Hàn Mạc Tử (1912-1940) là một trong những nhà thơ tiêu biểu của phong trào thơ mới (1932-1941). Ông là một nhà thơ đa dạng phong cách. Ngoài những bài thơ kỳ ảo và lãng mạn, ông cũng sáng tạo ra những bài thơ phản ánh hiện thực, đầy tinh tế và quyến rũ. Mùa xuân tươi, Đây thôn Vĩ Dạ... là những tác phẩm thi ca tuyệt vời trong thơ ca Việt Nam hiện đại.
Đây thôn Vĩ Dạ mô tả về vẻ đẹp tự nhiên và những con người dễ thương của xứ Huế, thể hiện sự mong muốn được hòa mình, kết nối với người khác và với cảnh vật của nhà thơ, một góc quê nọ. Đây là khúc thơ mở đầu của bài thơ tình cảm này:
Tại sao anh không trở về thăm làng Vĩ Dạ?
Ngắm nắng sớm đang lên bên hàng cây cau
Vườn này xanh tốt đẹp như ngọc
Lá trúc che mặt của những dòng chữ trên cánh đồng.
Vĩ Dạ, một làng cổ nổi tiếng, nằm ở bờ của sông Hương, gần cố đô Huế. Vùng đất này được phủ đầy cây cỏ xanh tươi, với các loài cây trái đầy màu sắc, sông nước êm đềm và những ngôi nhà truyền thống, tạo nên một cảnh đẹp lãng mạn và thơ mộng... Vĩ Dạ từng là nơi nổi tiếng với những bài hát dân ca như Mái nhi, Mái đẩy, Giã gạo... đã làm cho lòng người say mê suốt hàng trăm năm qua:
Núi Truồi cao vút là do ai xây dựng,
Ai đã khám phá và đào sâu dòng sông Hương này?
Đầy ao cá, rợp dâu nương nơi bờ ao
Đò xưa, bến cũ, nhớ nhung câu hẹn hò
Những giai điệu thân quen trong các bài hát dân ca của xứ Huế đã trở thành nguồn cảm hứng cho thơ của Hàn Mặc Tử, gợi lên những kỷ niệm và nỗi nhớ sâu sắc suốt bao năm.
Dòng thơ mở đầu này vừa là một lời chào mời thân thiện, vừa là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa: Tại sao anh không trở về thôn Vĩ thăm nhỉ? Câu hỏi nhẹ nhàng ẩn chứa nhiều kỷ niệm buồn vui. Sáu thanh bằng liên tục, rồi dừng lại một thanh trắc Vĩ, âm điệu thơm tho, đầy tình cảm; đã lâu rồi anh không trở về thăm làng Vĩ, và... thăm em. Vĩ Dạ chắc chắn là nơi đặc biệt trong trái tim của Hàn Mạc Tử, nơi ghi dấu nhiều kỷ niệm đẹp, một chút tâm tình ấy mới vừa thoáng qua.
Câu thứ hai và thứ ba miêu tả cảnh sắc của Vĩ Dạ: Ngắm nắng sớm dưới hàng cây cau mới bắt đầu mọc - Vườn ai xanh biếc đẹp như ngọc.
Ánh nắng sớm là ánh nắng bình minh. Cảnh này được quan sát từ xa, tạo ra nhiều cảm xúc và kích thích. Dòng thơ về ánh nắng sớm và hàng cây cau là hình ảnh thân thuộc của Vĩ Dạ. Ở đây, gần như mọi ngôi nhà đều có một hoặc hai hàng cây cau thẳng tắp, cao vút như chào đón du khách từ xa, bóng cây cau như màu xanh ẩn mình trong sương sớm, nghe tiếng chuông chùa Diệu Đế, Thiên Mụ, và nhìn thấy ánh bình minh rạng ngời trên những tàu cau. Với nhịp thơ 1-3-3: Ngắm nắng dưới hàng cây cau/ nắng sớm như những bước đi êm dịu của du khách từ xa, sau đó dừng lại để ngắm nắng sớm trên những tàu cau xanh biếc lung linh.
Câu thơ Vườn ai xanh biếc đẹp như ngọc như một lời ca ngợi đầy ngạc nhiên trước vẻ đẹp tuyệt vời của cây cỏ, hoa lá. Người ta không rõ vườn đó thuộc về ai, và cũng có chút ngạc nhiên và mơ mộng. Nhưng chắc chắn là vườn xuân của người con gái, của ngôi nhà của người yêu. Đó vẫn là cảnh quen thuộc của người xưa, nhưng đã lâu không đến nên người ta mới thốt lên như vậy. Vườn Vĩ Dạ xanh tươi và tươi mới quanh năm, với màu xanh mơ màng phủ đầy sương đêm. Cỏ mướt, ánh sáng lấp lánh dưới ánh bình minh rực rỡ tạo nên một màu xanh ngọc quý. Hai từ 'xanh biếc' và hình ảnh so sánh 'như ngọc' là những điểm nhấn tôn vinh sự sống động của cây lá trong vườn. Như nghe thấy tiếng lá chuyển động trong gió. Tất cả đều tươi mới, sôi động và đầy sức sống. Chỉ có vườn xuân mới có màu xanh tươi và mê đắm như thế. Chỉ có vườn êm đẹp như thế mới đáng yêu và thực tế như vậy!
Sau cảnh đẹp là hình ảnh của người phụ nữ trong thôn:
Lá trúc che kín mặt nước ao.
Gương mặt của cô gái Huế thường được kết hợp với chiếc nón bài thơ. Lá trúc che ngang một cách tài tình, khơi lên hình ảnh dịu dàng, duyên dáng và tình cảm của thiếu nữ sông Hương. Lá trúc mảnh mai màu xanh đã làm tăng thêm vẻ đẹp tự nhiên của gương mặt thiếu nữ. Đã có cô gái với cành hoa mẫu đơn; đã có người đẹp ngắm hoa tử kim nở, vẻ đẹp dễ thương được thêu dệt trên đôi bàn tay mảnh mai, mềm mại. Và trong thơ Hàn Mặc Tử, hình ảnh gương mặt dịu dàng của cô gái hiện lên như ánh sáng qua cành trúc, lá trúc. Cảnh đẹp, cây xanh và người đẹp, tất cả đều được tả? Hàn Mặc Tử chỉ dùng ít từ nhưng tạo nên nhiều hình ảnh như những nhà thơ xa xưa. Màu hồng của bình minh, màu xanh ngọc của lá cây, đường nét mảnh mai và dễ thương của lá trúc. Và còn có gương mặt dịu dàng, ân cần và phúc hậu của cô gái. Nếu lấy hai khổ thơ này ra khỏi bài thơ, chúng vẫn là một bài thơ đặc biệt. Cảnh và người đều toát lên sự tình cảm, quyến rũ. Bức tranh về quê hương xinh đẹp, tươi mới, đầy sức sống và hấp dẫn.
Tại sao anh không trở về thôn Vĩ? Cảnh đẹp đến thế, người đáng yêu đến thế mà anh đã lâu không trở về? Có phải chỉ là một lời mời chào, hay có lẽ là lời trách mắng nhẹ nhàng còn mang theo nỗi buồn, nỗi nhớ của thi sĩ. Trên bức họa phong cảnh đầy hương sắc ấy, tồn tại một ký ức, một tiếng thở dài của tình yêu. Người đọc có cảm giác như nhà thơ đang tìm kiếm hình bóng của cô gái Huế, hình bóng của người con gái sau lá trúc của vườn hoa mơ màng ở Vĩ Dạ.