Dưới đây, chúng tôi trình bày bài văn mẫu lớp 8: Đánh giá các hành động ác của thực dân Pháp qua bài Thuế máu.
Trong tác phẩm Thuế máu của Nguyễn Ái Quốc, đã rõ những hành động ác của thực dân Pháp đối với dân Việt Nam. Dưới đây là một số bài văn mẫu lớp 8: Đánh giá các hành động ác của thực dân Pháp qua bài Thuế máu, mời bạn tham khảo.
Đánh giá các hành động ác của thực dân Pháp - Mẫu 1
Qua tác phẩm 'Thuế máu', Nguyễn Ái Quốc đã phơi bày sự tàn ác và bất nhân của chính quyền thực dân Pháp.
Chính sách của họ đã đẩy người dân địa phương vào cảnh đau khổ, biến họ thành vật hy sinh, bia đỡ đạn cho lợi ích của chúng trước chiến tranh. Họ bị coi là 'người da đen bẩn thỉu', 'người An nam mít bẩn thỉu', bị xem thường và bắt họ phải làm công việc vất vả.
Số phận của họ thực sự đáng thương, là minh chứng cho sự tàn ác của thực dân Pháp. Dù bọn họ dùng lời lẽ hoa mỹ, tự gọi mình là 'chiến sĩ bảo vệ công lý và tự do', nhưng thực tế lại ép buộc người dân địa phương phải đi lính.
Họ bị bắt giữ và bị bóc lột, bắt đầu từ những người nghèo mạnh khoẻ, sau đó chuyển qua chi phối của người giàu có, chúng bắt họ phải tham gia quân ngũ và gọi đó là 'chế độ lính tình nguyện'. Số phận của họ thật là bi thảm, họ phải chịu đựng nhiều đau khổ và hi sinh.
Dù có 70 ngàn người từ quốc gia của họ đến Pháp, nhưng 8 vạn trong số họ đã mất tích, không bao giờ thấy mặt trời trên đất nước của mình nữa. Điều này chứng tỏ rằng thuế máu là một loại thuế cực kỳ tàn ác, khi họ phải hy sinh cả máu của mình để bảo vệ thực dân Pháp.
Phân tích tội ác của thực dân Pháp - Biểu mẫu 2
Nguyễn Ái Quốc, một vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc ta, đã dùng ngòi bút như vũ khí trong cuộc chiến tranh giành độc lập. Năm 1925, ông đã xuất bản 'Bản án chế độ thực dân Pháp', với chương I về 'Thuế máu', phơi bày sự tàn ác của thực dân Pháp và số phận đau khổ của dân tộc thuộc địa. Phần 2 về 'Chế độ lính tình nguyện' là minh chứng cho điều đó.
Dân tộc thuộc địa bị thực dân Pháp áp đặt hàng loạt loại thuế nặng nề, buộc họ phải mua rượu và thuốc phiện theo lệnh của quan trên. Họ còn phải chịu thêm cái gánh nặng làm lính. Trong thế chiến thứ nhất (1914-1918), thực dân Pháp đã rất cố gắng để tìm kiếm lính.
Phần về 'Chế độ lính tình nguyện' đã phơi bày sự xảo trá của thực dân Pháp. Họ sử dụng lời nói và hành động trái ngược nhau. Người ta sử dụng lời miễn cưỡng nhưng rất lợi hại, gọi đó là 'chế độ lính tình nguyện', trong khi sự thực là một sự dối trá khủng khiếp.
Hành động của họ là hoàn toàn đối lập. Họ tiến hành các cuộc lùng sục trên diện rộng để tìm kiếm lính, từ người nghèo đến người giàu, tạo ra một lối điện triệu hồi. Họ lợi dụng việc này để lấy tiền từ dân. Họ làm giàu cho mình và bắt người khác phải chịu.
