1. Bài mẫu số 1
2. Bài mẫu số 2
3. Bài mẫu số 3
Đề bài: Đánh giá nghệ thuật trào phúng qua đoạn trích Hạnh phúc của một tang gia trong Số đỏ của Vũ Trọng Phụng
Đánh giá nghệ thuật trào phúng qua đoạn trích Hạnh phúc của một tang gia trong Số đỏ của Vũ Trọng Phụng
1. Đánh giá nghệ thuật trào phúng qua đoạn trích Hạnh phúc của một tang gia trong Số đỏ của Vũ Trọng Phụng, mẫu 1:
Lâu nay, Số đỏ của Vũ Trọng Phụng đã lọt vào danh sách những tác phẩm xuất sắc nhất của văn xuôi Việt Nam với thể loại trào phúng. Trong Số đỏ, độc giả được hòa mình trong tiếng cười vui vẻ từ đầu đến cuối, nhưng cũng phải đối diện với sự phẫn nộ, thậm chí là gọi lên: Trời ơi, xã hội này giả dối, đầy bất công, tàn bạo đến như vậy!
Qua chương XV có tựa đề là 'Hạnh phúc của một tang gia', Vũ Trọng Phụng đã sử dụng ngón võ tài năng của mình một cách tinh tế nhất. Đó là nghệ thuật tạo ra mâu thuẫn. Mâu thuẫn không phải là sự sáng tạo của tác giả, mà là nguyên tắc có sẵn trong xã hội. Nhưng với cái nhìn sắc như dao và tài năng của một 'ông vua phóng sự' bẩm sinh, nhà văn đã phát hiện và làm nổi bật mâu thuẫn đó, giúp mọi người nhìn thấy, cười nhạo và khinh thường nó.
Vũ Trọng Phụng đã đặt tên chương sách một cách độc đáo và đầy mâu thuẫn: Hạnh phúc trong tang gia. Làm thế nào mà một gia đình đau buồn có thể mang lại hạnh phúc? Có thực sự có hạnh phúc trong tang gia không? Cái chết của người thân có thể mang lại niềm hạnh phúc sao? Nếu chỉ đọc tên chương, người ta có thể nghĩ rằng nhà văn đang tạo ra một điều ngược đời bằng cách kết hợp hai khái niệm hoàn toàn trái ngược. Nhưng không, đó không phải là ý định xấu của nhà văn, mà là sự thật về cuộc sống, sự thật về xã hội mà nhà văn muốn phân tích để mọi người thấy rõ hơn.
Phân tích nghệ thuật trào phúng qua đoạn trích Hạnh phúc trong tang gia
Mọi câu chuyện bắt đầu từ cái chết của một ông già. Ông già đó là cha, là người cha của một gia đình 'đông đảo và đáng kính' trong một xã hội 'thượng lưu'. Gia đình đó đã trải qua những biến động mỗi người một cách khác nhau. Nhưng liệu chúng có trải qua những đau khổ, đau đớn và lo lắng trước cái chết của người thân không? Không phải, chúng trải qua mọi điều này vì... hạnh phúc! 'Cái chết đã mang lại niềm vui cho nhiều người'': Câu văn ngược đời của Vũ Trọng Phụng đã thể hiện tất cả về 'thế thái nhân tình'.
Nhận định đó không phải là sự tưởng tượng vui vẻ của nhà văn. Sự thật rất rõ ràng và cụ thể. Ông Phán đã trở nên giàu có sau cái chết của bà nội vợ, cảm thấy giá trị 'sự giàu có' của mình tăng lên vài nghìn đồng. Cụ cố Hồng sung sướng 'mơ mộng về lúc mặc đồ xô gai, lụ khụ chống gậy vừa hoạ khạc, vừa khóc mếu' để được người ta khen ngợi về 'đám ma độc đáo đó, cây gậy độc đáo đó,...'. Còn ông Văn Minh, người theo đuổi cải cách xã hội? Ông ta cảm thấy sung sướng tột đỉnh vì cái chết của bà nội, nhìn thấy rằng tờ di chúc đã được thực hiện, nghĩa là ước mơ của bà nội ông chết để có được phần của đã trở thành sự thật. Bà Văn Minh sung sướng theo cách đúng đắn của một phụ nữ hiện đại, bà nhận thức từ cái chết của bà nội chồng một cơ hội hiếm có để mặc 'trang phục thời trang mới'', 'đồ xô gai thời trang mới', và thưởng thức 'những sáng tạo mốt mới' từ tiệm may Âu hoá!
