Cuộc sống bận rộn với hàng loạt công việc phải hoàn thành, những cuộc hẹn, những chuyến công tác, và nhiều hơn nữa. Cuộc sống nơi thành phố xô bồ và phức tạp, đôi khi chúng ta quên về mái ấm gia đình và việc chăm sóc bố mẹ của chúng ta. Chúng ta ngày càng trưởng thành, trong khi họ cũng già đi. Chúng ta chỉ sống một lần, đừng để thời gian trôi qua mà không chú ý, cơ hội để chăm sóc cho bố mẹ cũng sẽ không còn. Hãy Chăm Sóc Mẹ của Shin Kyung-Sook đã làm xúc động hàng triệu trái tim con người. Hãy yêu thương khi còn có thể!
Giới thiệu về tác giả:
Shin Kyung-Sook sinh năm 1963 trong một gia đình nghèo sống ở miền Nam Hàn Quốc. Vì không có điều kiện vào trường trung học, mười sáu tuổi cô lên Seoul kiếm sống. Shin Kyung-Sook bắt đầu sự nghiệp viết văn vào năm 1985 và đã đạt được nhiều thành công. Các tác phẩm của cô luôn thu hút đông đảo độc giả và được trao nhiều giải thưởng văn học lớn trong nước và quốc tế. Với tác phẩm Chăm Sóc Mẹ, cô trở thành một trong những nhà văn châu Á nổi tiếng nhất vào năm 2009.
Tại sao tôi quyết định đọc quyển sách này?
- Tiêu đề của nó rất thu hút, và vì nó liên quan đến đề tài gia đình nên tôi cảm thấy rất tò mò.
- Sau khi đọc xong, tôi muốn thay đổi cách suy nghĩ về vai trò của mẹ và dành nhiều thời gian hơn cho mẹ.
- Tôi muốn đắm mình vào những cảm xúc thiêng liêng và hạnh phúc khi có mẹ chăm sóc hồi thơ ấu của tôi.
- Tôi muốn hiểu lý do đằng sau tiêu đề 'Hãy chăm sóc mẹ' là gì.
Nội dung
Nội dung câu chuyện xoay quanh việc người mẹ Park So-nyo bị mất tích tại sân ga tàu Seoul trong một chuyến đi cùng chồng và các con nhân dịp sinh nhật của họ. Ngay tại sân ga đó, người mẹ bị lạc mất và chính người chồng không hề biết về sự việc này. Cho đến khi tàu di chuyển và rời ga, ông mới ngạc nhiên nhận ra vợ mình đã không lên tàu.
Xuyên suốt tác phẩm, tác giả đã mô tả rõ hình ảnh một người mẹ, một người vợ đảm đang, tần tảo luôn chăm sóc cho gia đình có 4 người con. Sau khi bà mất tích, tâm trạng của từng thành viên trong gia đình trở nên phức tạp. Tác giả phân tích chi tiết và sâu vào tâm lý của từng nhân vật, khiến cho độc giả không thể kìm lại được cảm xúc.
Hình ảnh người mẹ với dáng người mảnh mai, mái tóc màu muối, gò má cao, khi đi lạc mặc áo sơ mi màu xanh da trời, áo khoác trắng, váy xếp nếp màu be sau khi mất tích khiến chúng ta không thể không cảm thấy xót xa cho tình huống không may này.
Cấu trúc
Tác phẩm được phân thành nhiều phần, mỗi phần tập trung vào diễn biến tâm lý của từng nhân vật. Ngôn từ được sử dụng để kích thích cảm xúc của người đọc, khiến chúng ta không thể không bị xúc động.
Lối viết gần gũi, mô tả rõ cuộc sống ở nông thôn, những con người giản dị, mộc mạc nhưng mang trong lòng hạnh phúc và sự an lành.
Diễn biến tâm lý của từng nhân vật
Sau khi người mẹ mất tích, mọi thành viên trong gia đình đều bất ngờ, hoang mang và nỗ lực tìm kiếm mọi dấu vết mẹ có thể đã đi qua. Họ phát tờ rơi có hình mẹ và phân phát ở nhiều nơi như ga tàu, các trung tâm mua sắm lớn để mọi người chú ý và tìm kiếm. Họ cũng treo thưởng cho ai có thông tin về mẹ mất tích ở ga tàu Seoul.
Kể từ khi nghe tin mẹ mất tích cho đến giờ, tất cả các thành viên trong gia đình đều chìm trong sự tiếc thương và lo lắng. Những kí ức xưa cũ bỗng trở nên sống động, khiến cho mọi người đều hối tiếc và đau đớn. Có lẽ khi mẹ còn ở bên, họ đã không trân trọng đúng mức, nhưng khi mất đi rồi thì họ mới nhận ra giá trị thực sự của một người mẹ.
