Mang trong mình một ước mơ là điều cần thiết đối với mỗi con người chúng ta. Song song với đó, việc nuôi dưỡng một hoài bão riêng giúp bản thân có được sự tự do trong cuộc sống. Thế nhưng, trong cuộc đời, không phải ai cũng thành công trong việc thực hiện được lý tưởng tự do này hoặc xem đó như mục tiêu cuộc đời để bước lên con đường thực hiện điều đó. Tuy nhiên, với chúng ta, không cần phải đặt ra những khát vọng quá xa vời mà chỉ đơn giản như Mầm Lá trong câu chuyện Cô gà mái xổng chuồng của nữ nhà văn Hwang Sun-mi. Đây là câu chuyện về cô gà công nghiệp tên Mầm Lá đi tìm tự do, hoàn thành những điều mà một cô gà công nghiệp không bao giờ thực hiện được - ra khỏi chuồng gà công nghiệp, vượt qua cảnh mỗi ngày đẻ những quả trứng mà bản thân chẳng bao giờ được ấp, ngắm nhìn cây Mimosa trong vườn, sẵn sàng đối đầu với kẻ thù, và thế là đã mãn nguyện lắm rồi! Ẩn chứa trong đó là niềm tin vào cuộc sống, là những khát khao khiến con người ta phải đặt mục tiêu nhằm vươn tới, là ước mơ và thử thách mà cuộc sống đặt ra, có thể tàn khốc, nhưng đó cũng là quá trình giúp ta trưởng thành và can đảm hơn từng ngày. Có người cho rằng ước mơ của Mầm Lá thật quá hoang đường, làm sao một cô gà công nghiệp lại có thể ra khỏi chuồng gà và tạo nên kì tích? Nhưng thì sao? Mầm Lá chính là kì tích, là phép màu và cảm hứng truy tìm tự do!
Kì tích đầu tiên: Bước Ra Từ Lồng Sắt
Gần đây, Mầm Lá cảm thấy chán ăn. Ngay cả việc đẻ trứng cô cũng không còn hứng thú nữa. Mỗi lần bà chủ đến lấy trứng đi, trong lòng cô lại trống rỗng. Niềm vui khi đẻ trứng chóng chán thành nỗi buồn vô hạn. Đã hơn một năm rồi, Mầm Lá đẻ trứng liên tục, nhưng chưa bao giờ cô được chạm vào chúng, cũng không thể biết số phận của những quả trứng mà bản thân không bao giờ được ấp. Giờ đây, Mầm Lá đã kiệt sức.
Thế giới bên ngoài tràn ngập ánh sáng. Cả cây hoa Mimosa phía cuối vườn cũng đã nở ra những bông hoa trắng tinh khôi. Hương hoa theo gió lan vào tận chuồng gà, thấm vào lồng ngực của Mầm Lá. Mầm Lá bỗng đứng dậy một cách vô thức, thò cổ qua mắt lưới sắt. Lông của cô rụng lả tả, cổ cũng bị hằn đỏ.
“Nhìn, lá tán nở hoa rồi kìa!”
Mầm Lá ghen tị với tán lá của cây hoa Mimosa. Mày mò nheo mắt lại, Mầm Lá mới nhìn thấy tán lá xanh mướt cô nhìn ngắm suốt mùa đông đã lớn lên và nở ra những bông hoa đầy hương thơm tự khi nào.
Mầm Lá đã ngắm cây hoa Mimosa từ ngày đầu tiên cô bị nhốt vào chuồng gà.
Ban đầu, Mầm Lá tưởng rằng trên cây hoa Mimosa chỉ có những bông hoa. Nhưng chỉ mấy ngày sau, những cánh hoa đã bay lả tả như những đóa tuyết rồi tàn lụi đi, chỉ còn lại tán lá xanh. Tán lá xanh sống đến tận cuối thu và được nhuộm vàng, sau đó cũng rụng rơi trong lặng lẽ. Khi nhìn thấy tán lá đối mặt với những cơn gió thổi qua và những sợi mưa hung dữ, Mầm Lá cảm thấy vô cùng thán phục với sự sống màu xanh non sinh sôi vào mùa xuân sau đó.
Mầm Lá tin rằng trên đời này không có cái tên nào ý nghĩa hơn cái tên “Tán Lá”. Tán Lá - đón nhận hết mình nắng và gió, đến khi rơi rụng thì hòa lẫn vào nhau, rồi trở thành phân bón. Và chính tán lá đã nở ra những bông hoa tràn ngập hương thơm. Mầm Lá cũng muốn làm được điều gì đó như tán lá của cây hoa Mimosa.
Trong số những cô gà mái công nghiệp, Mầm Lá có lẽ là khác biệt nhất, cô có mục tiêu riêng của mình, thay vì chúi đầu vào máng ăn, cô chỉ ngước nhìn cây Mimosa. Mầm Lá hâm mộ tán lá, có lẽ tán lá có được tự do - cảm nhận cái nắng ấm áp và ở cuối vòng đời chúng được thả mình xuống lòng đất, trở thành phân bón giúp ích cho cuộc đời. Cô cũng mong muốn được bay lượn và tự do như tán lá, chính vì đó mà cô gà mái mơ mộng này đã tự đặt tên cho bản thân mình là Mầm Lá. Có thể với cô, đó là sự ghen tị chảy lén lút trong tâm trí, nhưng cũng có thể được xem như là một kì tích, mầm lá cũng có thể vươn lên thành tán, tán cũng sẽ được đơm hoa và hòa cùng tia nắng. Chính cái tên này đã khiến tương lai của cô trở thành bài học cho bất kỳ ai trong chúng ta - lòng dũng cảm đối diện với hoài bão của bản thân.