Tâm lý của nhóm người kia bị Vũ Trọng Phụng mô tả như một cách kinh tởm và lố bịch. Nhưng không dừng lại ở đó, nhà văn còn đưa thêm một tầng nữa. Bởi những kẻ bất hiếu nhất trần đời, dưới bút của Phụng, cũng muốn tỏ ra hiếu thảo, thậm chí là thảo cũng nhất trần đời. Vì vậy, sự hề bựa nhất, đáng chê trách nhất cũng hiện lên rõ ràng. Những người mong đợi ông già sớm qua đời đã tổ chức một đám tang lớn để thể hiện lòng hiếu thảo và tiếc thương đối với người đã mất! Vì vậy, bút phê của Vũ Trọng Phụng mạnh mẽ hơn bao giờ hết trong phần thứ hai của chương sách - nơi miêu tả cảnh đám tang.
Đầu tiên, nhà văn mô tả cô Tuyết, một cô gái hư hỏng chỉ 'hư hỏng một nửa', một biểu tượng rõ ràng cho xã hội 'tân thời ngày ấy'. Tuyết mặc bộ trang phục nửa che nửa hở, với vẻ buồn lãng mạn không phải vì nhớ đến người chết mà là vì nhớ đến tình nhân, đã tạo ra một ấn tượng đặc biệt. Những người tỏ ra cao quý, lớn lao trong lễ đưa tang chỉ chăm chú nhìn vào vẻ quyến rũ của Tuyết để rồi cảm động, như thực sự xúc động trước sự buồn bã vì người chết.
Đám tang lớn đến mức 'có thể khiến người chết trong quan tài cũng phải mỉm cười hạnh phúc'. Người ta đã tận dụng sự kiện tang lễ để khoe giàu có, khoe sang trọng và giả vờ lòng hiếu thảo của họ.
Nếu nguyện vọng của tất cả con cháu trong đám tang là làm cho sự giả dối, sự mưu mô và lòng tàn nhẫn, không nhân từ của họ đạt đến đỉnh điểm, thì thực sự họ đã thành công xuất sắc.
Tuy nhiên, chưa dừng lại ở đó. Dưới bàn tay tài năng của Vũ Trọng Phụng, đám người giả dối không chỉ là một nhóm nhỏ mà là một đám đông đông đảo, bao gồm toàn bộ xã hội văn minh Âu hoá. Đầu tiên là hai đại diện cảnh sát, thầy Min Đơ và thầy Min Toa, tức là đại diện của nhà nước. Tác giả miêu tả sự phấn khích của hai thầy khi được mời làm người duy trì trật tự trong đám ma. Sự phấn khích duy nhất của họ đến từ việc họ đang 'buồn như nhà buôn sắp vỡ nợ' và không có việc gì để làm. Kế đến là những vị tai to mặt lớn, là nhóm 'hoa' của xã hội thượng lưu, với khuôn mặt sang trọng và đầy đủ các loại 'hội rinh'. Trong đám ma này, sự cảm động của họ không phải đến từ việc nhớ người đã mất, cũng không phải từ âm nhạc buồn bã của đám ma, mà chỉ là... việc ngắm nhìn làn da trắng mịn trong bộ đồ mỏng của cô Tuyết.
