Dựa trên một câu chuyện thật đến cảm xúc nhưng tác phẩm của đạo diễn Lenny Abrahamson vẫn tràn ngập những tia sáng màu hồng qua ánh mắt trẻ thơ.
Room là một bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Emma Donoghue, lấy cảm hứng từ một vụ án có thật về người phụ nữ tên Josef Fritzl bị cha mình cầm tù và cưỡng hiếp suốt 24 năm. Thông thường, các bộ phim về đề tài như này thường khai thác những căn phòng tối tăm, chật chội, những cảnh bạo hành và một cuộc đào thoát nghẹt thở. Tuy nhiên, bất ngờ thay, Room mang đến cho người xem một cái nhìn đầy lòng nhân từ và lạc quan như ánh mắt trong trẻo của trẻ con.
Áp phích phim 'Room'.
Bộ phim bắt đầu với hình ảnh của một cửa sổ tròn nằm giữa khung cảnh mênh mông của bầu trời. Phía ngoài cửa sổ là những đám mây trôi. Trong cửa sổ, có một cậu bé tóc vàng nằm trên sàn nhà, nhìn chăm chú vào biển xanh sâu thẳm. Đó chính là Jack - cậu bé 5 tuổi - sống cùng mẹ, người từng trải qua sự cưỡng bức và bị bắt cóc khỏi gia đình 7 năm trước, sống trong một căn phòng hoàn toàn cô lập với thế giới bên ngoài.
Mỗi tuần, một người đàn ông đến mang đồ ăn, thuốc và những vật dụng cần thiết. Chiếc TV là người bạn duy nhất của Jack, qua đó, cậu biết được thế giới bên ngoài chỉ qua những hình ảnh nhỏ nhắn trên màn hình.
Khi Jack bước sang tuổi 6, cậu bắt đầu tự hỏi về sự tồn tại của thế giới bên ngoài. Dù mẹ đã cố gắng giải thích, nhưng cuối cùng, cô phải cho Jack thấy thế giới bên ngoài bằng chính mắt mình. 'Room' là câu chuyện về việc Jack chứng kiến thế giới bên ngoài lần đầu tiên và đặt ra câu hỏi về trách nhiệm của người lớn trong việc chăm sóc và nuôi dưỡng một đứa trẻ một cách đúng đắn nhất.
Rất lâu rồi khán giả không được chiêm ngưỡng một bộ phim đẹp đẽ và trong trẻo như 'Room', nơi mà thế giới của trẻ thơ được tái hiện một cách tinh tế. 'Room' khiến người xem cười vui nhớ đến 'Home Alone', nhưng cũng làm chúng ta gặp rất nhiều cảm xúc khi nhớ về 'The Tin Drum'. Dù những bộ phim này đều làm nổi bật cái nhìn trẻ thơ, nhưng 'Room' không giống như hai bộ phim kia, nó không chỉ đáng yêu mà còn chứa đựng một thực tế đau lòng về cuộc sống. Dù vậy, đạo diễn Lenny Abrahamson không muốn khán giả nhìn nhận phim theo cách đó.