Mầm Lá giống như một đóa hoa tỏa sáng trong chuồng gà, nơi mà chỉ toàn những cô gà ngày qua ngày thực hiện những công việc nhàm chán: đẻ trứng, ăn và ngủ. Nhưng Mầm Lá có suy nghĩ của riêng mình, cô khát khao được ấp quả trứng của riêng mình, ngọn lửa mong muốn làm mẹ càng trỗi lên mạnh mẽ khi cô trông thấy quả trứng mình sinh ra vừa nhăn nhúm, yếu ớt. Cái tình mẹ trong Mầm Lá đơn giản, trong sáng biết bao! Cô ước mơ ấp trứng, nhưng không biết rằng những quả trứng kia dù ấp cũng không thể nở thành gà con. Cô mong muốn làm mẹ, nhưng không biết rằng những con gà công nghiệp vốn dành cả cuộc đời chỉ để nhìn người ta mang đi từng quả trứng. Mầm Lá khi nhìn thấy quả trứng của mình càng ngày càng xấu xí, cô chực trào nước mắt, biết mình sẽ không thể đẻ thêm một quả trứng khỏe mạnh nào nữa. Mầm Lá tự nhủ sẽ không đẻ trứng nữa, nhưng không có nghĩa là cô từ bỏ hy vọng, chỉ là Mầm Lá bất lực trước hiện thực, bất lực trước số phận gieo vào cô. Ước mơ của cô đối với bất kỳ con gà mái nào cũng là điều dễ dàng, nhưng với cô gà công nghiệp hay chính là Mầm Lá lại vô cùng khó khăn, cái chuồng sắt giam giữ cô chẳng khác gì cái nhà tù hãm hại cuộc sống của Mầm Lá, chôn vùi mọi hi vọng cô đã ấp ủ!
Gà Trống có bộ lông mượt và cái mào đỏ rất đẹp. Anh ta còn có đôi mắt không biết sợ ai và mỏ sắc nét, trông vô cùng phong độ. Mỗi buổi sáng tinh mơ, Gà Trống lại cất tiếng gáy “Ò ó o”. Ngoài việc này, suốt ngày Gà Trống chỉ có mỗi một việc là đi chơi cùng gà mái khắp ruộng này sang đồng khác.
Mỗi khi nhìn thấy các cô bạn gà mái ngoài vườn, Mầm Lá lại thấy chán ghét cái lưới sắt đến độ bực bội. Cô cũng mong muốn được bới phân cùng Gà Trống, được đi bên anh ta. Và đương nhiên, được ấp trứng như các cô gái gà mái khác trong vườn.
Chính cái lưới sắt đó, ước mơ được sánh đôi bên Gà Trống vốn chỉ là giấc mơ hão huyền. Mầm Lá được miêu tả như cô gái trẻ mơ ước về tương lai, nơi mà cô có được người đồng hành sánh bước cùng đàn con nhỏ đáng yêu. Đáng tiếc là Mầm Lá sinh ra là gà công nghiệp, và khi là gà công nghiệp thì làm sao gặp được gà trống để ủ ấm những quả trứng của mình!
Mầm Lá nghĩ dù thế nào cũng phải thoát khỏi chiếc xe đẩy. Nhưng có quá nhiều gà mái chất đống lên khiến cô thấy xương mình như vỡ vụn.
…
Mầm Lá nghĩ đến cây hoa Mimosa khi nở rộ. Cả hình ảnh của tán lá xanh ngắt và hương hoa thơm ngát, hình ảnh vui vẻ của những thành viên trong vườn cũng hiện ra.
Mầm Lá thất vọng, chỉ mong thoát ra khỏi cái lồng giam mà cô luôn căm ghét. Chỉ cần thoát khỏi chuồng gà, Mầm Lá sẵn sàng làm mọi thứ. Hành động đầu tiên của cô là ngắm nhìn mọi cảnh quan bên ngoài chuồng gà, bỏ ăn uống dần dần, Mầm Lá trông chẳng khác bộ xương là mấy. Chỉ khi chủ nhân nhìn thấy cảnh này, cô sẽ “được” coi là “đồ bỏ đi”. Mầm Lá bị đưa lên xe chở gà đến hố để chôn, nơi mà tất cả những con gà công nghiệp bị bệnh, chết hay không thể đẻ trứng tụ tại đó. Mầm Lá thật dũng cảm, dũng cảm qua những suy nghĩ táo bạo, đó cũng là con đường duy nhất giúp cô chạm tới khát khao tham gia vào gia đình ở sân vườn, nơi có Gà Trống, Gà Mái, Bác Chó, đàn vịt,… và có lẽ cũng nhờ vào sự may mắn.
Mầm Lá bất ngờ trong giây lát. Những thứ chất đống xung quanh Mầm Lá đang giẫm lên không phải gì khác ngoài những cô gà mái đã chết. Hóa ra đây chính là cái hố bỏ những con gà chết.
“Mình vẫn còn sống, mà lại có việc thế này cơ chứ!”
Mầm Lá đứng bật dậy, bất giác kêu lên và nhảy tưng tưng. Nhưng dù cô có cố nhảy thế nào cũng không thể thoát khỏi cái hố. Chỗ nào cũng giẫm phải xác của các cô gà mái. Thật kinh khủng và sợ hãi, cô không sao lấy lại được tinh thần.
Mầm Lá thoát khỏi “hố tử thần”, dưới sự móng vuốt của mụ Chồn. Lúc này cô như được tái sinh, mặc dù xung quanh không còn cô gà mái nào sống sót nhưng điều này không làm Mầm Lá từ bỏ. Việc ra khỏi chuồng gà là một bước ngoặt lớn trong đời cô. Và cô làm bạn với tình bạn đầu tiên là Vịt Trời. Có lẽ đối với Mầm Lá, cậu không chỉ là người cứu mạng cô về nhà kho, ngủ lại cùng đàn ở sân vườn mà còn là hai trái tim đồng cảm, trở thành đôi tri kỷ nhờ vào hoàn cảnh “éo le” của cả hai. Vịt Trời là Kẻ lang thang mà bản thân Mầm Lá cũng không phải kẻ có nhà, tình bạn ấy là xuất phát từ lòng cảm thông, may mà Mầm Lá vẫn còn một người bạn đủ để cứu vớt cô lúc lâm nguy là Vịt Trời. Và khi Vịt Trời xuất hiện, cậu trở thành nhân vật đẩy mạnh ý chí muốn vượt lên trên cái bình thường và giúp cô hành động những điều phi thường!
