Nằm trong một câu chuyện tình không thành, bộ phim đầu tay của đạo diễn nữ Celine Song không chỉ là một bộ phim lãng mạn mà còn là một sự suy tư sâu sắc về thời gian và ký ức qua những khung hình đẹp như thơ, như nhạc.
Hy sinh một điều gì đó cũng đồng nghĩa với việc nhận lại điều gì đó.
Trong chương đầu tiên của quá khứ 24 năm về trước, chúng ta được biết Na Young và Hae Sung đã từng là một cặp 'thanh mai trúc mã' lớn lên cùng nhau ở Seoul. Celine Song đã vẽ nên hình ảnh của họ thông qua những cảnh quay tuyệt đẹp và tinh tế.
Na Young - cô bé 12 tuổi thường khóc nhưng lại tràn đầy tham vọng và có mục tiêu rõ ràng. Cô bé khóc vì đứng hạng 2 sau Hae Sung ở lớp, nhưng cũng đặt ra kế hoạch cùng gia đình di cư sang Canada cho tương lai của mình.
Khi được hỏi lý do muốn rời đi, Na Young trả lời rằng, “vì người Hàn Quốc chưa từng đạt giải Nobel văn học”. Sinh ra trong một gia đình nghệ sĩ, có lẽ Na Young đã nhận thức rõ về mục tiêu tương lai của mình.
Nếu Na Young dạn dày và đầy tham vọng, thì Hae Sung hiền lành, kiên nhẫn và chỉ dành sự chăm sóc chân thành cho cô bạn thân của mình. Cả hai dành cho nhau những tình cảm thuần khiết trong tuổi trẻ.
Thậm chí Na Young còn nói với mẹ rằng “sẽ kết hôn với Hae Sung sau này”, khiến mẹ cô phải tổ chức một cuộc “hẹn hò” để tạo ra những kỷ niệm đẹp trước khi ra đi. Khi mẹ Hae Sung hỏi tại sao gia đình Na Young quyết định rời bỏ mọi thứ để định cư, mẹ Na Young đáp rằng, “hy sinh điều gì đó cũng có nghĩa là sẽ nhận lại điều gì đó”.
“Cánh cửa trượt” đầu tiên của sự lựa chọn là minh chứng rõ ràng cho điều đó. Na Young đánh mất mối tình đầu tiên với Hae Sung, phải rời xa quê nhà. Nhưng đổi lại, họ sẽ đón nhận một tương lai mới mở rộng hơn.
Một cảnh máy dài lặng lẽ theo sau đôi bạn trẻ bước về nhà, kết thúc bằng một bức hình tách biệt, nơi Na Young bước lên cầu thang lên dốc và Hae Sung bước tiếp về phía trước. Trang quá khứ đầu tiên kết thúc bằng một lời chia tay và nỗi buồn nhẹ nhàng trong đôi mắt của cậu bé, dường như đoán trước rằng cậu sẽ phải đối mặt với nhiều gian nan và tiếc nuối với mối tình không thành này.
Tan rồi lại hợp, hợp rồi lại tan
Những tình cảm bị cắt đứt được tái kết nối đầy say đắm trong sự hoài niệm về tình yêu đầu tiên. Họ sáng sủa, lo lắng và ngập ngừng qua những cuộc trò chuyện bị gián đoạn do kết nối Internet yếu, qua những cảm xúc mơ hồ đôi khi không thể diễn đạt thành lời, qua những lời hứa về Seoul của Nora và New York của Hae Sung.
Rồi một ngày, chính Nora đề nghị dừng lại và “cho nhau một khoảng thời gian”. Hae Sung cảm thấy tổn thương, vì anh mất 12 năm để tìm kiếm cô, chỉ để bị cô từ chối thậm tệ như vậy. Nora đáp lại rằng: “Mình đã nhập cư hai lần để đến New York. Mình có mục tiêu ở đây. Mình muốn cuộc sống của mình ở đây, nhưng lại ngồi bất lực và tìm kiếm chuyến bay về Seoul”.
