Rừng Săn Người sẽ thú vị hơn nếu không chiếu tại rạp và được sản xuất vào những năm 80.
Nếu Rừng Săn Người (WarHunt) được phát hành trong năm 1980, có lẽ nó đã trở thành một bộ phim đáng xem. Nhưng nếu nhìn vào hiện tại, ngoài yếu tố hoài niệm, không có gì đáng sợ cả.
Lấy bối cảnh trong Thế Chiến II, bộ phim theo dõi một đội lính dẫn đầu bởi Trung sĩ Brewer (Robert Knepper) và tình báo Walsh (Jackson Rathbone), dưới sự chỉ huy của Thiếu tá Johnson (Mickey Rourke), đi thu thập một tài liệu quan trọng. Tài liệu đó ẩn sâu trong một khu rừng địch, nơi mà cảnh sát và sự ám ảnh lan tỏa. Dù vậy, họ phải tuân theo lệnh và bắt đầu nhiệm vụ dưới sự giám sát của Walsh. Nhưng họ sớm phát hiện ra rằng có những điều đáng sợ hơn cả quân địch trong khu rừng này.
Rừng Săn Người là một bộ phim kinh dị kết hợp với yếu tố hành động và ma thuật, đem lại những pha đối đầu, kinh hoàng, máu me và ám ảnh. Phim tạo ra một bầu không khí ma mị và kỳ quái với các nhân vật chính bị mắc kẹt giữa khu rừng nguy hiểm và trở thành con mồi cho một nhóm phù thủy quyền năng.
Cốt truyện của Rừng Săn Người nghe có vẻ hứa hẹn. Người xem có lẽ đã có thể thưởng thức một bộ phim kinh dị hấp dẫn, nếu chúng ta sinh ra ở thập niên 80 – thời điểm mà những bộ phim kinh dị hạng B như thế này được xem là cái tên xuất sắc giữa những anh em của nó. Nhưng năm nay là năm thứ 2 của thập niên 2020, và sau những thứ đẫm máu và bạo lực chúng ta đã thấy trong Scream, Halloween... Rừng Săn Người đã không còn đáng sợ nữa. Thứ đọng lại chỉ là cảm giác bứt rứt vì phim kéo quá dài, lê thê mà không có điểm nhấn. Và sau những kỹ xảo trong các phim siêu anh hùng cho đến các phim hành động “chất lượng cao”, bộ phim này không thể bằng được.
Hai từ có thể tóm gọn chất lượng của Rừng Săn Người là “không tới”. Phim đã cố gắng cân bằng khá nhiều thứ trong thời lượng một tiếng rưỡi (mà cứ ngỡ vô tận) của phim. Nó cố gắng làm một phim về thời chiến, về các binh sĩ của bước ra từ Thế Chiến II, can đảm, không hoàn hảo và bị ám ảnh khá nhiều với chiến tranh. Nó cũng cố gắng xây dựng yếu tố tâm trí khi để khu rừng quanh họ bắt đầu tha hóa tâm trí họ. Phim cũng muốn biến bản thân thành một phim hành động với màn đối đầu kinh điển – người với quái vật. Nhưng, thật đáng tiếc, chẳng có gì được làm tới cùng cả. Một điều đơn giản là nếu phim coi trọng một yếu tố nào trong đây, những thứ khác phải được giảm xuống. Nhưng Rừng Săn Người lại chẳng muốn bỏ cái nào cả. Và mọi thứ chỉ tệ hơn thôi, vì chính phim cũng không biết chỉ đường dẫn lối câu chuyện về hướng nào.
Yếu tố kinh dị trong đây cũng không được nhấn nhá nhiều. Đây đều là những thứ chúng ta đều đã chứng kiến từ các phim kinh dị khác. Nhiều phim còn làm tốt hơn. Phản diện thì thật buồn tẻ. Thật đáng tiếc vì phù thủy lúc nào cũng là một kiểu nhân vật thú vị. Nhưng điều này dễ hiểu thôi. Nhân vật ở đây là những người lính.
Nói là vậy, làm lại khác. Bất chấp là nhân vật trung tâm, phim làm người xem khó mà thấu hiểu hay thương cảm cho họ khi những hành động sai lầm liên tiếp được đưa ra. Lời lý giải cho những hành động này là họ đang dần mất trí nhưng ngay cả vũ điệu điên cuồng mà họ thể hiện cũng không thuyết phục mấy.
Đây là một điều đáng tiếc vì nhóm lính này vẫn có điểm sáng như Trung sĩ Brewer dày dặn và liên tục lo cho binh sĩ của mình, và một Walsh mưu mẹo, nhiều khi láu cá, ẩn chứa tính “cáo” của một gián điệp. Cả hai đã vào vai một cách tròn trịa trong đây, nếu kịch bản không cao trào, lê thê của Rừng Săn Người được khá hơn, có thể cả hai sẽ tỏa sáng hơn trong dàn lính mò mẫm băng rừng trong đây.
Dù có những điểm yếu, thậm chí cả phần cao trào, trận chiến cuối cùng của phim (tại sao phù thủy lại sử dụng chiêu này nhỉ?) cũng không thể cứu vãn được nó khỏi vực sâu của sự “bình thường” và thiếu sự hấp dẫn - điều hiếm thấy trong thể loại kinh dị hạng B. Nếu có ai xem được bộ phim này, có lẽ họ là những người mới bắt đầu khám phá thể loại kinh dị. Những người khán giả đã có kinh nghiệm hơn sẽ khó lòng tìm thấy niềm vui giải trí trong Rừng Săn Người.