Kỳ tích thứ hai: Ấp trứng
Bác Chó già nằm sấp, thò nửa người ra khỏi cái chuồng của mình. Không biết có phải giấc ngủ đang ập đến hay không mà đôi mắt bác ta rất lờ đờ. Nhưng vừa nhìn thấy Vịt Trời dẫn cô gà mái gầy giơ xương về là hai mắt bác mở to hẳn ra. Chính bởi vì cô gà mái ấy; đang ướt nhẹp toàn thân và đám lông ở cổ bị vặt trụi hết cả.
“Grừ, có mùi gì khó chịu thế nhỉ!”
Cứ nghĩ sau khi qua cơn nguy cấp, cô gà mái đáng thương Mầm Lá sẽ có cuộc sống hạnh phúc, bình yên ở sân nhà, thỏa mãn với mong muốn ngắm nhìn cây Mimosa, được sánh bước bên cạnh Gà Trống và ước mơ to lớn hơn bất kỳ điều gì - ấp trứng. Nhưng làm sao giấc mơ ấy lại dễ dàng thực hiện được! Chẳng con vật nào trong sân vườn chấp nhận một con gà mái công nghiệp xổng chuồng như cô. Cuộc sống sân nhà lúc này chẳng khác gì xã hội đang cố tình “đè bẹp” kẻ chẳng còn sức phòng ngự - Mầm Lá, chỉ vì xuất thân và hoàn cảnh, tất cả con vật ở đây đều mang một bộ mặt xa lánh, với chúng cô chỉ xứng đáng ở trong lưới sắt, giam cầm tới cuối đời. Bác Chó già xem cô như thứ rác rưởi đáng lẽ không nên có mặt ở cổng sân vườn, lũ vịt cho rằng Mầm Lá mang đến mầm bệnh, toàn bộ như thể một thế giới hiện thực được thu nhỏ và ở đó kẻ có quyền được phép khinh khi người yếu thế, kẻ mạnh có thể dẫm đạp lên tinh thần của người yếu thế côi.
Lũ vịt đồng thanh mồm năm miệng mười hét lên rằng Mầm Lá hãy mau rời đi ngay. Bác Chó già cũng hả hê gầm gừ.
“Nghe rõ rồi chứ? Bỏ ngay cái ý nghĩ lởn vởn ở đây đi nhé.”
Mầm Lá sợ đến rùng mình. Nhưng vì chẳng còn nơi nào để đi nên cô vẫn núp sau lưng Vịt Trời, không định rời đi đâu cả.
“Tôi không truyền bệnh đâu. Tôi cũng sẽ không làm phiền đến ai, và...”
Mầm Lá suýt rơi nước mắt. Cứ tưởng rằng chỉ cần ra khỏi chuồng gà là được, các thành viên trong gia đình sân vườn cũng không có gì khác lạ...
“Và tôi mong muốn sống trong sân vườn. Đã lâu rồi.”
“Cô nói gì thế? Cô là gà mái trong trang trại gà đấy. Phải ở trong chuồng để đẻ trứng chứ!”
“Nhưng tôi...”
Tất cả loài vật ở đây đều là biểu tượng cho các giai cấp xã hội, với Gà Trống được xem như kẻ lãnh đạo - lạnh lùng trước hoàn cảnh của Mầm Lá, Gà Mái - ích kỷ, sợ mất vị trí, sẵn sàng hy sinh người khác vì lợi ích cá nhân, và lũ vịt - những kẻ đang yếu thế và lừa bịp chỉ vì sợ bị loài khác lợi dụng... Mọi sự bất công đè nặng lên cô gà nhỏ bé, tội nghiệp ấy mà cô vẫn chấp nhận, có thể có người cho rằng cô nhu nhược, nhưng liệu vậy có đúng không? Chỉ vì ước nguyện ngắm cây Mimosa và sống trong sân nhà, Mầm Lá đã sẵn sàng hy sinh tất cả, có lẽ cô đã coi đó là phép màu nên không thể nhận ra nhiều hơn, cũng không đáng buồn rầu cho sự thừa thãi của bản thân, với việc Mầm Lá thực hiện những điều ấy đã khiến cô hạnh phúc vô cùng!”
“Tôi không muốn trở về. Tôi muốn sống trong sân vườn. Nếu ở đây, tôi sẽ không phải lo lắng về mụ Chồn nữa.”
Mầm Lá quyết định nói hết can đảm của mình.
“Tôi là con người không đáng được quan tâm.”
“Con người không đáng được quan tâm?”
Mầm Lá chỉ gật đầu nhẹ, Gà Trống bỗng cười to, khó hiểu. Rồi anh ta nhìn cô, ánh mắt sắc nét hơn rất nhiều. Dường như chỉ cần cô nói thêm, anh ta sẽ hành động với cô.
“Không ai mong muốn cô ở đây cả!”
Câu nói ấy đã đứt đoạn tuyệt vọng của Mầm Lá. Mầm Lá nắm chặt mỏ, nỗi buồn và xấu hổ tràn ngập trong lòng.
…
“Khi ta vỗ cánh trên bức tường đá, hãy rời khỏi đây ngay lập tức. Vịt Trời - kẻ lang thang vô cùng, cô có thể đi đến nơi khác. Nhưng con gà mái, dù dũng cảm thế nào, cũng không thể thoát khỏi tay mụ Chồn.”
Cuộc sống của Mầm Lá ở sân nhà cũng không dễ dàng, thiếu ăn thiếu ngủ, thường bị các con vật khác ức hiếp. Lời nói “Chuồng gà an toàn hơn” của Gà Trống thể hiện tư tưởng hẹp hòi, thiếu hoài bão, và câu nói này như hàng ngàn mũi tên chí mạng đâm vào tim Mầm Lá. Toàn bộ niềm tin của cô cũng sụp đổ, chưa ai chấp nhận cô và tin vào ước mơ của Mầm Lá. Cô sống trong vườn hẻo lánh, tránh xa các con vật khác. Cuối cùng Mầm Lá vẫn không gục ngã, quyết không nhìn lại chuồng gà mà bị các kẻ khinh bỉ ép phải quay lại. Kể cả Vịt Trời - người bạn đồng hành xưa cũ - giờ đây cũng quay sang Vịt Trắng, và bi kịch xảy ra khi mụ Chồn hạ gục Vịt Trắng, khiến Vịt Trời đau khổ. Mầm Lá tìm thấy quả trứng của Vịt Trắng trong bụi hồng dại, và mặc kệ là trứng của ai, cô vẫn ấp nó với hi vọng.