Sự xuất hiện của hai kẻ đại bịp Xuân Tóc Đỏ và sư ông Tăng Phú lại khiến mọi người cảm động đến nghẹt thở. Vì sao? Bởi với sáu chiếc xe kéo và những vòng hoa đồ sộ, họ làm cho đám ma trở nên tráng lệ và hoành tráng hơn. Ngay cả bà cụ cố Hồng, có vẻ như là người lương thiện nhất trong gia đình đầy rẫy sự hư hỏng và đại bịp, cũng không giữ được sự cảm động.
Những người tham gia đưa đám thật đông đảo. Bằng điệp khúc 'Đám cứ đi...' được lặp đi lặp lại nhiều lần, tác giả có vẻ muốn nói rằng, đám ma thật to, thật đông, và mọi người có thể thoải mái chiêm ngưỡng để thấy rõ sự hùng vĩ của nó. Nhưng hãy thử tìm xem trong đám đông đông đảo đó có ai thực sự đang 'đi đưa đám', tức là có chút tiếc thương đối với người đã mất mà họ đang tiễn đưa? Không ai cả, tất cả mọi người, từ nam giới đến phụ nữ, từ già đến trẻ, mặc dù giữ vẻ nghiêm túc, nhưng đều đang truyền đạt một thông điệp nào đó, suy nghĩ về một điều gì đó không liên quan đến người chết và đám ma. Trai thanh gái lịch thì gặp nhau, phê phán, chê bai nhau, ghen tỵ nhau, hẹn hò nhau... nhưng tất cả đều 'mang vẻ mặt buồn rầu của người đi đưa đám ma'.
Thật là tàn nhẫn, thật là thiếu liêm sỉ. Chúng ta có thể nghĩ như vậy. Nhưng, chỉ khi nghe những lời họ nói với nhau, Vũ Trọng Phụng mới thấy sự thiếu liêm sỉ của họ đến đâu, khiến nhà văn phải nói ra một số lời như vậy.
Cùng điều với 'Đám cứ đi...', thái độ vô liêm sỉ ấy không chỉ dừng lại, mà còn lan tỏa và kỳ quặc.
Khi đám tang không 'cứ đi' nữa mà ngừng lại để tiến hành lễ hạ huyệt, Vũ Trọng Phụng đã tận dụng để mang đến cho độc giả hai chi tiết độc đáo, làm cho bức tranh đám tang nổi bật hơn bao giờ hết. Chi tiết thứ nhất là cảnh Tú Tân đưa ra từng hành động, giữ các tư thế đau buồn để cậu ta... chụp ảnh. Chi tiết thứ hai là ông Phán, kẻ giả dối và vô liêm sỉ nhất trong gia đình này, đã khóc đến mức có vẻ sắp ngất đi. Tuy nhiên, giữa lúc ông ta oằn người khóc lóc, lại chính ông ta đã đưa một tờ năm đồng vào tay Xuân Tóc Đỏ, như một phần thưởng cho việc gọi ông ta là 'người chồng mọc sừng' (điều này nguyên nhân gây ra cái chết của ông già). Thật sự là những diễn viên hàng đầu trong sân khấu cuộc đời. Hai chi tiết này kết thúc một cách hoàn hảo mục đích châm biếm về sự giả dối của con người.
Những gì Vũ Trọng Phụng viết trong quyển sách có đúng không? Tuy nhiên, những điều đó thật sự khó tin và có vẻ như đều có thật. Ngòi bút của Vũ Trọng Phụng thực sự nhọn như một chiếc dao. Đằng sau những lời nói hài hước, những cảnh hài hước đến nước mắt, sự thật về cuộc sống lại lộ ra rõ ràng, trong đó có hai điều lớn nhất: sự tàn nhẫn và sự dối trá.
"""""-KẾT THÚC PHẦN 1"""""-
Sau khi đã khám phá nội dung trên, các bạn có thể chuyển sang Phân tích tiếng cười hài hước trong tác phẩm Hạnh phúc của một gia đình đang trong tang lễ để củng cố hiểu biết về những đề tài văn học này.
