Người Vợ Cuối Cùng là minh chứng cho tài năng sáng tạo của đạo diễn Victor Vũ. Một điểm đáng chú ý trong phim có thể là việc mở ra cơ hội cho những tác phẩm tiếp theo của ông.
Sau 14 năm trở lại Việt Nam từ Mỹ sau Chuyện Tình Xa Xứ (2009), Victor Vũ chắc chắn giữ kỷ lục không đạo diễn Việt kiều nào, thậm chí cả trong nước, vượt qua: số lượng phim sản xuất.
Không chỉ là đạo diễn dẫn đầu về số lượng phim, Victor Vũ còn được biết đến là người chịu khó thay đổi thể loại phim nhất, từ kinh dị tâm linh đến kinh dị hình sự, từ psychological thriller/horror đến phim hài tình cảm.
Với kinh nghiệm đào tạo và làm việc tại Mỹ, cùng sự nhạy cảm với thị trường, Victor Vũ đã không ngừng thử nghiệm với nhiều thể loại phim khác nhau, từ kinh dị đến hài hước.
Từ các bộ phim kinh dị tâm linh như Oan Hồn và Buổi Sáng Đầu Năm ở Mỹ, đến kinh dị hình sự như Quả Tim Máu. Từ thriller/horror tâm lý như Scandal – Bí Mật Thảm Đỏ đến phim hài tình cảm như Chuyện Tình Xa Xứ và Cô Dâu Đại Chiến.
Từ dòng phim lịch sử/hành động như Thiên Mệnh Anh Hùng đến siêu anh hùng như Lôi Báo. Và cả chùm phim chuyển thể từ tiểu thuyết nổi tiếng như Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh và Mắt Biếc, đến các bộ phim chính kịch/phim xưa... Trong mỗi tác phẩm này, Victor Vũ đã kết hợp một cách khéo léo giữa các thể loại/phong cách phim khác nhau.
Vậy bộ phim mới nhất của Victor Vũ, Người Vợ Cuối Cùng, có phải là một trong những thành công hay thất bại của anh? Tôi nghĩ nó nằm ở... giữa.
Trong mặt tích cực, bộ phim mới này thỏa mãn về mặt thị giác trong bối cảnh phim xưa, trong bối cảnh điện ảnh thương mại hiện tại của Việt Nam. Đội ngũ sáng tạo đã dành thời gian nghiên cứu kỹ lưỡng và đầu tư công phu vào việc tái hiện bối cảnh xưa.
Họ xây dựng một ngôi làng cổ bên cạnh hồ Ba Bể, tạo nên một bối cảnh “đẹp mắt”. Đoàn làm phim cẩn thận với các chi tiết kiến trúc, nội thất (nhà quan, nhà dân), cảnh chợ, v.v. Nhờ điều này, phim tránh được việc tái hiện bối cảnh xưa một cách giả tạo.
Victor Vũ tiếp tục thể hiện khả năng chỉ đạo diễn xuất xuất sắc khi kết hợp diễn viên từ hai miền mà không gây ra sự chênh lệch. Quang Thắng, Kim Oanh, Kaity Nguyễn, Thuận Nguyễn và Đinh Ngọc Diệp - tất cả đều đóng vai của mình tốt trong phim.
Mỗi nhân vật trong phim đều có màu sắc và tính cách riêng biệt, đủ để làm cho cảm xúc của khán giả bị “neo” suốt hành trình theo dõi số phận của họ. Tính cách đanh đá, cay nghiệt của bà vợ cả, sự tinh tế của bà vợ hai, và sự kiên nhẫn mạnh mẽ của bà vợ cuối cùng tạo nên ba nhân vật với ba tính cách và số phận độc đáo. Điều này cũng phản ánh rõ chủ đề của phim - như đã được thể hiện ngay từ tiêu đề.
Tuy nhiên, bên cạnh những điểm tích cực đó, phim cũng bộc lộ một số hạn chế về sâu sắc của việc thiết lập bối cảnh văn hóa và cách xử lý nhịp phim, có phần cũ kỹ, rườm rà và nặng về melodrama trong nửa đầu. Những câu chuyện về thê thiếp trong thời phong kiến, chuyện “trọng nam khinh nữ”, và chuyện tình yêu lãng mạn vẫn được xử lý theo kiểu truyền thống.
Ngay cả trong những cảnh nóng, mặc dù được xử lý khéo léo, nhưng phim vẫn chưa thể tạo ra sự đột phá. Hơn nữa, chất lượng dân gian và văn hóa truyền thống Bắc Bộ chỉ dừng lại ở mặt ngoài mà chưa khai thác sâu hơn.
Thực tế, khi xem nửa đầu của phim, tôi cảm thấy hơi lo lắng và tự hỏi tại sao Victor Vũ vẫn làm phim... theo kiểu cũ như vậy. May mắn thay, anh đã kịp thời mang đến một vụ án mạng hấp dẫn giống như trong phim Hollywood. Vụ án kiểu “cắt cổ gà” này đã làm thay đổi nhịp phim nhàm chán trong nửa đầu và tạo ra một cốt truyện mới, hấp dẫn hơn với sự xuất hiện của nhân vật thám tử Kiên (Quốc Huy).
Điểm sáng lớn của Người Vợ Cuối Cùng
Đúng vậy, đây thực sự là một nhân vật thú vị, được phát triển kỹ lưỡng trong kịch bản. Diễn xuất của Quốc Huy cũng là điểm sáng, thu hút ánh đèn sân khấu mỗi khi anh ấy xuất hiện. Anh ta mang đến sự kết hợp giữa sự thông minh của một thám tử lão luyện, sự chăm chỉ và lòng trắc ẩn, đồng thời cũng là người biết trọng lẽ và thương xót với những kẻ yếu đuối.
Sự khác biệt giữa nhân vật này với hai nhân vật khác, một là quan trị huyện (Quang Thắng) và một là thầy đề Thiện Lương (Anh Dũng), đều có quyền lực và dễ rơi vào các mẫu mực trong phim.
Diễn xuất của nam diễn viên trẻ này trong vai thám tử Kiên là một điểm sáng của bộ phim. Điều này cũng là một gợi ý cho Victor Vũ trong những dự án tiếp theo: có thể phát triển nhân vật này thành một nhân vật độc lập để khai thác thêm tiềm năng của dòng phim trinh thám án mạng.
Mặc dù xuất hiện ở nửa sau của phim, nhân vật này có thể được phát triển thành một nhân vật độc lập trong những dự án tương lai để khai thác tiềm năng của dòng phim trinh thám, mà tôi tin rằng Victor Vũ có khả năng thu hút khán giả.
Vụ án mạng và vai thám tử Kiên tạo ra những yếu tố kịch tính, hấp dẫn hơn trong nửa sau của phim. Có cảnh vụ cháy (mà khán giả hoan hô vì… xứng đáng), có sự thay đổi tình huống, có giải quyết vấn đề, và có sự trừng trị những kẻ tham nhũng gian ác, khiến khán giả cảm thấy hài lòng.
Tuy nhiên, phim vẫn chìm đắm trong tư duy “melodrama”, làm cho những cảnh của Kaity Nguyễn trở nên mất đi sức hút trong phần cuối.
Tôi nghĩ rằng với dòng phim xưa như này, nếu biên kịch và đạo diễn dám thử sức và mang lại một hơi thở mới và hiện đại, giống như The Handmaiden của Park Chan Wook chẳng hạn, thì Người Vợ Cuối Cùng có thể sẽ tốt hơn rất nhiều...