Đoạn đường để nhớ là một câu chuyện tình yêu lãng mạn, dịu dàng, trong sáng và đầy ý nghĩa. Dù không có những tình tiết gay cấn, nhưng vẫn hấp dẫn đến mức bạn sẽ muốn đọc hết trong một buổi. Cuốn sách có thể làm bạn suy ngẫm và cảm nhận trong thời gian dài sau khi đọc xong.
Thời thanh xuân là khoảng thời gian đáng nhớ nhất trong cuộc đời, với những kỷ niệm đẹp và cả những nuối tiếc. Dù có muốn quay lại hay không, chúng ta vẫn muốn tiếp tục bước đi. Nhân vật chính của câu chuyện cũng đã trải qua những kỷ niệm đáng nhớ ấy, và đến khi nhìn lại, những kí ức ấy vẫn sống động trong tâm trí.
1. Bối cảnh
Cuốn sách mở đầu tại tiểu bang Bắc Carolina vào năm 1958, khi nhân vật chính Landon Carter còn là một cậu bé tinh nghịch. Cuộc sống của Landon đối diện với sự đối lập giữa ông Hegbert, người luôn nghiêm túc, và bố của Landon, người lạc quan và hòa nhã. Sự trái ngược này phản ánh qua lối sống và quan điểm của họ về cuộc sống.
Jamie Sullivan, bạn học của Landon, được miêu tả là một cô gái độc đáo, luôn được lòng mọi người lớn nhưng lại bị đám bạn trẻ xa lánh. Cô luôn giữ phong cách riêng biệt và không bao giờ bị cuốn vào những hoạt động giải trí của bạn bè. Mặc dù bị coi là khác biệt, nhưng Jamie vẫn là một người tốt và được Landon thấu hiểu và trân trọng.
2. Sự liên kết tự nhiên
Một buổi khiêu vũ thường niên đầu năm, tưởng chừng như bình thường nhưng lại trở thành mối lo của Landon - anh chàng vừa chia tay bạn gái. Thật kỳ cục nếu là chủ tịch hội học sinh duy nhất đến buổi khiêu vũ một mình. Sau khi lật hết cuốn lưu bút và bị từ chối bởi nhiều cô gái, Landon quyết định mời Jamie - con gái của Hegbert, vì đó là lựa chọn tốt nhất. Jamie đồng ý nhưng với một điều kiện: Landon phải hứa sẽ không yêu cô.
Tưởng chừng mối liên hệ giữa hai người sẽ kết thúc sau buổi khiêu vũ, nhưng Landon bất ngờ nhận được lời mời tham gia vở kịch từ Jamie. Dù xấu hổ vì bị bạn bè trêu chọc sau khi xuất hiện cùng Jamie, Landon vẫn đồng ý vì không thể từ chối. Jamie không bao giờ nhờ vả ai, cô luôn giúp đỡ người khác và sẵn lòng cầu nguyện cho Landon dù anh có từ chối.
Trong tuần tiếp theo, các buổi tập kịch bắt đầu. Jamie thuộc lòng tất cả các lời thoại, trong khi Landon không thể nhớ nổi một đoạn. Sự trêu chọc của bạn bè khiến Landon tức giận và thiếu nghiêm túc. Jamie đã khéo léo chạm vào lòng tự trọng của Landon để khuyến khích anh tập luyện nghiêm túc hơn. Cuối cùng, Landon dành mười bốn tiếng đồng hồ để học thuộc lời thoại và đối mặt với mọi khó khăn.
Đầu tháng mười hai, qua hai tuần tập luyện, Jamie hỏi Landon có ngại đi bộ cùng cô về không. Landon đồng ý vì nhà Jamie trên đường về nhà anh. Dù không thừa nhận với ai, Landon bắt đầu thấy vui với việc này. Trên đường về, họ nói chuyện về cuộc sống, gia đình và ước mơ. Landon hiểu thêm về Jamie, về cha cô và về cuốn kinh thánh là kỷ niệm của mẹ cô. Trước buổi diễn, tin đồn về việc Landon đưa Jamie về làm anh khó chịu, nhưng anh vẫn tiếp tục đưa cô về. Jamie bị tổn thương bởi cơn giận của Landon nhưng vẫn cảm ơn anh vì đã đưa cô về nhà.
Ngày hôm sau, mọi việc diễn ra theo kế hoạch. Landon nhận ra lỗi về sự tức giận với Jamie và xin lỗi cô trước buổi biểu diễn. Anh chàng cũng cam kết sẽ đền bù, mặc dù không hiểu lý do tại sao mình lại phải làm như vậy. Hai người chuẩn bị cho vở kịch theo phân công đã được sắp xếp trước đó.
Buổi biểu diễn bắt đầu suôn sẻ và đạt đến cảnh kết thúc. Khi Jamie bước ra, sự im lặng lan tỏa trong khán đài, và Landon nhận ra vẻ đẹp của cô. Sự kết hợp giữa mái tóc mật ong, chiếc váy trắng mềm mại và ánh sáng tạo nên hình ảnh một thiên thần. Cô quá xinh đẹp. Lời thoại của Landon cũng được thể hiện thành công, chứng minh cho sự ấn tượng của mọi người về Jamie. Buổi biểu diễn trở nên đặc biệt với sự hiện diện của cô.
Tuần cuối cùng trước kỳ nghỉ Giáng sinh, dù mọi thứ đều bận rộn, Landon vẫn không thể quên Jamie. Khi tan học, Jamie hỏi Landon có thể đưa cô về không. Landon đồng ý mà không chuẩn bị trước. Sau đó, cậu biết về điều kiện bù đắp của cô. Điều đó không khó khăn, chỉ cần đi lấy những vỏ lọ mà Jamie đã đặt ở các cửa hàng từ đầu năm. Landon quyết định đóng góp thêm vào số tiền đó để giúp đỡ Jamie tổ chức một buổi Giáng sinh ý nghĩa cho trẻ em mồ côi.
Kỳ diệu thực sự! Cô bé đầy ngạc nhiên và hạnh phúc, nước mắt lăn dài trên má, thậm chí còn hơn cả khi biểu diễn vở kịch. Landon nhận ra rằng đôi khi nói dối cũng có lợi, đặc biệt khi thấy Jamie vui vẻ như thế.
Lúc này, cậu không biết phải nói gì.
Jamie cảm ơn Landon và chia sẻ về cuốn Kinh Thánh của mẹ cô. Landon không trả lời và chỉ lấy ly rượu bên cạnh.
Tình cảm của họ dần phát triển, không bao giờ dừng lại. Nhưng tình yêu của họ như cơn gió, không thể nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được.
Đánh giá chi tiết từ: Bảo Trân - MyBook
Hình ảnh do Kiều Oanh thực hiện