2. Phân tích nghệ thuật hài hước qua đoạn trích Hạnh phúc của một tang gia của Vũ Trọng Phụng, mẫu 2:
Khi nhắc đến Vũ Trọng Phụng, người ta không chỉ ghi nhớ về một 'vị hoàng đế của báo chí miền Bắc' mà còn nhớ đến một tác giả có bút pháp hài hước độc đáo. Ông cũng là người có khả năng xây dựng những nhân vật đám đông độc đáo. Sự kết hợp tài năng giữa hài hước và khả năng xây dựng nhân vật đám đông đã tạo ra một kiệt tác văn xuôi Việt Nam trước năm 1945. Mỗi chương trong tác phẩm là một màn hài kịch và chương XV với tựa đề Hạnh phúc của một gia đình đang trong tang lễ là một màn diễn đặc sắc.
Chất hài hước trong đoạn trích Hạnh phúc của một tang gia được tạo ra thông qua hiệu quả của nhiều yếu tố hài hước: mâu thuẫn hài hước, các bức tranh hài hước về nhân vật. Cả văn phong và giọng điệu hài hước. Mỗi chi tiết đều hướng tới mục đích phơi bày sự lố lăng trong gia đình đang tận hưởng hạnh phúc ở cảnh tang lễ.
Để xây dựng một bức tranh hài hước, tác giả trước hết phát hiện ra mâu thuẫn trào phúng. Mâu thuẫn trào phúng được đặt ra ngay từ cái tên: Hạnh phúc của một gia đình đang trong tang lễ. Tang gia và hạnh phúc là hai từ ngữ đối lập. Nếu nói về tang gia, ta liên tưởng đến một gia đình mất mát. Theo quy luật tâm lý thông thường, tang gia thường bao trùm bầu không khí của sự đau khổ, buồn bã vì mỗi khi một linh hồn tắt đi, nó để lại nỗi đau thương cho những người sống. Tuy nhiên, trong gia đình đẳng cấp nhất của Hà Nội, trước sự ra đi của ông cụ, cha (cụ tổ) không tạo ra bất kỳ sự đau đớn hay tiếc thương nào từ con cái. Ngược lại, cái chết ấy như một nguồn hạnh phúc lớn không thể kiềm chế, trào ra như một dòng suối.
Hướng dẫn Phân tích nghệ thuật hài hước qua đoạn trích Hạnh phúc của một tang gia
Tang gia và hạnh phúc. Một câu chuyện kỳ lạ nhưng lại có thật. Vì sao cái chết của cụ tổ lại làm cho gia đình đang trong tang lễ hạnh phúc? Đó là vì ông cụ tổ để lại một gia tài khổng lồ. Trong suốt thời gian dài, con cháu đã hướng sự chờ đợi của họ vào phần thưởng này, nhưng ông cụ Hồng không bao giờ thể hiện lòng rộng lượng và sự hiểu biết của mình đối với đám con trai, con gái, con dâu, con rể... Họ đã cố gắng ám sát ông bằng bài thuốc Thánh, nhưng ông vẫn sống mạnh. Bây giờ, giấc mơ biến thành hiện thực, nhưng không phải là điều họ mong đợi. Như Vũ Trọng Phụng nhận xét: Mỗi người trong tang gia đều trở nên hạnh phúc hoặc ít nhất là họ cho rằng cái chết mang lại niềm hạnh phúc.
Mâu thuẫn trào phúng không chỉ thể hiện ở mong muốn cụ tổ chết mà còn xuất hiện ở không khí tổ chức tang lễ: đám tang. Âm điệu bi thương, theo lẽ thường, phải xuất hiện trong một đám tang, nhưng nó đã bị thay thế bằng âm điệu náo nức phấn khởi. Tác giả đưa ra một giả định mang tính châm biếm: Một đám tang lớn có thể khiến người chết trong quan tài cười, thậm chí là gật đầu. Điều này làm nổi bật sự quen thuộc với sự lừa dối trong xã hội ngày nay, nơi mọi người không chỉ quen với sự lừa dối mà còn thích thú và hài lòng khi bị lừa dối.
