Khi thấy Kèn Đồng là một nhạc sĩ tài năng, được mọi người ca ngợi, anh đã đến gặp chú để học nhạc. Nhưng với tính lười biếng và vội vã của mình, Mít Đặc đã làm cho Kèn Đồng và các chú nhỏ khác phải chịu đựng tiếng kèn vang lên quá to, gây ồn ào. Từ đó, mỗi khi thấy Mít Đặc xuất hiện cùng cây kèn, ai cũng đuổi anh đi. Mít Đặc thôi không chơi kèn nữa và quyết định học vẽ với họa sĩ Thuốc Nước. Dù chưa học nghiêm túc gì, anh đã bắt đầu vẽ ngay. Nhưng khi nhìn thấy bức chân dung của mình, mọi người tức giận và bắt anh phải ngừng. Không làm họa sĩ được, Mít Đặc quyết định học làm thơ với thi sĩ Hoa Giấy ở phố Hoa Lan. Mặc dù chưa học nghiêm túc, anh đã tự sáng tác những bài thơ về các chú nhỏ, nhưng cách anh gieo vần làm các chú thất vọng và tức giận.
Vừa về đến nhà, Mít Đặc ngay lập tức bắt tay vào sáng tác. Anh dạo bước trong phòng, thỉnh thoảng nhìn lên trần nhà, thỉnh thoảng nhìn xuống đất, đưa tay ôm cằm và miệng lẩm bẩm. Khi tối đến, bài thơ đã hoàn thành.
Chú bảo các bạn:
- Này các bạn, mình sẽ đọc cho các bạn nghe một bài thơ mình vừa sáng tác xong nhé.
- Thật à? Thơ của bạn nói gì vậy? – Mọi người hỏi với sự quan tâm.
- Về các bạn đấy. – Mít Đặc thú nhận. – Đây là mấy dòng dành cho Biết Tuốt:
Một ngày, đi dọc theo bên bờ suối
Biết Tuốt nhảy qua con Cá Chuối một cách vui nhộn
Biết Tuốt kêu lên:
- Ôi, cậu đã từng thấy tớ nhảy qua con cá chuối chưa?
Mít Đặc giải thích:
- Để cho câu chuyện trở nên hài hước hơn đấy.
- Để làm cho nó hài hước à? Vậy muốn tạo vần hài hước thì cậu thường bịa ra những điều không đúng sự thật à? – Biết Tuốt tức giận nói.
- Đúng vậy đấy! Nếu một điều đã xảy ra thì không cần phải bịa ra nữa – Mít Đặc trả lời.
- Nếu cậu vẫn cứ làm như vậy, cậu sẽ gặp rắc rối đấy! – Biết Tuốt đe dọa. – Hãy thử viết về các bạn khác xem sao nhé?
- Các bạn nghe đây, đây là bài thơ dành tặng cho bạn Nhanh Nhảu:
Nhanh Nhảu ăn không nghỉ
Nuốt chửng mọi thứ không chờ đợi
Nhanh Nhảu gào to:
- Nó đang nói dối đấy! Tớ chưa bao giờ nuốt cái bàn để làm nguội đâu.
- Đừng giận, muốn tạo vần hài hước thôi, tớ mới nói cái bàn làm nguội. – Mít Đặc đáp.
Nhưng Nhanh Nhảu lại càng gào to hơn:
- Tớ chưa bao giờ nuốt chửng cái bàn làm nguội hay làm nóng gì cả!
- Tớ chưa nói là cậu đã nuốt chửng cái bàn làm nóng đâu. Hãy bình tĩnh! Nghe thơ về Ngộ Nhỡ đi:
Bánh mỡ ẩn sau gối của cậu Ngộ Nhỡ.
Gối cậu Ngộ Nhỡ trở thành nơi che giấu bí mật.
Ngộ Nhỡ phản ứng tức giận khi cáu sườn tuyên bố:
- Sao lại nói dối! Bánh vẫn đang ở đây!
- Cậu thật ngốc, thơ ca không phải chỉ vì vần nên mới có bánh. Mặc dù không có bánh, nhưng vẫn tồn tại vị ngọt trong từng câu.
