Dựa trên một câu chuyện có thật, bộ phim Pháp này mang đến một tinh thần nhân đạo, lạc quan và sâu sắc đã thu hút hơn 30 triệu người xem trên toàn thế giới.
Ra mắt tại Pháp năm ngoái đồng thời với hai tác phẩm lớn khác là War Horse và The Three Musketeers, nhưng The Intouchables bất ngờ thu hút tới 2 triệu lượt khán giả tại xứ sở của Tháp Eiffel chỉ sau 7 ngày. Sau hơn hai tháng chiếu, bộ phim của đạo diễn Olivier Nakache và Eric Toledano trở thành một trong những bộ phim có doanh thu cao thứ hai mọi thời đại tại Pháp (chỉ sau Welcome to The Sticks năm 2008). Không cần những hiệu ứng đặc biệt, và câu chuyện không quá phức tạp, The Intouchables chinh phục khán giả bằng cách kể một câu chuyện đầy cảm xúc và chân thực về cuộc sống, nhờ vào sự thăng hoa của hai diễn viên chính.
Một điểm đáng chú ý trong câu chuyện của The Intouchables là việc nó kết nối hai nhân vật - một giàu có, hiểu biết, thẩm mỹ, đến từ tầng lớp thượng lưu và một nghèo khổ, cơ cực, vô giáo dục, thuộc về tầng lớp thấp hơn trong xã hội - lại với nhau. Philippe cần một người đồng hành mạnh mẽ và quan trọng là thẳng thắn như Driss để chăm sóc mình, khi mà đa số người khác coi ông như một kẻ tàn tật cần sự thông cảm. Còn với Driss, Philippe đưa anh vào một thế giới, một xã hội mà anh chưa bao giờ trải nghiệm.
Tương tự như hai cực nam châm, Philippe và Driss dường như đối lập nhau, nhưng chính điều này làm cho họ gần gũi hơn. Cả hai cùng trao đổi, học hỏi lẫn nhau về nghệ thuật, âm nhạc, thách thức bản thân và cách đối xử với phụ nữ... Ban đầu, khi quan sát cách Driss chăm sóc Philippe, nhiều người có thể nghĩ rằng đó là thái độ thô lỗ, nguy hiểm và quá bạo lực. Nhưng Driss lớn lên trong khu ổ chuột - nơi mà bạo lực và nhiều tệ nạn khác đã trở nên quá quen thuộc với các em nhỏ. Làm sao có thể đòi hỏi anh phải nhẹ nhàng, lịch sự và tinh tế như những người lớn lên trong hoàn cảnh khác biệt?