Khi nhắc đến sách thiếu nhi, tên Nguyễn Nhật Ánh thường là cái tên đầu tiên mà mọi người nghĩ đến. Tuy nhiên, ông đã từng nói về một cuốn sách của mình rằng: “Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai đã từng là trẻ em”. Và lần này, “Cảm ơn người lớn” cũng thuộc dạng như vậy.
Khi đọc các tác phẩm của Nguyễn Nhật Ánh, tôi nhận thấy câu nói của ông là đúng. Không chỉ một mà nhiều tác phẩm của ông thu hút không chỉ trẻ em mà còn cả những người đã từng trải qua tuổi thơ giống như chúng ta. “Cảm ơn người lớn” là câu chuyện về những trò chơi và ý tưởng đầy sáng tạo từ các em nhỏ, cùng với những bài học thực sự hữu ích cho người lớn chúng ta.
Bạn còn nhớ những nhân vật như Quý còm, Long béo và Hạnh trong “Kính vạn hoa” không? Trong cuốn sách này, bạn sẽ gặp lại bộ tứ của “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”: Hải cò, Tí sún, Tủn và cu Mùi (chính là tác giả, là nhân vật tôi của tác phẩm). Họ chỉ là những cô cậu nhóc học cấp một, cuộc sống của họ chỉ xoay quanh việc học, chơi và ăn. Nhưng việc học và ăn đã có người lớn lo, nên chỉ còn việc chơi là các em được tự do làm theo ý mình.
Trò chơi Tập bay là điểm khởi đầu của câu chuyện. Cu Mùi và các bạn đã tạo ra cánh giấy để tập bay từ mái nhà. Thật không may, Hải cò gãy tay sau lần vỗ cánh đầu tiên. Người lớn (tức ba mẹ của bốn bạn) sau khi biết chuyện đã mắng một trận tơi bời, trong khi các bạn nhỏ thì buồn bã chôn vùi ước mơ bay lượn như chim trên bầu trời.
Trò chơi Tập bay là điểm khởi đầu của câu chuyện. Cu Mùi và các bạn đã tạo ra cánh giấy để tập bay từ mái nhà. Thật không may, Hải cò gãy tay sau lần vỗ cánh đầu tiên. Người lớn (tức ba mẹ của bốn bạn) sau khi biết chuyện đã mắng một trận tơi bời, trong khi các bạn nhỏ thì buồn bã chôn vùi ước mơ bay lượn như chim trên bầu trời.
Những ước mơ táo bạo không phải lúc nào cũng trở thành hiện thực. Dù thất bại, chúng ta cũng không hối tiếc vì đã từng thử sức.
Trò chơi Làm vua
Không bay được, các bạn chuyển sang chơi các trò khác. Hai trò hay được chơi nhất là làm vua và làm vợ chồng. Khi làm vua, bốn bạn thay phiên nhau ra lệnh. Cu Mùi làm vua thì ngay lập tức chọn người mình thích làm hoàng hậu. Hải cò làm vua thì trả thù cá nhân, bắt cu Mùi gãi lưng cho mình. Còn Tí sún làm vua thì đúng kiểu một vị vua sáng suốt, luôn lo lắng cho dân.
Qua đó mới thấy, khi có quyền lực, bạn dễ dàng đạt được điều mình muốn. Nhưng giữ được điều đó lâu dài hay không lại phụ thuộc vào việc bạn có vì người khác hay không. Quyền lực đi kèm với trách nhiệm, quyền lực càng lớn trách nhiệm càng cao.
Trò chơi Vợ chồng
Tiếp theo là trò chơi vợ chồng. Tủn và Hải cò thường thành đôi, còn Tí sún và cu Mùi là đôi còn lại. Thực lòng, cu Mùi thích Tủn hơn, nhưng Tủn lại vô tư chọn Hải cò. Tí sún là người vợ dịu dàng, chu đáo, nhưng cu Mùi vẫn cảm thấy thiếu điều gì đó mà không bị thu hút như với Tủn. Sau này, khi đã lớn và có gia đình, Tủn mới thừa nhận rằng ngày đó quý cu Mùi hơn Hải cò, nhưng lại chọn đi ngược với cảm xúc của mình.
