Green Book là một bộ phim dựa trên một câu chuyện có thật về tình bạn, bắt đầu từ sự gặp gỡ giữa hai người bạn có hoàn cảnh, tính cách và màu da hoàn toàn khác nhau.
Mặc dù nội dung của phim không mới lạ, không có nhiều yếu tố đột phá, nhưng nó có khả năng lan truyền và truyền cảm hứng, đồng thời chạm đến lòng của những người yêu nghệ thuật.
Câu chuyện tập trung chủ yếu vào hai nhân vật Tony Lip và Don Shirley (Viggo Mortensen và MaherShala Ali đóng vai).
Đặt trong bối cảnh những năm đầu thập kỷ 60, Green Book bắt đầu với quyết định của Tony tìm kiếm một công việc mới, anh là một người có kinh nghiệm làm nhân viên bảo vệ tại nhiều hộp đêm ở New York nhưng hiện đang thất nghiệp và cần tiền để chu cấp cho vợ và hai con.
Vậy nên khi nhận được tin rằng nghệ sĩ piano cổ điển Shirley đang cần một người lái xe kiêm bảo vệ để thực hiện chuyến lưu diễn qua các bang miền Nam nước Mỹ, tôi đã quyết định ứng tuyển cho vị trí đó.
Cả hai người không hề biết rằng cuộc hành trình kéo dài 2 tháng qua miền Nam nước Mỹ sắp tới sẽ thay đổi cả suy nghĩ và cuộc đời của họ.
Tựa đề Cuốn Sách Xanh của bộ phim được lấy từ thuật ngữ chỉ một cuốn cẩm nang du lịch bao gồm các nhà nghỉ, nhà hàng phù hợp và an toàn cho người da màu, bởi lẽ vào thời điểm đó, phân biệt chủng tộc đang diễn ra mạnh mẽ ở Mỹ.
Cuốn Sách Xanh cũng là biểu tượng cho chuyến đi của nghệ sĩ da màu và tài xế da trắng, nhằm mục đích để âm nhạc của Shirley có thể lan tỏa đến với những người yêu nhạc trong một vùng đất đầy phân biệt màu da.
Tác phẩm này thẳng thắn thể hiện những tình huống người da màu bị phân biệt đối xử, phản ánh một cách chân thực những gì họ phải trải qua, dù đã trải qua thời kỳ nội chiến Hoa Kỳ từ lâu.
Họ bị cấm sử dụng nhà vệ sinh chung và không được phép ngồi ăn chung với người da trắng. Họ buộc phải ở những nơi lều chợp, nơi giải trí cũng bị phân chia một cách tuyệt đối. Điều này làm nổi bật thêm nỗi đau của Don Shirley một cách sâu sắc và rõ ràng.
Mặc dù có xuất thân cao quý và học vấn, chỉ khi đứng trên sân khấu, chơi những bản nhạc cổ điển trên cây đàn piano để giải trí cho người da trắng, Shirley mới nhận được sự hoan nghênh từ họ.
Nhưng khi rời bỏ sân khấu, nơi không còn ánh đèn sân khấu và cây đàn piano, anh chỉ còn là một người da màu bình thường.
Điều đáng tiếc hơn là ngay cả những người cùng màu da với anh cũng đánh giá anh chỉ vì anh khác biệt, anh mặc vest và có tài xế riêng, trong khi họ là những người nông dân làm việc trên cánh đồng.
Anh không thể hòa nhập với người da trắng, và vô tình tách biệt khỏi người da màu, điều này khiến nỗi cô đơn và lạc lõng của anh trở nên nặng nề hơn.
Khoảnh khắc phô ra những cảm xúc không thể kìm nén của người đàn ông ít nói, kín đáo này khiến người xem phải đau lòng, đặc biệt là đoạn Shirley đứng dưới mưa và phun ra lời oan trách với Tony.
“Đúng vậy, tôi sống trong một tháp lâu đài! Tony. Một mình. Và những người da trắng giàu có trả tiền cho tôi để chơi dương cầm cho họ, bởi vì điều đó khiến họ cảm thấy có văn hóa.