Mầm Lá thầm nghĩ về quả trứng nằm dưới bụng mình.
“Con yêu ơi, Kẻ lang thang thường đi đến đỉnh núi nhìn xuống xa xăm. Con sẽ nhìn điều gì, có lẽ con sẽ hướng về những nơi xa hơn cả đồng nước chảy.”
…
“Con yêu à, cánh bên phải của Kẻ lang thang không duỗi ra được. Có lẽ có chuyện gì đó xảy ra. Nhưng mà cánh bên trái thì to và mạnh mẽ hơn mẹ nghĩ nhiều. Cánh của bác ấy khác với cánh của tất cả các bác vịt trong nhà kho.”
Mầm Lá vẫn thường thủ thỉ với quả trứng như thể quả trứng là sinh vật sống đang hiện hữu rõ ràng, nâng niu như báu vật trong tay, và hơn hết cô đã xem quả trứng ấy như con ruột mình, dành toàn bộ tình thương cho nó. Ước mơ đã có cơ hội thực hiện, Mầm Lá lại càng nghiêm túc ấp trứng hơn. Ngoài ra, sau khi Vịt Trắng qua đời, Vịt Trời cùng Mầm Lá đến gốc cây hoa Mimosa, Mầm Lá được toại nguyện ngắm nhìn hoa Mimosa gần nhất, được cảm nhận từng làn hoa rơi xuống và chính Vịt Trời cũng tìm được giây phút thanh thản khi ngắm hoa Mimosa. Nhưng đôi lúc Vịt Trời vẫn thường gây náo động, Mầm Lá không nhân nhượng mà trách cứ cậu không giữ yên tĩnh cho cô tập trung ấp trứng, đó là quả trứng đầu tiên Mầm Lá ấp nên cô phải dùng mọi điều tốt đẹp nhất để chăm sóc nó. Thế nhưng làm gì có câu chuyện yên bình đến thế! Mụ Chồn nào chịu đói mà để yên cho loài vật nơi đây, để bảo vệ Mầm Lá và quả trứng sắp nở, Vịt Trời đã thế thân làm bữa tối cho mụ, Mầm Lá vỡ lẽ ra Vịt Trời ban đêm hay ầm ĩ là vì muốn xua đuổi mụ Chồn, và nhờ sự ra đi của Vịt Trời mà mụ Chồn trong thời gian tới cũng sẽ ít tìm đến những con vật khác. Sự hy sinh của Vịt Trời trở thành nỗi mất mát khó phai trong lòng Mầm Lá, lại càng trở thành động lực để cô mạnh mẽ hơn nhằm chống lại mụ Chồn - kẻ thù của cô. Đến đây ta nhận ra, không chỉ có Mầm Lá là cô gà vĩ đại mà cả Vịt Trời cũng là một người cha vĩ đại biết nhường nào! Vì sợ Mầm Lá biết quả trứng ấy là của Vịt Trắng cô sẽ không cam tâm ấp trứng nên Vịt Trời chẳng dám nói cậu chính là cha của quả trứng kia, vì sợ cơn đói của mụ Chồn sẽ một lần nữa ập tới mà cậu luôn lẩm bẩm tính toán ngày nở trứng, chỉ sợ không kịp thấy con lần cuối thì cậu sẽ chết dưới tay mụ Chồn, Vịt Trời tiên đoán được bản thân không vượt qua nổi để đợi ngắm nhìn con nở, cậu quả là người cha đáng thương!
“Ta bảo là xem thằng nhãi vịt con thế nào cơ mà!” Đám lông ở cổ Gà Trống dựng đứng lên và anh ta lại lộ rõ bản chất của mình. Mầm Lá quá đỗi ngạc nhiên. Không phải vì sợ điệu bộ nổi giận của Gà Trống mà vì câu nói “thằng nhãi vịt con”. Gà Mái chạy đến, cả lũ gà con cũng xuất hiện, bao vây xung quanh Mầm Lá.
…
Sau đó Mầm Lá nhớ đến bàn chân dính ngón của con mình. Cả cái mỏ cùn và dáng điệu lạch bạch khi bước đi nữa. Mầm Lá đã nghĩ rằng vì con mình vẫn còn bé nên mới vậy, nhưng họ nói là thằng nhãi vịt con á? Mầm Lá thấy lảo đảo như cái lần vừa chạm mỏ vào bát gỗ thì bị cô nàng vịt cắn cho đau điếng. Các nút thắt của những sự việc đã diễn ra mà cô từng thắc mắc dần dần được tháo gỡ.
…
Trở thành nguyên liệu nấu nướng trong một quán ăn mới là sự chết chóc đúng nghĩa của chúng tôi nhà gà. Họ tộc có mào chúng ta mà lại đi đẻ ra con của người khác. Không thấy xấu hổ sao?
“Ừ đúng vậy, gà mà lại sinh ra vịt. Điều này thật khó tin nhưng tôi đã sống lâu đến mức được chứng kiến một điều kỳ cục như vậy!”
Thật là xấu hổ cho cái mào của chúng ta! Con gà mái tồi tệ này đã biến dòng họ chúng ta thành tiêu điểm trò cười. Làm mất mặt cái mào uy nghiêm và danh giá như mặt trời của chúng ta! Con gà mái ngu ngốc!
