Đất Rừng Phương Nam có những điểm mạnh riêng xứng đáng được đánh giá cao.
Trong lĩnh vực điện ảnh, việc tái hiện lại các tác phẩm kinh điển thông qua việc làm lại hoặc làm mới chúng dưới một góc nhìn mới là cách tốt nhất để giữ cho di sản đó sống mãi với thời gian. Đất Rừng Phương Nam chính là một ví dụ điển hình cho điều này. Dù có thể có những khác biệt so với phiên bản gốc và phiên bản truyền hình, nhưng bộ phim vẫn là một nỗ lực đáng khen ngợi.
Lấy cảm hứng, không sao chép một cách đơn thuần
Dù khán giả có thể so sánh hai phiên bản, nhưng việc này trở nên vô ích khi cả hai phiên bản đều có định dạng khác nhau. Đất Rừng Phương Nam không có đủ thời lượng để khám phá sâu hơn về các nhân vật chính của mình, nhưng phải công nhận rằng bộ phim đã làm tốt hơn những gì chúng ta tưởng tượng.
Sự đầu tư vào bối cảnh của Đất Rừng Phương Nam đúng là xứng đáng với một bộ phim điện ảnh. Phim đã mô tả sống động cuộc sống ở Sài Gòn - Gia Định trong thời kỳ đó. Bằng cách chăm chút vào các cảnh quay lớn, mô tả chi tiết các phiên chợ và cảnh đời sống ven sông, Đất Rừng Phương Nam đã thể hiện một cách rõ ràng. Kỹ thuật hình ảnh hiện đại đã tạo ra một tông màu mỹ miều hơn cho bộ phim. Tuy nhiên, trái tim của phim vẫn là con người.
Hai tuyến truyện về việc tìm cha và tình yêu quê hương đã được kết nối một cách thông minh thông qua nhân vật An, từ đó dẫn dắt khán giả vào một hành trình khám phá vùng đất phương nam vừa quen thuộc vừa mới mẻ. Qua nhân vật An, cuộc sống của con người vùng đất cũng được tái hiện, khai thác và kết nối thông qua tình yêu của vùng đất này. Đôi khi, mảnh đất phương nam trở thành một thực thể sống, bảo vệ và chăm sóc cho những con người chân chất, hào sảng và anh hùng.
Nỗ lực của Đất Rừng Phương Nam đáng được khen ngợi nhưng vẫn còn thiếu sót.
Để mang lại sức sống mới cho tác phẩm văn học gốc, Đất Rừng Phương Nam đã thay đổi một số yếu tố. Bộ phim trở nên trẻ trung hơn, tinh tế hơn nhưng vẫn giữ được sự rộng lớn. Đây là nỗ lực để thu hút khán giả mới đến với bộ phim. Tuy nhiên, có thể khó lòng làm hài lòng những người đã trưởng thành cùng Đất Phương Nam. Người viết cũng không chắc rằng những người khó tính hơn có thể hài lòng với đứa con tinh thần của đạo diễn Nguyễn Quang Dũng.
Bối cảnh trong phim không có gì để phàn nàn. Mặc dù diễn xuất giữa hai thế hệ có thể không nhất quán nhưng cuối cùng vẫn được bù đắp. Tuy nhiên, một khía cạnh mà người viết muốn nhấn mạnh đó là lời thoại. Bối cảnh, trang phục, sinh hoạt có thể được thực hiện một cách chính xác, nhưng lời thoại thì lại 'đi lạc' đến thế kỷ 21, với những cụm từ rất hiện đại. Việc trẻ hóa nhân vật có thể được chấp nhận, nhưng lời thoại không cần phải trẻ trung đến mức vượt quá một thế kỷ.
Ngoài điều đó, Đất Rừng Phương Nam là một bộ phim được sản xuất một cách cẩn thận. Đạo diễn và dàn diễn viên đã đặt trái tim của mình vào dự án này để tạo ra một tác phẩm mà họ có thể tự hào. Tất nhiên, họ cũng học hỏi từ những thế hệ đi trước. Những phần tiếp theo cần phải tiếp tục làm điều đó để bộ phim trở nên hoàn thiện hơn.