy nhiên, Nguyễn Tuân không dừng lại ở đó mà đang chuẩn bị mở ra một loạt mâu thuẫn, những đối lập, để tăng thêm sự lãng mạn bay bổng trong câu chuyện không ngừng phát triển.
Mâu thuẫn rõ ràng nhất xuất phát từ số phận của Huấn Cao. Một người tài năng và hoàn hảo như ông nên được tôn vinh, hưởng phúc từ con đường quan trọng, có đồng bào và gia đình đông đảo. Nhưng thực tế lại làm ông phải trải qua nỗi đau và khổ trong tù ngục, chờ đợi cái chết không biết khi nào tới. Điều này khiến người đọc cảm thấy oan trái và bi thương cho ông.
Ngoài Huấn Cao, còn có hai số phận khác cũng đối mặt với những khó khăn đầy mâu thuẫn: viên thơ lại và viên quản ngục. Dù sống trong môi trường tối tăm của tù ngục, họ vẫn giữ được sự tinh tế và vẻ đẹp trong tâm hồn. Điều này làm nổi bật sự đối lập và mâu thuẫn trong câu chuyện.
Trong những tình huống ngược đời nhất, cả tử tù và quản ngục đều có những phản ứng khác nhau. Tử tù có những biểu hiện kiêng nể và thách thức, trong khi quản ngục lại thể hiện sự sợ hãi và tôn trọng. Điều này làm cho câu chuyện trở nên phức tạp và hấp dẫn.
Đưa Huấn Cao, một con người tài năng, vào hoàn cảnh tù ngục, Nguyễn Tuân muốn nổi bật sự đối lập giữa nghệ thuật và sự tối tăm, giữa cái đẹp và cái xấu, giữa lương tâm và hoàn cảnh điêu tàn.
Trong bối cảnh đen tối của tù ngục, Nguyễn Tuân tập trung vào việc cho chữ, nhấn mạnh sự đối lập và mâu thuẫn, với tâm thế của người tù và người quản ngục.
Ánh sáng của bó đuốc và mùi mực thơm đã làm sáng tỏ cảnh tượng trọng đại này, với sự hôi tanh của ngục tù nhưng cũng có sự tôn trọng thiêng liêng.
Trong chốn tù ngục, mọi mâu thuẫn được tập trung, mỗi chi tiết đều khẳng định sự chiến thắng của cái đẹp và thiện tâm, với sự im lặng chỉ có tiếng đếm nhịp của bó đuốc.
Tiếng nói của Huấn Cao và lời khuyên chân tình đã làm thay đổi cảnh tượng, chứng minh sức mạnh của cái đẹp và thiện tâm.
Sau lời của Huấn Cao, không gian trở nên yên bình để cái đẹp tỏa sáng, niềm tôn kính trước cái Thiện thể hiện rõ trong bức tranh cuộc đời này.
Sử dụng thủ pháp cường điệu và đối lập, Nguyễn Tuân tạo nên hình ảnh phong phú, lãng mạn, như trong câu “Vì sao chính vị tụt xuống chân trời vô định”.
Bút pháp nghệ thuật của Nguyễn Tuân khắc hoạ thành công nhân vật và thể hiện sự tôn vinh đối với cái Đẹp và Thiện, cùng quan niệm về sức mạnh của cái Đẹp và sự không thể sống chung với cái ác.
Nguyễn Tuân là một tài năng hiếm có trong văn chương Việt Nam, bút pháp lãng mạn của ông mang lại giá trị nghệ thuật và nội dung tiến bộ, độc đáo và mới mẻ.