Việc Mầm Lá ấp trứng và sinh ra vịt con thật là điều khó tin, Gà Trống và các loài vật khác trong sân vườn xem đó là ‘nỗi nhục nhã’, sự nhục nhã đối với dòng họ gà. Tất cả đều xem vịt con là đứa trẻ bị ruồng bỏ, chưa ai hiểu được nỗi khát khao mãnh liệt của Mầm Lá, đó là trứng mà cô ấp ra. Dù không phải cùng dòng máu, vịt con vẫn là con của Mầm Lá, dù là con của Vịt Trời và Vịt Trắng, Mầm Lá phải bù đắp tình yêu của gia đình cho đứa trẻ côi cút, bơ vơ ấy! Nhưng không ai trong sân vườn hiểu được, họ chỉ nhìn thấy điều lạ kỳ mà Mầm Lá đang làm, họ cảm thấy những gì cô làm là kỳ lạ, không phải điều một con gà công nghiệp như cô nên làm, họ không hiểu được mong muốn làm mẹ của Mầm Lá, họ không biết rằng cô không thể đẻ trứng và vịt con chính là hy vọng cuối cùng của cô. Như một tư tưởng cũ, hẹp hòi, như một chế độ kiềm hãm kẻ truy tìm ước mơ, kẻ bao vây họ cái tội danh vô lý. Thế nhưng Mầm Lá vẫn vì con mà chiến đấu, cô đã sớm coi vịt con là con của mình nên cô dùng sức lực của bản thân bảo vệ vịt con.
Tại sân vườn, sự phân chia thành hai phe, một phe đuổi Mầm Lá và vịt con - Gà Trống, một phe cho phép họ ở lại - đàn vịt và Bác Chó già. Cả hai phe đều vì lợi ích của bản thân, Gà Trống không muốn để Mầm Lá và đứa con hoang cô mang về, hắn cho rằng cô đã sai lầm khi ấp trứng vịt ấy, còn lũ vịt cũng vì vịt con cùng giống loài, chúng muốn chiếm hữu con vịt nhỏ nhắn đó cho riêng bầy, vì đàn vịt ở đây không được chăm sóc tốt cho con chúng. Chưa từng ai để ý đến cô gà bơ vơ, cô độc Mầm Lá, chưa có ai nhìn thấy mong mỏi của cô. Mầm Lá hiểu điều đó, cô đã chọn cách đưa con đi, tự mình nuôi dưỡng vịt con, đem an toàn đến cho con của mình. Cô lặng lẽ rời đi, với phong thái gan dạ hơn bất cứ con vật nào, sẵn sàng đối mặt với những trận chiến phía trước mặc kệ Vịt Đầu Đàn có khuyên rằng vịt chỉ nên ở với vịt, và rằng tương lai vịt con cũng sẽ phải bơi và bắt cá. Mầm Lá hiểu rồi! Nhưng cô không thể để con lại với kẻ xa lạ, người mà chỉ nhìn cô gà lạc lõng giữa cánh đồng mà không để ý đến mối bị bắt. Người vô tâm như thế không thể nuôi dạy vịt con, cô bước đi và chọn cách đối mặt với mụ Chồn.
Kỳ tích thứ ba: Đầu Xanh lớn lên
“Mẹ quay lại vườn đi. Con sẽ theo đàn!”
“Con nói quay về chuồng gà sao…”
Trái tim của Mầm Lá như tan vỡ. Dẫu vậy, cô không mong muốn giữ Đầu Xanh lại. Cô nhận ra rằng Đầu Xanh thuộc một dòng giống khác từ lâu rồi, từ khi cô thấy con mình nhảy trên lá sen không một chút sợ hãi, ngã xuống nước và bơi được. Vì thế cô luôn lo lắng và trái tim cứ mãi cô đơn buồn bã.
“Con ơi, mẹ từng là một cô gà mái sống trong chuồng gà và chỉ biết đẻ trứng. Mẹ chưa từng được ấp trứng, dù chỉ một lần. Việc được ấp trứng và chứng kiến con gà con chào đời là ước mơ của mẹ. Từ khi mẹ không thể đẻ trứng nữa, mẹ đã bị đuổi ra khỏi chuồng gà. Lúc đó mẹ tưởng chừng như đã chết rồi. Nhưng gặp được con, nhờ có con mà mẹ lại được trở thành mẹ lần nữa.”
…
“Cục tác cục tác. Con ơi, về đây đi.”
Mầm Lá muốn ngăn Đầu Xanh. Cô gào lên vang xa. Nhưng không ai quay lại.
“Dù quay lại vườn thì vẫn sẽ cô đơn thôi. Vì con đặc biệt mà. Gia đình sân vườn không bao giờ chấp nhận con.”
Mầm Lá theo Đầu Xanh một đoạn đường xa.
Những năm tháng trôi qua, Đầu Xanh đã trải qua nhiều lần phải thay đổi tổ vì mụ Chồn chẳng bao giờ tha thứ cho ai. Vịt con giờ đây đã có một cái tên mới - Đầu Xanh, cậu biết bơi, bắt cá và thậm chí bay thấp để tránh sự tấn công của mụ Chồn. Nhưng chính điều đó cũng khiến Đầu Xanh tự hỏi về nguồn gốc của mình. Cậu biết mình là vịt, và lẽ ra nên theo đàn vịt ở sân vườn thay vì sống cùng mẹ là cô gà mái. Nhưng như những đứa trẻ tuổi teen, nổi loạn và muốn thể hiện bản thân, Đầu Xanh không muốn ở bên cạnh mẹ mà thích bay lượn trên bầu trời và bơi lội cùng đàn vịt. Nhưng dù vậy, cậu vẫn không được sự chào đón từ chúng, có lẽ vì cậu là vịt trời lai vịt nhà, khác biệt với đàn vịt chỉ toàn là vịt nhà. Giống như tư tưởng hà khắc dành cho những kẻ ngoại lai khác biệt, mà trước đây đã nhắm tới Mầm Lá và giờ là Đầu Xanh, trở thành quy luật không thể thay đổi.
Tuy vậy, trái tim của mẹ thì ai hiểu được. Đầu Xanh chỉ muốn được tham gia vào đàn vịt ở sân nhà, khẳng định mình, dù phải chịu cảnh lẻ loi. Cậu hướng về sân nhà, dẫu cho Mầm Lá có nài nỉ đến mệt nghỉ, một chú vịt được chăm sóc kỹ như Đầu Xanh dễ dàng trở thành mồi ngon cho con người hay thậm chí là mụ Chồn độc ác vẫn luôn là mối đe dọa. Đầu Xanh vẫn còn non nớt, chưa hiểu rõ được nguy hiểm đang đe dọa cậu, cho đến khi cậu bị ông bà chủ bắt lại, lúc đó sự hối hận và hoảng sợ lấn át Đầu Xanh. Cậu hiểu nỗi lòng của Mầm Lá, không phải cô không cho con nhận đồng loại mà vốn dĩ cậu và chúng đã khác biệt. Rời xa sân nhà, hai mẹ con Mầm Lá lại một lần nữa đối mặt với kẻ thù nguy hiểm - mụ Chồn, nhưng lần này mụ Chồn không thể nuốt trọn hai mẹ con. Cơ hội để Mầm Lá hoàn thành những tâm nguyện cuối cùng của cô đã đến.