Quyết định từ bỏ âm nhạc, họa sĩ hay làm thơ, Mít Đặc chuyển sang tập lái xe khi thấy Nhanh Nhảu, Nước Đường thành tài xế. Mít Đặc yêu thích cảm giác lái xe, nhưng Nhanh Nhảu không cho phép chú mượn xe để tự mình học lái. Một ngày, khi Nhanh Nhảu vắng nhà, xe ô tô đậu trước cửa, Mít Đặc không ngần ngại lên xe và lái đi, nhưng kết quả là gây ra tai nạn khiến xe đâm vào chuồng chó và lăn ra sông. Mít Đặc may mắn sống sót và được đưa vào bệnh viện, nhưng sau đó lại tìm cách trốn đi. Từ đó, Mít Đặc không có ý định học thêm bất cứ điều gì nữa.
Hành trình thú vị trên chín tầng mây đến thành phố Xanh và thành phố Diều
Một ngày nọ, Biết Tuốt quyết định tạo ra một chiếc khinh khí cầu từ cao su với sự giúp đỡ của các chú tí hon khác. Mặc dù bị chế nhạo và chê bai, nhưng Biết Tuốt vẫn kiên nhẫn hoàn thành công việc của mình và nhận được sự ngưỡng mộ từ mọi người khi hoàn thành chiếc khinh khí cầu. Trong ngày khởi hành, khinh khí cầu bay lên một cách êm đềm, khiến những nhà du hành bên trong cảm thấy như đang bay trên không. Tuy nhiên, khi khinh khí cầu lên cao, không khí bên trong trở lạnh và quả cầu bắt đầu rơi xuống một thành phố xa lạ - thành phố Xanh, nơi cư dân toàn là những cô gái tí hon. Mít Đặc, người đã tạo ra khinh khí cầu, đến đây và tự nhận mình là người đã làm nên thành công của nó.
Mắt Xanh nói:
- Chúng ta hãy ngồi xuống và uống nước chè trước khi nó nguội đi.
Mít Đặc không cần chờ ai mời, ngay lập tức chú ngồi xuống bàn và thưởng thức bánh và mứt, trong khi các cô gái tí hon chỉ ăn ít. Cuối cùng, Chuồn Chuồn không kìm được nữa:
- Tôi muốn biết ai là người đã đề xuất ý tưởng du lịch bằng khinh khí cầu này?
- Tôi đây rồi! – Chú vừa nói vừa vội vã nhét miếng bánh vào miệng.
Những cô bé nhỏ nhắn hét lên:
- Cậu à? Thực sự không?
- Tôi giữ lời danh dự đấy! Nếu tôi nói dối các cô, tôi sẽ chết ngay tại đây! – Chú trả lời và suýt chú không thốt lên vì cái bánh.
Con Cút nài nỉ:
- Ôi, thật là kỳ diệu! Cậu kể lại câu chuyện đi.
Chú gập tay:
- Các cô muốn nghe tôi kể câu chuyện gì không? Đã lâu rồi, bạn bè tôi thường bảo tôi phải nghĩ ra cái gì đó mới mẻ: “Cậu phải sáng tạo đi, sáng tạo đi!” Tôi nói lại với họ: “Tớ đã sáng tạo suốt, đến lượt các cậu rồi!” Nhưng họ vẫn nói: “Chúng tớ thì cậu nói phải sáng tạo cái gì vậy? Chúng tớ đơn giản, còn cậu thông minh, chuyện đó dễ dàng mà! Vậy, cậu sáng tạo đi!” Cuối cùng tôi đã đồng ý với họ: “Được, chúng ta thử làm điều khác biệt! Tớ sẽ nghĩ ra một ý tưởng!” Và tôi bắt đầu suy nghĩ.
…
- Chính xác! Tôi đã suy nghĩ suốt ba ngày ba đêm và các cô hãy nghĩ xem, cuối cùng tôi đã sáng tạo ra điều đó! Tôi nói với bạn bè tôi rằng: “Xin chào, các cậu ạ, sẽ có một khinh khí cầu cho các cậu.” Và chúng tôi đã hoàn thành nó.