Tác giả không chỉ tiết lộ bộ mặt thật của thực dân Pháp mà còn phản ánh số phận thảm thương của người dân thuộc địa. Họ phải trả giá bằng chính máu xương của mình để đóng thuế. Họ cố gắng trốn thoát khỏi các trại lính. Nếu không thể trốn thoát, họ tự hủy hoại sức khỏe của mình, thậm chí phải sử dụng sát vôi để làm mủ bệnh lậu. Họ phải hy sinh tài sản quý báu nhất để bảo toàn tính mạng, không có gì thê thảm hơn điều đó!
Đi lính tình nguyện ư? Họ bị xích tay, bị nhốt trong nhà tù, lính Pháp canh gác, đeo vòng lưỡi lê.
Tác giả sử dụng câu hỏi tu từ kết hợp với các dẫn chứng cụ thể để tiết lộ sự thật và chỉ trích tội ác của thực dân Pháp đối với dân tộc thuộc địa.
Đoạn trích này thể hiện rõ bút pháp trào phúng của tác giả, từ ngôn từ đến hình ảnh, giọng văn châm biếm và đả kích cùng sự thương cảm. Đây là ví dụ điển hình cho tính chiến đấu cao trong văn chương của Nguyễn Ái Quốc.
Tóm lại, chế độ 'lính tình nguyện' và 'thuế máu' đã phản ánh số phận thảm thương của dân tộc thuộc địa và tiết lộ sự xảo trá của thực dân Pháp. Điều này cho thấy lòng thương cảm và căm ghét của tác giả đối với kẻ thù. Việc đọc văn bản này càng làm ta nhận ra giá trị của hòa bình và trách nhiệm của người trẻ trong việc học tập và rèn luyện để giúp đất nước mạnh mẽ, không để kẻ thù xâm lược lãnh thổ.
Phân tích tội ác của thực dân Pháp - Mẫu 3 (Phiên bản Sáng tạo)
Với vai trò một nhà báo điều tra, Bản án chế độ thực dân Pháp là một tác phẩm báo chí. Sức thuyết phục của nó đến từ những con số, những chứng cứ, những thống kê, đó là những sự thật không thể phủ nhận. Người viết nó không chủ trương hoặc cường điệu mà giữ vai trò một người quan sát khách quan. Tuy nhiên, tác phẩm lại gần gũi với văn chương sáng tạo, sử dụng một loạt hình ảnh sắc nét, giọng điệu trào phúng, châm biếm. Sự kết hợp này đã tạo ra một hiệu ứng không ngờ: tố cáo chế độ thực dân, phơi bày cuộc sống cay đắng của dân tộc bị áp bức. Sự tức giận với chế độ thực dân và lòng yêu thương dành cho dân tộc thuộc địa là những yếu tố âm thầm thấu hiểu, phản ánh sự cố gắng chiến đấu, ý chí độc lập tự do của người viết, cũng như của một chiến binh cách mạng.
Thuế máu là một tên chương rất ấn tượng, đầy biểu cảm và kích thích. Đây là một loại thuế vô lý, một hành động bóc lột tàn bạo, trắng trợn đến tính mạng của dân tộc bị áp bức. Chiến tranh bất công đối với các đế quốc là cách nhanh nhất để giàu có và lấy máu của dân tộc thuộc địa mà chúng gọi là việc phát triển kinh tế, bảo vệ và hòa giải. Những cuộc chiến tranh này mang lại lợi nhuận khổng lồ. Bóc lột sức lao động đã là tội ác, nhưng bóc lột tính mạng lại còn tệ hại hơn. Bản chất độc ác đó, lần đầu tiên được phơi bày trên báo chí, bộ mặt thực sự của thực dân hiện ra như những con thú dã man trong thời đại dân chủ. Tính cách đối nhân loại đó được lôi ra ánh sáng, trước sự phẫn nộ của lịch sử. Trình tự và cách đặt tên các phần trong chương đầu của tác phẩm không chỉ tuân theo thứ tự thời gian, mà còn là một quy trình nghệ thuật hoàn chỉnh, đưa người đọc vào cảm xúc (Chiến tranh và 'người bản xứ'; Chế độ lính tình nguyện; Kết quả của sự hy sinh) và cũng tuân theo nguyên tắc của nghệ thuật. Sự tương ứng giữa phần đầu và phần cuối trong cấu trúc (như hình ảnh chiếc lò gạch trong truyện ngắn Chí Phèo của Nam Cao) tạo ra một sự va đập mạnh mẽ trong tâm trí của người đọc. Máu và xương mà dân tộc bị áp bức phải trả cho các cuộc chiến tranh đế quốc thật vô ích. Sự lừa dối của thực dân không thể che dấu được nữa.