Giải thích về tình yêu không bao giờ đơn giản. Thích một người nhưng họ lại thích người khác? Hoặc thích ai đó nhưng lại kết hôn với người khác? Tình yêu không thể đoán trước, và có khi nó sẽ theo duyên số. Trong tuổi thơ của Mùi, câu chuyện tình cảm giữa chú Nhiên và cô Linh luôn gây tò mò. Câu trả lời của chú Nhiên về hôn nhân như một hoàng hôn của tình yêu liệu có đúng không? Hay 'Lấy vợ là viết bài thơ thành văn?' Thế giới này không thiếu những điều thơ mộng, dù không thể hiểu hết về tình yêu, nhưng Mùi đã nhận ra rằng, cuộc sống không thiếu những điều đẹp đẽ như thơ. Tình cảm giữa Mùi và Tủn, dù chưa nói ra, nhưng đó là những khoảnh khắc đẹp của họ. Trong những vần thơ và truyện văn của Mùi, Tủn và Tí sún vẫn xuất hiện tự nhiên và đáng nhớ.
Trò chơi Lập bản đồ thị trấn
Trò chơi tiếp theo trong tuổi thơ của bốn bạn là vẽ bản đồ thị trấn. Đối với người lớn, trò chơi này có vẻ là lãng phí, nhưng đối với trẻ con, đó là cơ hội kinh doanh. Họ đã vẽ bản đồ và bán nó, nhưng chưa biết bán cho ai. Khi mở rộng bản đồ, họ gặp Hiệp và Lý. Gia đình của Hiệp và Lý làm bọn trẻ phải suy nghĩ. Sỏi, người yêu con gái bà Ngát, gặp khó khăn với việc ông Hiên không đồng ý. Hiệp không đi học vì sợ ba mẹ sẽ đánh nhau. Gia đình của Lý cũng gặp vấn đề với việc ba mẹ rượt đuổi nhau. Những lo âu này khiến bọn trẻ phải suy nghĩ về giải pháp. Chuyện vẽ bản đồ là phần của tuổi thơ, nơi trẻ con có những tâm sự và ý tưởng mới lạ.
Cuộc sống của Hiệp và Lý là một bí ẩn. Sỏi, người yêu con gái bà Ngát, gặp khó khăn với việc ông Hiên không đồng ý. Hiệp không đi học vì sợ ba mẹ sẽ đánh nhau. Gia đình của Lý cũng gặp vấn đề với việc ba mẹ rượt đuổi nhau. Những lo âu này khiến bọn trẻ phải suy nghĩ về giải pháp. Chuyện vẽ bản đồ là phần của tuổi thơ, nơi trẻ con có những tâm sự và ý tưởng mới lạ.
Trò chơi Sáng tác truyện tranh
Cuối cùng, bốn bạn nhỏ tìm thấy sở thích của riêng mình, sáng tác truyện tranh. Tủn vẽ, ba bạn khác viết. Câu chuyện về tình bạn giữa con dê trắng và con hổ khiến cả lớp phải ngưỡng mộ. Cuốn truyện nhanh chóng trở nên nổi tiếng. Nhưng khi phụ huynh và giáo viên phát hiện, cuộc kinh doanh của bọn trẻ kết thúc. Thậm chí với tổn thất ít ỏi như giấy và bút màu, bọn trẻ cũng học được nhiều điều.
Quay trở lại với bộ tứ của cậu bé Mùi, số tiền thu được từ việc cho thuê và bán truyện, sau khi mua kẹo bánh, cả bốn người đã quyết định tặng cho Hiệp để giúp cậu ta có tiền đi học. Tuy nhiên, Hiệp lại dùng số tiền đó để mua truyện tranh mà cả nhóm đã sáng tác. Cuối cùng, vòng luẩn quẩn này cũng đã được phát hiện. Dù vậy, lòng tốt của bốn bạn nhỏ vẫn xứng đáng được khen ngợi.