Ngay sau đó, bầy chim vô số con che kín hết bầu trời. Không thể nghe thấy tiếng động khác nữa – như thể cả thế gian được lấp đầy bởi những tiếng chim hót.
Đàn chim xoay một vòng quanh hồ rồi lần lượt lao xuống nước. Mầm Lá và Đầu Xanh nhìn những vị khách lữ hành đến từ một thế giới khác như mất hồn. Những kẻ lang thang! Gia đình của cậu đến rồi đấy!
Mầm Lá vô thức lẩm bẩm một mình. Chưa từng một lần nhìn thấy, nhưng Mầm Lá đã suy nghĩ rằng họ chính là dòng giống mà Vịt Trời từng mong chờ. Vịt Trời đã nhiều lần cố gắng bay lên sau lưng núi và nhìn về phía xa xăm. Phải xa gia đình lớn như thế và ở một mình, cậu ấy chắc chắn đã cảm thấy rất cô đơn.
“Mẹ ơi, không hiểu sao tim con lại đập loạn xạ lên như thế này chứ?”
Đầu Xanh giấu mặt vào dưới đôi cánh của Mầm Lá như một đứa trẻ. Cơ thể cậu run lên. Có vẻ như cậu quá xúc động trước cảnh tượng ngoài sức tưởng tượng.
Sao có thể không như thế được chứ? Con chưa bao giờ thấy một đàn chim như thế này mà.
Mầm Lá bắt đầu cảm thấy bình yên thường lạ trong lòng. Cô nhớ lại lời nói của Vịt Trời và nhẹ nhàng mỉm cười.
Cậu ơi, giờ này mình đã hiểu hết rồi.
Vịt Trời từng dặn rằng hãy dẫn con đến gần hồ nước. Mình đã nghĩ rằng mình đã hiểu ý nghĩa của câu nói đó nhưng chưa phải. Phải đến giờ mình mới hiểu hết. Vịt Trời mong con lớn lên và bay theo đàn của mình.
Cuối cùng Đầu Xanh gặp được đàn của mình, lần đầu tiên cậu thấy đàn vịt trời đông đúc như vậy! Chúng có màu lông đều đặn và cùng khả năng bay giống Đầu Xanh. Cậu vui mừng không kém và trong lòng Mầm Lá cũng nhẹ nhõm, cô hiểu rằng “lá rụng về cội”, sẽ có một ngày Đầu Xanh sẽ biết đến đồng loại cũng mình và đi theo chúng, Mầm Lá đã luôn tự dối lòng mình xem Đầu Xanh như con mình mà không quan trọng giống loại, nhưng giờ đây cô biết chẳng giấu đi sự thật này, cô đã để Đầu Xanh đi theo bầy - đứa con cô coi như máu mủ, Mầm Lá đau buồn nhưng tập bắt đầu chấp nhận nỗi mất ấy. Đầu Xanh cũng không khá hơn, cậu là “lính mới” vì vậy cậu phải trở thành vịt canh gác cho cả bầy vào đêm. Qua suốt thời gian mài dũa, đến khi cậu được công nhận, trở thành chú vịt canh gác đĩnh đạc, dạn dĩ và trưởng thành hơn rất nhiều. Từ khi không còn Đầu Xanh bên cạnh, Mầm Lá chỉ còn một lớp vỏ bọc bên ngoài, thâm tâm đã sớm bị nỗi nhớ thương dày vò khôn nguôi, cũng từ đó Mầm Lá gặp khó khăn hơn trong việc tìm thức ăn, cả cánh đồng mùa đông trơ trọi, cô đơn, thức ăn khan hiếm khiến Mầm Lá đã gầy đi hơn.
“Nhưng mà, không hiểu sao nhìn thần thái của cô rất tốt. Ý tôi là, cách cô diễn đạt có vẻ như vậy, có cái gì đó….”
Không biết có phải vì khó giải thích hay không mà Vịt Đầu Đàn nhún vai.
“Cô khác với Gà Mái trong nhà kho lắm. Cô trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, đẹp hơn và cũng thật kỳ lạ. Dù lông cô có rụng tơi tả thì tôi vẫn nhận ra điều đó!”
Vịt Đầu Đàn sau khi gặp lại cô cũng khâm phục trước thần thái của Mầm Lá, có lẽ sự khác biệt ấy bắt nguồn từ việc Mầm Lá nuôi trong mình một ước mơ, cô dám thực hiện mà không sợ khó khăn. Dù đối mặt với vô vàn nguy hiểm, Mầm Lá chưa bao giờ chịu thua, cô có bản lĩnh và mang trong mình tầm nhìn vượt xa mọi giới hạn.
Nhìn lại cuộc đời của Mầm Lá từ khi rời lồng sắt đến khi thấy Đầu Xanh trưởng thành, cô đã hoàn thành những ước mơ mà khi còn là gà trong chuồng vẫn mong muốn được nhìn thấy sân vườn và chạm đến thế giới bên ngoài. Không chỉ có Đầu Xanh mà cả Mầm Lá đều học được sự trưởng thành, chính sự khắc nghiệt, hiểm ác ấy đã rèn luyện cho cả hai tinh thần mạnh mẽ như vậy!
Cuộc đời ý nghĩa của Mầm Lá
Dưới cây liễu, Mầm Lá đã xông vào hang trước và đang nắm chặt những đứa con của mụ Chồn. Những cục thịt đỏ chưa có lông. Mầm Lá thật sự không muốn làm như vậy. Đây là một việc không đúng. Nhưng lúc này không còn cách nào khác.
