Đang chạy một mình trên phố, đôi chân trần đã để lại những vệt máu, mái tóc dài màu hạt dẻ tung bay trong gió. Bộ váy trắng nổi bật mà nàng đang mặc cũng bị bẩn bởi bùn đất trên các con đường đang thi công.
Nhưng Thanh không quan tâm, cứ tiếp tục chạy về phía trước như một người mất điều gì đó và đang tìm kiếm ánh sáng trong bóng tối. Mọi người bắt đầu quan sát và chỉ trỏ vào những vết máu trên đôi chân của Thanh, nhưng nàng không để ý. Lúc này, nàng không có thời gian lo lắng về những điều nhỏ nhặt ấy. Mặt trời sắp lặn và với sự lan tràn của bóng đêm, nỗi sợ hãi trong lòng Thanh cũng ngày càng lớn dần.
Thanh liếc nhìn xung quanh với đôi mắt xanh sâu thẫm, tìm kiếm điều gì đó. Nhưng lại chỉ thấy những khuôn mặt xa lạ và ánh nhìn tò mò của người đi đường. Thanh cảm thấy tuyệt vọng. Nàng muốn khóc nhưng không thể. Sau vụ tai nạn, đây là lần đầu tiên Thanh cảm thấy sợ hãi như vậy, như một người lạc lõng giữa đám đông.
– Xin lỗi… cho hỏi… – Thanh tiếp cận một cô gái trẻ trên đường và cố gắng nhờ giúp đỡ.
Cô gái nhìn Thanh từ đầu đến chân, ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ, như Thanh là một kẻ ăn xin đến để xin tiền vậy. Cô bước lùi và nói với Thanh một cách khó chịu:
– Xin lỗi, hãy đi ra khỏi đây! Bạn không ổn!
Một câu từ không mạnh mẽ nhưng tại sao lại đập vào tâm trí Thanh như một cú đánh, làm nó suy nghĩ. Nó không nói gì, chỉ lặng lẽ nhường chỗ cho cô gái kia. “Bạn không ổn” à? Thanh nhìn thấy bản thân mình trong tấm gương lớn của cửa hàng đối diện. Một khuôn mặt tội nghiệp hiện ra trước mắt nó. Bộ váy trắng bị lấm bẩn, đôi chân trần đang chảy máu và mái tóc dài rối bời trông thật thảm hại. Thanh nhìn vào hình ảnh của mình và bất ngờ cười. Đúng, đó là nó sao? Được rách rưới và bẩn thỉu. Nhưng nó không quan tâm. Điều nó muốn, cuối cùng đây đang ở đâu?
Trong lúc rối ren với những suy nghĩ của mình, điện thoại bất ngờ reo lên khiến Thanh giật mình. Nó vội vàng nhấc máy:
– Alo! Có tin gì không?
– Tìm thấy rồi! Hãy về nhà ngay đi!
Đầu dây bên kia cúp máy. Nó đứng đó, cảm giác nhẹ nhõm, nỗi sợ hãi tan biến vào màn đêm yên bình. Thanh lau sạch son ở khóe miệng và bước đi, không để ý đến những người qua đường đang nói về mình. “Ừ, có gì đâu? Tìm thấy là tốt rồi. Mọi thứ sẽ ổn thôi.” – Nó tự an ủi mình và cười, nhưng trong lòng vẫn còn một nỗi buồn kỳ lạ.
– Mẹ ơi! Anh kia mặc váy đó! – Một đứa nhỏ khoảng năm, sáu tuổi chỉ tay về phía Thanh, đôi mắt trong veo mở to vẻ ngạc nhiên.
Thanh vẫn chưa kịp phản ứng thì bà mẹ trẻ đã vội vã kéo đứa con nhỏ đi mất, mặt vô cùng bối rối và lúng túng. Thanh nhìn lại bộ váy trắng mình đang mặc rồi quan sát xung quanh. Mọi người cứ trỏ nó và thì thầm. Họ đang nói về điều gì vậy? Họ coi nó là quái vật à? Hay họ nghĩ nó là kẻ biến thái bệnh hoạn nào đó?
Đây không phải lần đầu tiên nó bị người ta coi khinh và cười cợt. Thanh đã dần quen với điều đó nên không còn muốn giải thích hay thanh minh nữa. Nó không thể đứng ra và nói với thế giới rằng: NÓ KHÔNG PHẢI LÀ QUÁI VẬT! Điều đó không có ý nghĩa gì cả.
Vẫn có những người rảnh rỗi thích phê phán và xen vào cuộc sống của người khác. Vẫn có những người thích ngồi lê đôi mách tin tức giật gân. Và vẫn có những con người thích tỏ ra cao quý để làm tổn thương người khác. Thế nên nó im lặng, im lặng trước những lời đồn đoán về mình. Những người xa lạ đó hiểu gì về Thanh, biết gì về những gì nó đã phải trải qua? Tại sao họ có quyền phán xét, miệt thị cuộc sống của nó? Nó không cho phép họ làm điều đó. Nó biết mình không điên. Đủ rồi.
Thanh cởi bỏ bộ tóc giả, để lộ mái đầu đinh cụt ngắn. Điều này khiến nó trở nên kỳ dị hơn trong mắt người khác. Nhưng không có ai quan tâm. Vượt qua đám đông và những con phố dài, nó vẫn một mình bước về nhà.
Căn nhà cấp bốn cũ kỹ chào đón Thanh với vẻ u uất và trầm ngâm đặc biệt. Nó mở cửa bước vào, chưa kịp gọi, bác Hạnh hàng xóm đã chạy ra từ trong nhà:
– Cháu đã về rồi à? Mẹ cháu đang ở trong nhà đấy!
– Dạ! Cháu cảm ơn bác! Bác tìm mẹ cháu ở đâu vậy ạ? – Thanh nói, ánh mắt tiết lộ sự mệt mỏi.
– Bà ấy ngồi một mình bên bờ hồ. May mà bác nhìn thấy, nếu không thì… – Bác Hạnh lắc đầu và im lặng.
– Dạ! Cháu hiểu rồi. Cháu thật lòng cảm ơn bác nhiều lắm!
Bác Hạnh cười nhẹ và chuẩn bị rời đi nhưng rồi nhận ra diện mạo kỳ lạ của Thanh, bác nhìn chằm chằm và hỏi nhẹ nhàng:
– Nhưng… Thanh ơi… tại sao cháu lại ra ngoài với hình ảnh như vậy?
Thanh nhìn lại bộ váy và mái tóc giả trên tay rồi cười khẩy:
– À… Lúc đó bất ngờ không thấy mẹ, cháu hoảng quá nên….
– Ừ! Được rồi. Nhanh vào nhà với mẹ đi. Nhớ chăm sóc bà ấy cẩn thận nhé. Bác về đi.
Nói xong, bác Hạnh lắc đầu và rời đi một cách thong thả. Thanh nhận ra trong ánh mắt của bác ấy có chút thương hại. Đúng vậy, sống gần như vậy, bác Hạnh biết rõ về Thanh và gia đình nó, không thể không cảm thấy tiếc nuối được.
Nó suy nghĩ một lúc rồi đội tóc giả và bước vào nhà. Ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu sáng từ phòng thờ và tiếng hát của mẹ đón chào nó.
“….Còn gì nữa, biển dâu đã trải qua bao thăng trầm
Nhìn sông phía Nam, lòng ngậm ngùi,
Nhớ những đời như lục bình trôi”
Nhìn thấy Thanh đi vào, mẹ dừng hát, đôi mắt nhìn chằm chằm rồi mỉm cười:
– Con về rồi à? Mẹ chờ con từ lâu rồi.