Ba nhóm nói chuyện linh tinh một lúc thì đột nhiên cánh cửa mở ra và Bạch Tuyết lao vào như cơn gió. Đó là vì cô thông báo cho mọi người rằng đã tìm thấy mười bốn cậu bé nhỏ khác, đó là những người bạn đi cùng khinh khí cầu cùng với Mít Đặc. Mít Đặc và các bạn đã sống hạnh phúc ở thành phố Xanh và thành phố Diều. Nếu thành phố Xanh chỉ có các cô bé nhỏ sống, thì thành phố Diều lại toàn là các cậu bé nhỏ với những công nghệ hiện đại. Và trên bầu trời của thành phố Diều luôn luôn có những chiếc diều bay vút vì thả diều là một niềm vui của người dân ở đây. Mọi thứ đều yên bình cho đến khi Biết Tuốt xuất hiện. Và khi đó mọi sự thật bị phơi bày, Mít Đặc bị mọi người chế nhạo, ai cũng gọi cậu là người lợi dụng, cậu bị mọi người tránh né, không ai muốn chơi với cậu nữa.
Khi ấy Mít Đặc mới cảm thấy xấu hổ về hành động của mình, cậu ù té chạy trốn và nấp vào bụi cây bồ công anh. Nhưng cuối cùng, nhờ sự động viên và an ủi của cô bé Mắt Xanh mà cậu đã dũng cảm nhận lỗi của mình.
Ngay khi nhìn thấy hai người, tròn xoay đã la lên:
- Mít Đặc là chú Cuội! Mít Đặc là con lừa.
Nước Đường cũng nói:
- Cậu thử kể xem đã tham gia vào trò chơi như thế nào!
Nhưng cô Mắt Xanh ngăn cản họ lại:
- Các cậu không cảm thấy xấu hổ sao? Tại sao các cậu lại đối xử với cậu ấy như vậy?
Tròn Xoay nói:
- Tại sao cậu ấy nói dối?
- Cậu ấy chẳng nói dối với các cậu đâu! – Mắt Xanh ngạc nhiên. – Cậu ấy chỉ nói dối với bọn chúng tôi thôi, các cậu thì không bao giờ nói như vậy, phải không!
Bạch Tuyết tiếp tục nói:
- Các cậu cũng chẳng khác gì cậu ấy, các cậu biết rằng cậu ấy nói dối, lừa gạt nhưng vẫn im lặng, không nhắc nhở cậu ấy làm sao là xấu. Vậy thì, các cậu tốt hơn cậu ấy ở điểm nào?
Tròn Xoay nhún vai:
- Ai cũng tự cho rằng mình không tốt hơn cậu ấy đâu!
Mèo con nói:
- Thì đừng trêu chọc cậu ấy nữa! Nếu ai đó trong số các cậu đứng ở vị trí của cậu ấy, thì đã giúp cậu ấy tự nhận ra từ lâu rồi.
Tròn Xoay và Nước Đường cảm thấy hổ thẹn. Hai chú ngừng chọc ghẹo Mít Đặc.
Mọi cuộc gặp gỡ đều phải kết thúc, sau thời gian sống ở thành phố Xanh và thành phố Diều, các chú tí hon phải nói lời tạm biệt với bạn bè tí hon tại đó để quay về thành phố Hoa, buổi chia tay đầy nỗi nhớ và hoài bão. Các cô bé tí hon ở thành phố Xanh cũng muốn các chú bé tí hon từ thành phố Hoa ở lại chơi thêm chút nữa, nhưng biết làm thế nào được, vì đã đến lúc các chú phải trở về thành phố của mình. Họ không muốn mọi người ở thành phố Hoa phải lo lắng.
Kết thúc
Với sự sáng tạo phong phú và lối viết hài hước, dí dỏm, cuốn sách Chuyện Phiêu Lưu Của Mít Đặc Và Các Bạn sẽ đóng góp vào việc nuôi dưỡng tinh thần sáng tạo cho trẻ em một cách tinh tế và sâu sắc. Đây là một câu chuyện thiếu nhi đã từng làm say mê hàng ngàn trẻ em trên toàn thế giới, kể cả ở Việt Nam. Hy vọng các bậc phụ huynh và các em nhỏ sẽ tìm đọc và cảm nhận sự phong phú của cuốn sách.