Trong màn hài kịch này, có một chi tiết đặc sắc nhấn mạnh mâu thuẫn trào phúng: trào phúng nói lên rằng khi cụ tổ qua đời, sự quan tâm đến việc mai táng cái xác của ông là ít, trong khi lo lắng và tranh cãi về việc chôn sống cô Tuyết và tiếng đồn đại về cô thì nhiều. Đám tang bị trì hoãn do đó. Người ta còn bận rộn sắp xếp cho vụ án của cô tiểu thư, và lo sợ rằng những tin đồn có thể làm tổn thương danh tiếng của gia đình tang lễ.
Trong khi tập trung vào mâu thuẫn trào phúng, Vũ Trọng Phụng cũng vẽ nên nhiều bức chân dung trào phúng độc đáo.
Đầu tiên là cụ cố Hồng với câu nói nổi tiếng: 'Biết rồi, khổ lắm, nói mãi.' Trước đây, ông chỉ thể hiện sự già yếu tại nhà, nhưng giờ ông có cơ hội xuất hiện trước đám đông. Cụ cố Hồng đóng vai người già già đến nỗi phải mặc đồ xô gai, lụ khụ chống gậy, vừa ho vừa khóc mếu, tạo nên cảnh tượng khiến mọi người chỉ trỏ: 'Ôi trời ơi, con trai lớn đã già như vậy rồi đó.'
Tuyết thì sung sướng được mặc bộ y phục Ngây thơ - chiếc áo dài voan kết hợp với tráp trầu cau và thuốc lá, tạo ra một vẻ ngoại hình đúng mốt với một chút nét buồn lãng mạn.
Chân dung ông Phán, kẻ mọc sừng, khiến mọi người không nhịn cười. Ông đã tirơi lợi từ cái chết của cụ Tổ. Dường như nhờ sự kiện đó, ông thể hiện nỗi đau của mình một cách ồn ào nhất: Ông quay người đi và khóc 'Hứt!....hứt...', nhưng cười khẩy khi ông Phán đưa ra tờ bạc năm đồng. Màn kịch của ông Phán đã bị phơi bày.
Đây là cơ hội hiếm có để tiệm may Âu hóa và ông Typn quảng cáo những xu hướng thời trang mới, trang bị cho những người đang trải qua tang lễ những kiểu trang phục mới tại tiệm ông. Điều này cũng có thể coi là một cách giảm đi một chút nỗi đau của những người có liên quan đến người chết.
Cậu Tú Tân hồi hộp vô cùng, vì cậu đã chuẩn bị mấy chiếc máy ảnh mãi mà chưa có dịp sử dụng.
Xuân Tóc Đỏ tự hào hơn bao giờ hết, vì nhờ anh mà cụ Tổ đã lăn đùng ra chết.
Niềm hạnh phúc từ cụ Tổ tràn ngập, lan tỏa ra khắp gia đình và còn tác động tích cực đến mọi người xung quanh: Hai viên cảnh sát Min Đơ và Min Toa, thất nghiệp trước đó, bỗng trở thành những người được thuê để duy trì trật tự. Bạn bè của cụ cố Hồng, giàu có, tỏ ra tự hào với sự oai vệ của họ...
Một trong những đặc điểm nổi bật của ngòi bút trào phúng của Vũ Trọng Phụng là khả năng miêu tả nhân vật đám đông. Tác giả lần lượt thuận theo góc quay rộng để ghi lại cảnh đám tang với điệp khúc 'đám cứ đi...'. Sự lựa chọn này giúp bức tranh tang lễ trở nên sống động hơn. Tác giả cũng chuyển đến góc quay cận cảnh để phác họa sự nhố nhăng và giả tạo của đám tang. Vũ Trọng Phụng sử dụng ngôn ngữ trào phúng khi mô tả các kiểu râu ria của các cụ...