Kiếm tiền thường là việc của người lớn, nhưng vì quá chú trọng vào việc này, mọi thứ đều trở thành mối quan tâm hàng đầu là có thể kiếm được tiền hay không. Vì thế, một cách nào đó, trẻ con như Mùi, Tủn và Hải cũng đã nghĩ về tiền và cố gắng kiếm được nó. Dạy trẻ con hiểu giá trị của tiền là điều tốt, nhưng để chúng lo lắng về vấn đề này thì thật đáng lo ngại.
Khi nói đến việc bán truyện tranh, cả nhóm mới biết về câu chuyện của bố và anh Hiệp, không phải vì Hiệp nghỉ học vì nghèo đâu. Câu chuyện đó vượt quá tầm hiểu biết của bọn trẻ nên họ không dám hỏi Hiệp. Sau này, Hiệp mới kể, thì ra con gái của bà Ngát chính là con ông Hiên, đó là lý do ông luôn phản đối tình yêu của hai anh chị. Hiệp sau đó đi làm ở thành phố, còn Hiệp lại quay lại học. Bốn đứa chỉ biết rằng Hiệp đã có thêm một người chị, nhưng chuyện nhà con Lý họ nhận ra rằng mẹ Lý không trách ba nó, vì nếu muốn, mẹ Lý sẽ ghi vào sổ chứ không ghi lên bảng nữa. Nhưng mẹ vẫn ghi lên bảng chứng tỏ ở một khía cạnh nào đó, mẹ cũng muốn ba nó xóa đi. Nghe vậy, con Lý nín khóc, cả bọn không cần suy nghĩ lăn tăn. Đó chính là dấu hiệu của sự trưởng thành, người lớn vẫn giữ lại một phần trẻ thơ trong họ.
Trò chơi Viết thư
Một lần, khi nhận thư cho bố mẹ, Mùi tự hỏi tại sao mình chưa bao giờ nhận được thư tay. Vì thế, sau khi tìm hiểu, cậu tự viết thư cho mình, giả danh con Tủn để tỏ tình. Khi mang thư đó ra lớp để khoe, bị mọi người nhận ra là thư tỏ tình. Không kịp ngần ngại, các bạn đã tìm cách gửi thư và trò viết thư trở thành mốt. Cả nhóm viết thư tay và gửi cho nhau.
Nhắc lại về việc viết thư, tôi tự hỏi đã lâu rồi không nhận được lá thư tay nào. Dù cuộc sống với công nghệ 4.0 đang phát triển mạnh mẽ, nhưng vẫn có những giá trị truyền thống không thể thay đổi. Việc giữ gìn những thói quen đẹp như đọc sách giấy hay viết thư tay là điều cần được duy trì.
Kết
Ban đầu, khi viết cuốn sách này như chia sẻ của Nguyễn Nhật Ánh, ông không có ý định đưa câu chuyện về gia đình thằng Hiệp hoặc con Lý vào truyện. Hoặc có thể ông không muốn đào sâu vào những vấn đề phức tạp của gia đình họ. Tuy nhiên, cuối cùng mọi điều cũng được giải quyết. Câu chuyện về gia đình thằng Hiệp không làm mất đi vẻ hồng hào của tác phẩm thiếu nhi của tác giả. Cuối cùng, người lớn cũng có những ẩn khúc riêng của họ. Đó là cách cuộc sống hình thành. Trẻ con vẫn luôn là những triệu phú về thời gian, những thiên tài sáng tạo và liều lĩnh.
Đánh giá chi tiết bởi: HiDi- MyBook
Đăng ký để trở thành Cộng tác viên của MyBook tại đây: http://bit.ly/2Hxkazt