Mụ Chồn nhìn Mầm Lá với ánh mắt cầu xin. Mầm Lá và mụ Chồn nhìn nhau chằm chằm cho đến khi mụ Chồn thở cuối cùng. Dưới chân Mầm Lá, những đứa con khóc lóc thảm thiết. Nghe tiếng khóc, dáng điệu của mụ Chồn trở nên khổ sở. Kẻ săn mồi không từ chối bất cứ hành động nào dưới chân Mầm Lá.
“Ta xin cô hãy cẩn thận, chúng vẫn chưa thức tỉnh.”
Mụ Chồn van vỉ bằng một giọng run run. Nhưng Mầm Lá lắc đầu.
“Có nhiều lúc ngươi nên thả ta cho chúng ta. Nhưng ngươi đã không làm vậy. Vịt Trắng, Kẻ lang thang, cả ta và con ta nữa. Bất kể khi nào có cơ hội!”
“Ta không thể làm gì khác được. Vì cô thường xuất hiện trước mắt ta khi ta đang đói. Ta không muốn phải nhịn đói. Bây giờ ta và con đều đói bụng.”
“Ngươi đói chỉ vì chúng ta thường xuất hiện trước mặt ngươi? À không, ngươi bối rối không yên vì không săn được chúng ta đúng không? Vậy nên ta cũng sẽ làm hại những đứa con yêu quý của ngươi. Đó mới là sự công bằng.”
“Ôi không, đừng như vậy. Đó không phải là công bằng chút nào. Cô không có đói bụng đâu. Khi đói thì ta mới đi săn. Bất cứ thứ gì có thể ăn được.”
“Cả cuộc đời này, ta đã sống trong sự săn đuổi của ngươi. Ta từng nhiều lần kiệt sức và đau khổ.”
“Không thể tin được. Có lẽ không có cô gà mái nào may mắn như cô! Ta đã bỏ lỡ cô từ lần này đến lần khác, trong khi đó cô đã làm được bao nhiêu điều nữa. Chính ta mới là người kiệt sức. Ta đi theo cô đến phồng rộp cả bàn chân đây này.”
…
Mầm Lá thấy những đứa trẻ bị đè dưới móng chân sắc lẹm của mình thật tội nghiệp. Làn da mong manh đến mức chỉ cần đè mạnh một chút nữa là có thể bật máu. Vì thế cô đặt nhẹ chúng xuống mà không để mụ Chồn biết.
Đầu Xanh theo bầy không có nghĩa là cuộc chiến giữa Mầm Lá và mụ Chồn kết thúc, bởi vì cuộc đối đầu chỉ khi còn lại một kẻ tồn tại thì mới thực sự đi vào hồi kết. Từ đầu truyện, mụ Chồn xuất hiện là kẻ thù của toàn bộ loài vật, mụ ăn thịt Vịt Trắng, Vịt Trời và cả đám gà con của Gà Mái, đối với chúng ta mụ Chồn là kẻ xấu xa, là loài vật không nên xuất hiện ở trang trại này. Mụ đã hại chết quá nhiều sinh linh mà Mầm Lá là cô gà may mắn bao lần đều thoát chết dưới vuốt mụ Chồn, mụ coi cô là đối thủ “nặng ký”, ngáng đường cô bất cứ khi nào. Nhưng qua chi tiết trên ta nhận ra mụ Chồn chỉ đang thực hiện quy luật mà tạo hoá đặt ra, kẻ mạnh ăn kẻ yếu, mụ Chồn chỉ hành động vì sự sinh tồn và mụ cũng mang trong mình là tình mẹ cao đẹp, mụ vì đàn con chưa mở mắt mà hại chết bất kỳ con mồi nào trông thấy, ta lại thấy cảm thông cho mụ biết bao. Ta khó trách cứ mụ Chồn được, bởi lẽ loài vật nào cũng được ban cho khả năng làm mẹ, mụ Chồn cũng làm mẹ mà Mầm Lá cũng vậy vì thế mà chúng chỉ làm những điều tốt nhất cho con cái mà thôi.
“Đầu Xanh đã tự ra đi rồi!”
Đàn vịt bay che ngang bầu trời từ từ xa dần, tiếng kêu cũng nhỏ dần đi. Chúng dần dần mất hút trong khoảng không giữa trời và núi. Dường như phía bên kia của bầu trời có một thế giới khác đang hút chúng vào trong.
Mùa xuân đến, bầy vịt trời hết hạn trú đông, Đầu Xanh cũng vì thế chính thức rời xa khỏi vòng tay Mầm Lá. Mà Mầm Lá sớm đã làm quen với điều này, cô lại ước gì mình có thể bay cùng bầy đàn của Đầu Xanh. Nhưng đến lúc này, Mầm Lá đã sức cùng lực kiệt, những ước mơ cô thực hiện vốn đã sớm khiến cơ thể cô càng ngày càng kiệt quệ, Mầm Lá chỉ còn biết buồn bã nhìn đàn vịt đã bay xa. Suốt một năm qua, cô đã trải qua bao ngoạn mục, thực hiện được bao điều phi thường. Làm sao chỉ có một cô gà công nghiệp bé nhỏ như Mầm Lá lại có thể thực hiện ngần ấy ước mơ? Có lẽ khát vọng ấy cháy rực quá dỗi khiến cô cứ thể mà bước, như nhóm trong tâm một ngọn lửa nghị lực không gì rụi tàn được, Mầm Lá cuối cùng đã hoàn thành tâm nguyện thuở trẻ, chỉ còn một điều cuối cùng - là theo Đầu Xanh, cô mong đôi cánh của mình có thể bay lên, bay đến Đầu Xanh và lại tiếp tục ngắm nhìn con thân yêu trưởng thành.
Mụ Chồn đã đến tự lúc nào. Nhưng điều này không đáng sợ bằng việc chỉ còn lại một mình. Mầm Lá nhắm chặt mắt và lẩm bẩm một mình.
“Đúng là mình đã có một tâm nguyện. Được ấp trứng và chứng kiến gà con ra đời! Mình đã sống thật mệt mỏi nhưng cũng rất hạnh phúc. Nhờ có tâm nguyện đó mà mình đã sống đến tận bây giờ. Giờ đây mình muốn được bay lên. Vù vù, mình cũng muốn bay đến một nơi thật xa giống như Đầu Xanh.”