Nghệ thuật trào phúng của Vũ Trọng Phụng hiện diện rõ trong giọng định của chương truyện. Nhà văn sử dụng giọng kể dửng dưng, giễu cợt, thậm chí ác tử bằng những lời nói sắc bén. Sự đan xen giữa sự vật được mô tả và giọng điệu của câu văn tạo nên sự hài hòa. Ông già hơn tám mươi tuổi phải chết bình tĩnh. Bầy con cháu chí hiếu chỉ nóng lòng chôn cất cái xác cụ tổ. Điệp khúc: cứ đi tiếng khóc còn lại châm biếm: Hứt!... Hứt!... Hứt!.
Tất cả những thành tựu đó chỉ có thể đạt được với một cây bút trào phúng tài năng. Qua những trang văn của Vũ Trọng Phụng, xã hội nhố nhăng thị thành hiện ra đầy sinh động. Nhà văn đã phơi bày bản chất xấu xa, thói lừa dối và rồi rắt của cuộc sống theo kiểu Tây hoá của nhiều người. Ngòi bút châm biếm của Vũ Trọng Phụng có sức mạnh kinh hoàng, chất chứa sự phẫn nộ trước xã hội thực dân phong kiến - xã hội ông gọi là chó đẻu.
Thông qua việc mô tả con người, xây dựng cảnh sắc, sử dụng các chi tiết nghệ thuật biếm họa và chân dung, ngôn ngữ hài hước, nét đặc biệt của cây bút trào phúng bậc thầy hiện rõ. Như một cây roi mạnh mẽ đánh vào xã hội thượng lưu tiểu tư sản thành thị, đầy lố lăng, đồi bại, đặc biệt là sự giả dối. Đám tang của cụ cổ trở thành cuộc diễu hành xuống mộ của xã hội đầy chó đẻu này, đồng thời tôn vinh một cây bút trào phúng bậc thầy của văn học Việt Nam trước năm 1945 - Vũ Trọng Phụng.
3. Phân tích nghệ thuật trào phúng qua đoạn trích Hạnh phúc của một tang gia, mẫu 3:
Là một tác giả xuất sắc thuộc nền văn học hiện thực phê phán, Vũ Trọng Phụng không chỉ là Ông vua phóng sự của miền Bắc mà còn là một cây bút trào phúng xuất sắc nhất. Mỗi chương trong tác phẩm là một màn hài kịch, với Chương XV Hạnh phúc của một tang gia là điển hình.
Hiệu quả trào phúng của đoạn trích Hạnh phúc một tang gia được tạo nên bởi sự phát huy hiệu quả của nhiều yếu tố trào phúng: mâu thuẫn trào phúng, chân dung trào phúng. Cả lời văn và giọng điệu trào phúng đều hướng tới mục đích bóc trần những sự lố lăng trong tang gia tràn ngập hạnh phúc.
Để xây dựng một kịch nhưng hài, tác giả đã phát hiện ra mâu thuẫn trào phúng. Mâu thuẫn trào phúng trong chương truyện nổi bật từ tên gọi của nó: Hạnh phúc một tang gia. Từ tang gia đến hạnh phúc là sự đối lập. Trong quy luật tâm lí thông thường, tang gia là nơi bao trùm bởi không khí đau khổ và buồn thương, mỗi lần ngọn nến đời tắt để lại những vết thương cho người sống. Nhưng trong tang gia của một gia đình danh giá tại Hà thành, trước cái chết của ông, người cha (cụ tổ) không để lại nỗi buồn cho con cháu. Ngược lại, cái chết ấy như là nguồn hạnh phúc to lớn không ngừng tuôn trào.