Hyong-Chol- người anh cả trong gia đình
Hyong-Chol là người anh cả trong gia đình có năm người con. Anh là niềm tự hào của mẹ. Từ thuở nhỏ, anh đã ao ước trở thành công tố viên để bảo vệ mẹ khỏi những đêm đáng sợ khi người bố lại dẫn những người phụ nữ lạ về nhà. Sau khi tốt nghiệp trung học ở thị trấn, anh tự học để thi vào ngành công chức và sau đó đã thành công.
Khi anh mới nhận được công việc đầu tiên ở thành phố, vài tháng sau đó, anh biết có một trường đại học luật ở Seoul mở lớp học buổi tối, anh quyết định đăng ký. Anh nhận ra rằng, để theo đuổi ước mơ, anh cần một bằng tốt nghiệp trung học.
Anh muốn gửi thư cho bố mẹ yêu cầu bằng tốt nghiệp trung học, nhưng anh lo sợ không kịp nộp hồ sơ, nên anh nhờ bố mẹ gửi giúp. Cuối cùng, người mẹ xuất hiện trước một ngày anh cần nộp hồ sơ.
Hyong-chol ơi! Đây là mẹ! Mẹ đây!
Mẹ không biết con có làm sai điều gì không?
Sau đó, mẹ đã trao tấm bằng tốt nghiệp cho anh. Bà đã vượt qua những con đường xa xôi, nắng gió, để vội vã bắt tàu hỏa lên Seoul trong thời tiết lạnh giá, chỉ để mang cho con những gì con cần. Bàn tay của bà ớn lạnh.
Có thể nói, trong tâm hồn của Hyong-chol, người mẹ là một người luôn hy sinh hết mình vì con cái, không ngại gian khó.
Trong mắt của bà, anh luôn là niềm tự hào lớn nhất.
Không giống như những đứa trẻ khác, con không bao giờ cần mẹ nhắc nhở. Con tự chủ và học giỏi. Mẹ cảm thấy tự hào về con, đôi khi bà cảm thấy kinh ngạc vì đã sinh ra một người con trai như vậy.
Mẹ luôn chiều chuộng anh khi bố không có ở nhà. Mẹ để anh sử dụng chiếc xe đạp của bố.
Mỗi khi múc canh, mẹ luôn đặt bát trước mặt anh. Nếu các em muốn ăn, mẹ sẽ mắng: Anh còn chưa lấy đũa đâu?
Có những lúc anh đang học, mẹ không để anh làm bất cứ việc gì khác. Bà luôn nói nhẹ nhàng với các em khi anh đang học. Khi anh học, mẹ luôn đóng cửa rất nhẹ nhàng.
Mẹ lặng lẽ mang vào phòng anh mấy củ khoai lang luộc hoặc mấy quả hồng, rồi lại lặng lẽ rời đi.
Tất cả những kỷ niệm về mẹ đều ùa về trong tâm trí anh sau khi mẹ mất. Anh mới nhận ra mình đã không biết quý trọng tình thương của mẹ như thế nào.
Chi-hon - tác giả nữ nổi tiếng
Sau khi mẹ mất, hàng loạt kí ức cũ và những kỷ niệm hiện về trong tâm trí cô. Cô hối hận vì không biết quý trọng và chăm sóc mẹ đúng lúc khi mẹ còn sống.
Mẹ có hiểu gì đâu? Hay sao mẹ lại đi làm như thế? Có những lúc mẹ tự hỏi mình đang làm gì, thì tôi lại trả lời rằng: Mẹ cần biết điều đó để làm gì?
Mỗi khi gọi về nhà, tôi thường trách mẹ là sao lại nhốt con chó vào cái chuồng nhỏ, làm thế nào nó sống được. Tôi nói người ta ở quê thật khổ. Hoặc có những lúc, tôi nói sẽ gọi cho mẹ nhưng cuối cùng không gọi vì bận với công việc hàng ngày.
Có những khiến mẹ thật sự đau lòng.
Tôi chỉ quan tâm đến con chó chứ không quan tâm gì đến mẹ! Tôi nghĩ mẹ đối xử với con chó tệ lắm à? Tôi không cần mẹ dạy tôi phải làm gì. Tôi nuôi nó theo cách của tôi!
Con không còn là đứa con ngày xưa nữa, con đã trở thành người rất lạnh lùng. Nếu mẹ dùng điện thoại như vậy, dù thế nào thì con cũng phải gọi lại cho mẹ chứ, sao con lại cứng đầu như vậy chứ?