Mầm Lá thử dang rộng cánh. Tại sao thời gian qua mình không luyện tập dù chỉ một lần nhỉ. Đầu Xanh bé nhỏ cũng bắt đầu rất vụng về một mình đấy thôi.
“Ôi, mình đã không biết! Mong muốn được bay, đó cũng là một ước mơ khác của mình!...”
Mầm Lá vừa nhìn lên bầu trời trống rỗng vừa cảm thấy cô đơn một cách đáng sợ.
Mầm Lá không biết rằng con mắt của mụ Chồn đang dán chặt vào cô. Bây giờ đôi mắt Mầm Lá đã yếu ớt đần độn, cô chỉ chăm chăm về phía cuối trời.
Những bông tuyết bắt đầu bay lả tả khắp nơi. Mầm Lá nhìn những bông tuyết bay trong gió và nở nụ cười.
“Ôi, thì ra hoa Mimosa đã tàn rồi đấy!”
“Trong mắt Mầm Lá, những bông tuyết bay lả tả chính là những bông hoa Mimosa. Mầm Lá dang rộng đôi cánh, muốn mở lòng ra đón nhận những cánh hoa. Tâm trạng cô thật vui. Không còn thấy lạnh hay cô đơn nữa.
“Quác”
Giờ đây cô không thể chạy trốn được nữa. Cô không có lý do mà cũng chẳng còn chút sức lực nào để chạy trốn.
“Nào, hãy ăn thịt ta đi. Và cho lũ con của ngươi cũng no bụng.”
…
Mọi vật trước mắt dần sáng trở lại. Mầm Lá vừa mở mắt ra thì thấy bầu trời xanh chói lòa. Đầu óc cô minh mẫn và mọi thứ đều nhẹ nhàng. Chẳng phải toàn thân cô đang bay lên nhẹ như lông vũ đó sao! Mầm Lá rẽ gió ra bằng đôi cánh rộng và đẹp, ngắm cảnh tượng bên dưới.
Đúng vậy. Tất cả mọi thứ đều ở bên dưới. Cô thấy hồ nước và cánh đồng trong trận bão tuyết, cô còn nhìn thấy cả mụ Chồn – kẻ đi săn đang cắn cổ một cô gà mái gầy trơ xương và ủ rũ lê bước đầy mệt mỏi.
Đối với Mầm Lá cuộc sống thiếu đi hoài bão chẳng có ý nghĩa gì! Sau khi hoàn thành mong muốn ấp trứng, cô lại ước mơ được bay. Và lúc này mụ Chồn xuất hiện, như để thực hiện mong mỏi của cô mụ Chồn cắn cổ cô. Điều cuối cùng cô cảm nhận không phải là đau mà là xúc cảm êm ái, chỉ có kẻ dũng cảm mới cảm thấy như vậy, kẻ dũng cảm ấy cuối cùng cũng đã mệt nhoài, gác lại cuộc đời sắp tới để trở thành linh hồn bay lượn tự do. Hình ảnh cuối cùng cô thấy là kẻ thù của mình - mụ Chồn đang cắn xác một cô gà mệt mỏi và xơ xác. Cô gà ấy không ai khác ngoài Mầm Lá, như thể Thượng đế lắng nghe được cõi lòng cô, đã tạo cho cô một cơ hội được bay lên như ước nguyện. Có lẽ vốn từ đầu Mầm Lá đã được Thượng đế lắng nghe tiếng lòng, cô thoát chết khỏi “hố tử thần”, nhờ thế mà cô mới có thể bắt đầu cuộc hành trình cứ ngỡ chẳng thể thành công, và giờ đây một lần nữa Thượng đế ban điều ước của cô thành sự thật. Cái chết của Mầm Lá là sự kết thúc cho một chuyến đi dài, mệt mỏi nhưng tràn đầy ý nghĩa. Từ cô gà mái công nghiệp cô đã trở thành cô gà mang đầy kỳ tích và vẻ vang. Cây Mimosa ở đó, nở hoa vào thời khắc Mầm Lá chuẩn bị ra đi, như thể món quà dành cho cô, có lẽ không chỉ Mầm Lá ngắm nhìn cây Mimosa mà ngay cả cây Mimosa cũng đang hâm mộ về cuộc đời của Mầm Lá.
Lời kết
Câu chuyện Cô gà mái xổng chuồng là một cuộc hành trình không ngừng nghỉ của cô gà công nghiệp mang tên Mầm Lá, cô đi tìm tự do - vùng đất tựa cổ tích, nơi mà những bất công, chèn ép trở thành vô nghĩa, nơi mà giấc mơ của cô không bị kẻ khác cười nhạo, nơi mà cô thoả thích mơ thêm nhiều điều tưởng chừng không thực hiện được. Tuy rằng nguy thế nhưng Mầm Lá chưa bao giờ bỏ cuộc, tác giả Hwang Sun-mi đã vẽ nên một bức tranh nông thôn bình dị, có trang trại, sân vườn, bờ ao, đồng cỏ lau và phía xa xa là núi, mọi thứ đều đẹp đẽ và Mầm Lá mang theo giấc mộng của cô cũng đẹp như vậy. Câu chuyện trở thành bài học đầy nhân văn, dạy cho trẻ nhỏ hiểu về cuộc sống, biết cách gieo cho chúng một ước mơ, một hoài bão riêng, vẽ ra cho chúng về xã hội khắc nghiệt thông qua các loài vật ở trang trại ấy. Và câu chuyện ý nghĩa này trở thành cuốn sách mà Bộ giáo dục Hàn Quốc khuyên thiếu nhi nên đọc, không chỉ vì sự cổ tích kỳ diệu, tình tiết nhân văn trong ấy mà những trẻ nhỏ sau khi đọc xong cuốn truyện sẽ đúc kết ra cho bản thân những dự định trong tương lai và trở thành những Mầm Lá đi tìm ước mơ của riêng mình.
ĐMA.Thư – MyBook
Hình ảnh: ĐMA.Thư – MyBook