Tang gia và hạnh phúc. Một câu chuyện kỳ lạ nhưng lại có thật. Vì sao cái chết của cụ tổ lại là hạnh phúc của tang gia đại bất hiếu này? Bởi vì cụ tổ có một gia tài kếch xù. Suốt ngày lũ con cháu đợi chờ phần của họ, nhưng cụ cố Hồng chưa bao giờ thể hiện sự rộng lượng và sự hiểu biết đối với con cháu, con dâu, rể... Họ từng thử giết cụ bằng thuốc Thánh nhưng cụ vẫn sống. Bây giờ, ước mơ trở thành hiện thực khiến họ không hạnh phúc. Như Vũ Trọng Phụng mô tả: Tang gia đó, ai cũng vui vẻ hoặc cái chết tạo ra niềm vui cho nhiều người.
Phân tích nghệ thuật trào phúng qua đoạn trích Hạnh phúc của một tang gia, mẫu số 3
Mâu thuẫn trào phúng không chỉ thể hiện trong tâm trạng mong cụ tổ chết hay không khí chuẩn bị tang lễ mà còn nét rõ ở hình thức tổ chức đám tang. Âm điệu bi thương mà đám tang nên có bị thay thế bằng âm điệu náo nức phấn khởi. Tác giả đưa ra một giả thuyết châm biếm: Đám ma to tát có thể khiến người chết trong quan tài phải mỉm cười sung sướng, nếu không thì gật đầu ít nhất. Đúng là ở thời đại nhố nhăng này, người ta đã quen sống trong sự lừa dối, thậm chí thích lừa dối và cảm thấy hài lòng khi bị lừa dối.
Trong kịch này, có một điều đặc sắc nổi bật, tăng cường mâu thuẫn trào phúng như đã đề cập. Khi cụ tổ qua đời, sự chú ý đổ vào việc mai táng xác ông ít, trong khi lo lắng và bàn bạc về cách chôn sống cô Tuyết và tiếng xấu của cô thì nhiều. Việc tổ chức đám tang bị trì hoãn do đó. Mọi người còn phải bận tâm thu xếp mọi điều cho êm đẹp, đặc biệt là chuyện về cô tiểu thư hư hỏng, với nguy cơ ảnh hưởng đến danh tiếng của tang gia.
Trong lúc quan tâm đến mâu thuẫn trào phúng, Vũ Trọng Phụng cũng đồng thời tạo ra nhiều bức chân dung trào phúng độc đáo.
Trước hết, cụ cố Hồng với câu ngôn ngữ mạch lạc: 'Biết rồi, khổ lẩm, nói mãi. Xưa nay, cụ chỉ giữ cho bản thân mình làm trò già yếu tại nhà, nhưng bây giờ cụ có cơ hội trình diễn trước đám đông: Cụ cố Hổng nhắm mắt mơ màng đến lúc ông mặc đồ hoa gai, lụ khụ đứng gậy, cười khóc đồng thời để cho mọi người phải ngước nhìn: Ôi trời ơi, ông già đã già đến thế này rồi kìa.
Cô Tuyết thì vui sướng khi được mặc bộ y phục ngây thơ - chiếc áo voan mỏng với tráp trầu cau và thuốc lá, tạo nên vẻ buồn lãng mạn theo phong cách mới mẻ.
Hài hước không giới hạn khi nhìn chân dung trào phúng của ông Phán mọc sừng, ông là người hưởng lợi từ cái chết của cụ tổ. Có vẻ như nhờ vào sự kiện này mà ông thể hiện nỗi đau của mình một cách ồn ào hơn cả: Ông nổi da gà và khóc không ngừng: Hứt. Hứt!. Nhưng thật độc đáo khi ông Phán đưa cho Xuân tờ bạc năm đồng. Màn trình diễn của ông Phán bị phơi bày.
Đây là cơ hội hiếm hoi để tiệm may Âu hóa thể hiện và ông Typn quảng cáo những xu hướng thời trang, là người mang lại hạnh phúc ít nhiều cho những người đau khổ vì mất đi người thân.
