Dã quỳ hoang (hay còn gọi là những quả dâu dại) được phát hành vào năm 1957 bởi đạo diễn vĩ đại người Thuỵ Điển Ingmar Bergman, nói về những trăn trở của tuổi già, những nỗi nhớ về tuổi trẻ, sự hiểu biết về cái chết và những tư tưởng triết lý về sự tồn tại.
Ingmar Bergman được biết đến như một trong những nhà làm phim vĩ đại nhất trong lịch sử điện ảnh. Các tác phẩm của ông thường mang phong cách nghệ thuật đặc trưng và cách kể chuyện độc đáo. Chủ đề chính trong các tác phẩm của Bergman thường xoay quanh sự cô đơn, triết lý về sự tồn tại và cách nhìn nhận của ông về ý nghĩa của cuộc sống.
Ông tạo ra những bức tranh về con người trong xã hội thông qua các khía cạnh tôn giáo, truyện cổ, các câu chuyện cá nhân và gia đình, tạo nên sự ảnh hưởng mạnh mẽ lên thế hệ các đạo diễn sau này.
Dã quỳ hoang là một trong những tác phẩm nổi bật nhất của Ingmar Bergman. Bộ phim mang lại cái nhìn tinh tế về tuổi già với những hình ảnh gần gũi, sâu sắc và đầy cảm xúc, gợi lại sự nuối tiếc và sự bình yên của con người khi bước vào giai đoạn cuối của cuộc đời.
Phim kể về hành trình trở về quá khứ của bác sĩ Borg (do nam diễn viên Victor Sjöström thủ vai) sau khi ông mơ thấy cái chết của mình trong một giấc mơ kinh hoàng. Giấc mơ này đánh thức trong ông những kỷ niệm về cuộc sống, những điều mà ông đã lãng quên vì tính ích kỷ và lối sống cô đơn mà ông đã chọn trong quá khứ.
Suốt 50 năm làm nghề Y, ông đã kiếm được danh tiếng và lòng kính trọng từ đồng nghiệp. Ông nhận được bằng khen từ nhà thờ vì những đóng góp của mình. Trong ngày nhận bằng, ông quyết định tự lái xe dù đã già yếu và phải đi xa, Marianne (Ingrid Thulin), con dâu của ông, đi cùng.
Trên đường về, qua những vùng quê, ông ghé thăm nhà thời thơ ấu và ngôi nhà của mẹ già 95 tuổi. Ông như một đứa trẻ trở về nhà, gặp lại người yêu cũ, gia đình đông con, và những ký ức đã phai nhạt.
Những ký ức ùa về, nhưng cũng có những ký ức mà ông chưa từng trải qua. Có câu chuyện về tình yêu của ông bị anh họ tán tỉnh, và bữa ăn gia đình với mỗi người có tính cách riêng biệt, đầy những nét độc đáo. Borg nhìn thấy sự ấm áp của quá khứ, đầy tò mò và yêu thương.
Bằng cách đặt nhân vật hiện tại vào trong quá khứ, các nhân vật như hồn ma, mang lại cho ông niềm tiếc nuối về tuổi trẻ, tình yêu và tình bạn.