Chúng đã đẩy dân tộc bị áp bức vào cảnh đau thương, coi họ như công cụ hi sinh, làm bia đỡ đạn cho lợi ích của chúng trước chiến tranh. Họ bị thực dân Pháp gọi là 'những con người da đen bẩn thỉu', 'những con người An Nam mít bẩn thỉu', chỉ biết kéo xe và chịu đau đớn. Số phận của họ đáng thương, phản ánh tính tàn nhẫn và bất nhân của thực dân Pháp. Nhưng khi chiến tranh bùng nổ, thực dân Pháp lại thể hiện tính xảo trá, sử dụng lời lẽ hoa mỹ, gọi họ là 'bạn hiền, con yêu', đưa cho họ danh hiệu 'chiến sĩ bảo vệ công lý và tự do', và bắt họ phải đi lính.
Mặc dù không muốn nhưng dân tộc bị áp bức chỉ là những người yếu đuối, không có cơ hội nào khác nên phải chấp nhận đi lính hoặc đóng góp tiền. Thực dân Pháp sử dụng lời lẽ lừa dối 'tấp nập đầu quân, không ngần ngại rời bỏ quê hương', nhưng thực tế họ bị buộc, bị trói, bị giam giữ, và phải đi lính cho thực dân Pháp. Chúng sử dụng thủ đoạn tinh vi, trước hết bắt những người nghèo và mạnh mẽ, sau đó chuyển sang lấy tiền của người giàu, giao nộp một số người trong khoảng thời gian nhất định và gọi đó là chế độ lính tình nguyện. Thật là đáng tiếc! Số phận của dân tộc bị áp bức thật là bi kịch. Họ phải đi lính 'làm thức ăn cho súng đạn', 'rời xác tại vùng đất vắng vẻ', 'rót máu để tạo nên vòng nguyệt quê hương', 'đặt xương vào cây gậy của thống chế', 'số phận của họ không thể thêm bi thảm'. Nhưng trong 70 vạn người bước chân lên đất Pháp, có 8 vạn người không thể nhìn thấy mặt trời trên quê hương của mình nữa. Điều này chứng tỏ thuế máu là loại thuế cực kỳ tàn bạo, vì họ phải hy sinh máu của mình, tính mạng của mình để làm bia đỡ đạn cho thực dân Pháp. Sau chiến tranh, lời nói hoa mỹ của thực dân Pháp như tan biến. Chúng quay lại, đối xử với họ rất tàn bạo, coi họ như những người An Nam mít bẩn thỉu. Chúng cho họ ăn như cho lợn ăn, đè nén họ để họ ngủ như cho lợn ngủ, và họ phải chịu số phận thảm kịch. Sau chiến tranh, bản chất tàn ác và bất nhân của thực dân Pháp được phơi bày một cách rõ ràng nhất.
Bài văn toàn diện được đánh giá cao về mặt nghệ thuật, nhưng điểm nổi bật nhất là sự khéo léo trong việc sử dụng phong cách trào phúng: từ ngôn ngữ đến ngữ điệu, từ cấu trúc đến lập luận, tất cả đều nhằm mục đích trào phúng. Tác giả đã lựa chọn cách diễn đạt chân thực, mạnh mẽ, không che đậy sự thật về những kẻ lừa dối nhân dân, khiến họ không còn chỗ trốn tránh. Phong cách viết văn sâu sắc, giàu cảm xúc, đạt đến tầm cao mới trong nghệ thuật sáng tạo.