Cậu Tú Tân đang rất phấn khích, mê mải với những chiếc máy ảnh sẵn sàng chụp ảnh mà anh ta đã lâu không sử dụng.
Xuân Tóc Đỏ tỏ ra tự hào hơn bao giờ hết vì nhờ anh mà cụ Tổ đã qua đời.
Hạnh phúc lan tỏa cả ngoài gia đình người quá cố: Hai viên cảnh sát Min Đơ và Min Toa, trước đó đang thất nghiệp, giờ đây được thuê giữ trật tự... Bạn bè của cụ cố Hồng, có điều kiện, tự hào khoe về sự oai vệ của mình...
Một trong những nét đặc sắc của bút trào phúng của Vũ Trọng Phụng là khả năng thể hiện đám đông. Tác giả mở rộng tầm nhìn để quay cảnh đám tang với điệu nhảy nhót của đám cứ đi. Sự nhố nhăng giả tạo của đám tang được vạch trần khi tác giả quay cận cảnh. Vũ Trọng Phụng tài năng miêu tả các loại râu của các cụ: Có người râu lún phún rầm rậm, có vị râu hung dữ, lại có người râu xoăn loăn... Tất cả cụ đã cảm động trước làn da trắng của cô Tuyết. Khi đưa cụ tổ về, đa phần là trai gái thị thành lịch lãm, đến thăm đám tang để tán tỉnh, trò chuyện hàng ngày, từ chuyện cá nhân đến chuyện người, như là: 'Cô bé nhà nào đó xinh quá... cái thằng kia đào tơi nói về ngực đầy quá đi mất'... Đám ma rộn ràng, náo nhiệt như vậy.
Nghệ thuật trào phúng của Vũ Trọng Phụng còn được thể hiện qua giọng điệu trong chương truyện. Nhà văn sử dụng giọng kể dửng dưng, giễu cợt, thậm chí là những lời ác khẩu. Luôn có sự khắc khiễng giữa những điều được nói và giọng điệu của câu văn: Ông già hơn tám mươi tuổi phải chết một cách bình tĩnh. Con cháu chí hiếu chỉ hối hả chôn cất cụ tổ; điệp khúc đám cứ đi..., tiếng khóc nhại lại đầy châm biếm: Hứt!.. Hứt... Hứt!.
Tất cả những thành công đó chỉ có được với cây bút trào phúng bậc thầy của Vũ Trọng Phụng khiến cho xã hội nhố nhăng thị trấn hiện lên đầy chân thực và sinh động. Nhà văn đã phơi bày bản chất xấu xa, thói lừa bịp rởm đời chạy theo lối sống thị trấn của rất nhiều người. Ngòi bút châm biếm của ông có sức mạnh kinh ngạc, nguồn gốc từ sự phẫn uất của ông trước xã hội thực dân phong kiến - xã hội mà ông gọi là chó đểu.
Tài năng và nghệ thuật trào phúng của Vũ Trọng Phụng được thể hiện một cách xuất sắc thông qua việc mô tả người, xây dựng cảnh, sử dụng chi tiết biếm họa, chân dung, và ngôn ngữ hài hước... Chương truyện Hạnh phúc một tang gia như một cái roi quất mạnh vào xã hội thượng lưu tiểu tư sản thành thị, với sự lố lăng và giả dối nổi bật. Đám tang của cụ tổ là cuộc hành quân xuống mồ chôn của xã hội chó đểu này.
""""-KẾT THÚC""""---
Sau khi đã Phân tích nghệ thuật trào phúng qua đoạn trích Hạnh phúc của một tang gia trong Số đỏ, hãy thể hiện Trong Hạnh phúc của một tang gia, Vũ Trọng Phụng viết: Cái chết kia đã mang lại hạnh phúc cho nhiều người. Chứng minh điều này thông qua các nhân vật trong đoạn trích. hoặc tìm hiểu thêm về Chứng minh rằng Hạnh phúc của một tang gia là một màn kịch để củng cố kiến thức của bạn.