Tiếp đến, có những lúc mẹ bị đau đầu, không đứng dậy được, chỉ nằm lăn lóc trong bếp. Tôi nghĩ mẹ đang bị bệnh nhẹ, nhưng thực ra, bà đang mắc tai biến nghiêm trọng. Chỉ vì không muốn làm lo lắng cho con và chồng, nên bà kiên quyết không nói và không chịu đi khám bệnh.
Khi nghĩ đến cách mà người mẹ chịu đựng nỗi đau, chúng ta cảm thấy xót xa, nhưng trong lúc đó, không ai hiểu và không ai ở bên cạnh để chăm sóc bà. Tất cả mẹ phải tự mình vượt qua.
Mẹ đặt một tay lên trán, dường như đang cố gắng vượt qua cơn đau. Đôi môi mở ra, các nếp nhăn trên trán cau lại giống như những sợi dây thép.
Hai mắt mẹ đỏ ngầu, vùng trán ướt đẫm mồ hôi, dường như mẹ không nhận ra cô. Vì đau đớn, khuôn mặt mẹ nhăn nhó.
Cơn đau đầu đang quặn quật mẹ. Mẹ mất sinh khí và sự tự nhiên. Mẹ phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Thêm vào đó, mẹ cô cũng đang mất dần cảm giác với mọi thứ. Có một lần, sau khi vặt giẻ lau lên bếp, mẹ ngồi xuống và không thể đứng dậy. Khói bốc lên từ giẻ lau làm cho căn bếp trở nên mù mịt, nhưng mẹ vẫn không tỉnh lại được.
Trong lòng mẹ, cô là người được mẹ quan tâm và yêu thương. Vì cô là nhà văn, nên mọi tác phẩm của cô, mẹ luôn trân trọng và tự hào.
Nếu con xuất hiện trên báo, mẹ sẽ gấp tờ báo và để vào túi xách, lấy ra ngắm nghía suốt. Mỗi khi vào thị trấn, gặp ai mẹ con cũng tự hào ra mặt với người ta. Mẹ còn mang quyển sách con viết để cho một cô ở Ngôi nhà Hy vọng của trẻ mồ côi đọc. Mỗi khi nghe đọc sách, mặt mẹ lại rạng rỡ, cười nữa.
Cha
Tâm trạng của cha rất phức tạp và lúc nào cũng rối ren. Mỗi khi nhớ đến mẹ, lòng cha đau đớn và nước mắt không ngừng tuôn.
Cha không mất nhiều thời gian để nhận ra rằng cuộc đời đã thay đổi vì cha đi quá nhanh. Suốt năm mươi năm kể từ ngày kết hôn, cha luôn đi trước mẹ, từ khi mẹ còn trẻ đến khi mẹ già. Mỗi khi lên tàu điện ngầm, cha thường quay lại kiểm tra xem mẹ đã lên chưa, lo lắng có gì xảy ra không.
Mỗi khi cha đi nhanh như vậy, ba chỉ biết nói:
Cha đi nhanh như thế, nếu mất tôi thì cha nghĩ sao?
Những hành động yêu thương cha thường không thể hiện khi mẹ còn sống. Cha luôn vô tâm và thờ ơ với mọi việc mẹ làm. Ngay cả khi mẹ ốm, cha cũng không nấu cho mẹ một bát cháo hay một cốc nước ấm.
Tuy nhiên, khi vợ mất tích, ông lại nhớ lại những kí ức xa xưa với bà, trong lòng hối hận. Ông tự trách mình vì không chăm sóc bà đúng cách, và giờ đây ông ước có thể trân trọng và yêu thương bà hơn. Nhưng không may, trên thế giới này không có điều gọi là 'nếu như'.
Mỗi khi muốn ăn gì, bà luôn sẵn sàng nấu cho ông mà không hề ngần ngại.
Dù muốn ăn gì, có phải là cái gì đi nữa, vợ ông luôn dừng lại và hỏi ông. 'Tôi hái được ít lá ba chưởng trên núi, ông có muốn ăn bánh lá ba chưởng không?'
Ông chưa bao giờ nấu canh rong biển cho vợ, nhưng tại sao lại nhận mọi thứ mà vợ làm một cách tự nhiên như vậy?
Khi vợ mất tích, mỗi khi nhớ đến việc ông luôn đi quá nhanh, ngực ông như muốn nổ tung.
Hình ảnh người mẹ chăm chỉ và vất vả
Bà đó đã bị thương ở mu bàn chân. Bà ta mang đôi dép lê màu xanh, một bên dép cắt vào bàn chân gần ngón cái sâu đến nỗi một miếng thịt rơi ra tạo thành vết rách sâu, có lẽ do bà ấy đã đi quá xa. Ruồi muỗi đậu đầy quanh vết thương đang chảy mủ, có vẻ chúng cảm thấy phiền lòng nên bà ấy liên tục vung tay đuổi chúng đi.