Đoạn kết đó cũng giúp Past Lives trở thành một bộ phim có thể so sánh với các tác phẩm về tình yêu không thành như Casablanca, Điềm Mật Mật hay In the Mood for Love. Bởi đằng sau mỗi câu chuyện tình lãng mạn đó luôn ẩn chứa một thông điệp về thời đại, một chiều sâu văn hóa và một câu hỏi đầy nghẹn ngào về sự lựa chọn của con người.
Cánh cửa trượt của sự lựa chọn
Trong bộ phim Sliding Doors (Cửa trượt) ra mắt năm 1998, Gwyneth Paltrow đóng vai một cô gái trẻ mà mỗi quyết định (giả thiết) của cô đều dẫn đến một kết cục khác biệt hoàn toàn cho cuộc sống. Đó cũng là một biểu tượng cho những gì con người có thể đạt được hoặc mất đi khi họ đứng trước một lựa chọn làm thay đổi cuộc sống mãi mãi, đôi khi họ phải tìm kiếm sự giải thích từ tâm linh cho điều đó.
“Cánh cửa trượt” trong Past Lives cũng mở ra và đóng lại nhiều lần. Hae Sung nghiêm túc hỏi Nora rằng, “Nếu 12 năm trước tôi đến Seoul, nếu tôi không bao giờ rời Seoul, điều gì sẽ xảy ra? Nếu tôi không rời đi, liệu chúng ta có thể hẹn hò, chia tay, hay kết hôn?”. Mỗi giả định mang lại một kết quả khác biệt với mối quan hệ của họ hiện tại.
Tuy nhiên, Hae Sung không cần phải chờ Nora trả lời, anh đã biết đó là một giả thuyết không thể xảy ra. Với một người luôn tiến về phía trước và có mục tiêu rõ ràng như Nora, việc cô phải rời đi là không thể tránh khỏi. Và anh yêu cô, vì cô luôn là chính mình.
Trong thế giới của người di cư, việc tìm lại chính mình như một mảnh ghép mất tích luôn là một cuộc hành trình đầy thách thức.
Muôn Kiếp Nhân Duyên không chỉ là câu chuyện về tình yêu và sự đau khổ từ việc lựa chọn, mà còn là một cái nhìn sâu sắc vào sự mơ hồ của bản thân trong người di cư.
Nora đã nhanh chóng hòa mình vào cuộc sống mới ở quốc gia mà cô đã chọn, với một tương lai mà cô luôn nhìn rõ. Nhưng sâu thẳm trong tâm trí, cô vẫn là người Hàn Quốc, như cách cô nói với chồng, “Đôi khi, em cảm thấy mình Hàn Quốc hơn cả một người Hàn”. Hay như chồng cô đã nói, “Em chưa bao giờ phát ngôn tiếng Anh. Em chỉ nói tiếng Hàn. Em mơ một ngôn ngữ mà anh không thể hiểu, như có một nơi trong em mà anh không thể đến được”.
Khi gặp lại quá khứ qua vài ngày ở New York cùng Hae Sung, hồn của Nora được giải phóng. Nó giống như một chiếc van bị nén chặt và cuối cùng được mở ra, với những giọt nước mắt lan tỏa trong phân cảnh cuối cùng, làm rơi nước mắt của khán giả.
Nora khóc trước sự chân thành của một người đàn ông đã yêu cô trong im lặng hơn hai thập kỷ, hay khóc cho sự lạc lõng của một con người luôn mắc kẹt ở giữa? Có lẽ cô khóc vì cả hai điều.
Và trên tất cả, ẩn chứa trong một câu chuyện lãng mạn về tình yêu không thành, bộ phim là một tác phẩm suy tư sâu sắc về ký ức và thời gian, được tái hiện qua những khung hình đẹp như thơ, như nhạc.
Dịu dàng nhưng đầy chứa những nỗi đau không lời, những sóng cảm xúc dưới lòng biển sâu luôn sẵn sàng trào dâng, bộ phim đầu tay của đạo diễn nữ Celine Song mang đậm dấu ấn cá nhân của mình. Đồng thời, nó cũng có khả năng đánh thức những kí ức về tình yêu và bản sắc của mọi người trong thời đại hiện nay.