Khi nghĩ đến hình ảnh của người mẹ, bạn thường nghĩ đến điều gì? Hầu hết mọi người thường nghĩ đến hình ảnh của người mẹ luôn liên kết với gian bếp. Mẹ và gian bếp gắn bó với nhau. Nhưng bạn có bao giờ nghĩ rằng, mẹ thực sự thích làm những việc bếp núc ấy không?
Chắc chắn, sau khi đọc câu chuyện về người mẹ trong cuốn sách này, bạn sẽ không khỏi ngạc nhiên rằng, thực ra không phải tất cả các bà mẹ đều thích bếp núc. Có ai có thể xuống bếp mỗi ngày, nấu những món ăn giống nhau suốt nhiều năm mà không cảm thấy chán và bực bội chứ? Nhưng điều mà một người mẹ vĩ đại thường làm là hy sinh cho gia đình.
Vì lo lắng cho con cái, muốn đảm bảo họ luôn có đủ thức ăn, quần áo, người mẹ lại càng thêm mạnh mẽ. Công việc nấu nướng thật sự vất vả và đôi khi chán chường, nhưng vì con cái, người mẹ cố gắng mỗi ngày. Dần dần, gian bếp trở thành biểu tượng của sự vững vàng và tự tin của người mẹ.
Khi con gái Chi-hon hỏi: Mẹ có thích nấu nướng không? Người mẹ nhìn cô bé và nói:
Mẹ không nghĩ về việc thích hay không thích khi ở trong bếp. Mẹ nấu nướng vì đó là điều cần làm. Mẹ phải nấu ăn cho con cái rồi đi làm. Cuộc sống không chỉ là những việc ta thích. Có nhiều việc ta phải làm dù có muốn hay không. Nếu chỉ làm những việc ta thích thì ai sẽ làm những việc mà không ai thích đây?
Nếu được nấu một nồi cơm to và một nồi canh nhỏ thì mẹ không ngần ngại vì mẹ biết đây là thức ăn nuôi dưỡng cho các con lớn lên.
Tình yêu thương mà người mẹ dành cho con cái là điều vô cùng thiêng liêng, nhưng đôi khi chúng ta coi điều đó là hiển nhiên. Trong cuộc sống bận rộn, liệu chúng ta đã bao giờ dừng lại để quan tâm đến sức khỏe của bố mẹ chưa?
Khi mẹ mất tích, gia đình ai cũng rất bất ngờ vì mẹ không biết đọc. Mỗi khi nhận được thư từ thành phố, mẹ chỉ biết nhờ người khác đọc cho mình. Mặc dù mẹ bị tai biến mạch máu não, nhưng mọi người coi đó chỉ là biểu hiện bình thường của tuổi già!
Hình ảnh của người mẹ luôn là người yêu thương gia đình. Mỗi ngày, mẹ đều sớm dậy để lo cho gia đình từ bữa sáng đến bữa tối. Đến khi mẹ mất tích, tất cả mới nhận ra tầm quan trọng của mẹ trong cuộc sống.
Lời kết
Sau khi đọc xong quyển sách này, hy vọng mọi người sẽ dành thời gian chăm sóc cho mẹ của mình!
Hãy trân trọng tình cảm gia đình và biết ơn bố mẹ nhiều hơn, bởi chúng ta chỉ có một người cha và một người mẹ.
Dù cuộc sống bận rộn, nhưng hãy dành thời gian để quan tâm và chăm sóc sức khỏe cho bố mẹ khi có thể. Hãy cùng họ thưởng thức những bữa ăn đơn giản nhưng ấm áp và gần gũi.
Hãy trân trọng những điều hiện tại, yêu thương những người thân yêu của chúng ta. Cuộc sống luôn đầy bất ngờ, không ai có thể biết trước được điều gì sẽ xảy ra ngày mai.
Hãy đối xử với bố mẹ một cách ân cần, chân thành và hiếu khách.
Con cái là nguồn hạnh phúc của bố mẹ. Hạnh phúc của bạn cũng là hạnh phúc của họ.
Được đánh giá chi tiết bởi: Tuyết Sơn- MyBook
Hình ảnh: Tuyết Sơn
Bạn đam mê viết văn, yêu thích đọc sách và muốn lan tỏa đam mê đọc sách tới cộng đồng của MyBook? Hãy đăng ký để trở thành Cộng tác viên của MyBook tại đường link: http://bit.ly/MyBook_ctv