“Liam mở cánh cửa và bước ra khỏi ngôi nhà, leo xuống bậc cầu thang và lao về phía xe đậu trước. Khi bước vào cabin, anh ta bắt đầu kêu lên, tiếng thanh âm vang vọng trong không gian chật hẹp, kết hợp của nỗi đau, sợ hãi và tức giận tạo thành một âm thanh lạ lẫm. Bây giờ, anh ta biết không có ai có thể chia sẻ với mình và tin tưởng. Không ai sẵn sàng giúp anh ta khám phá sự thật. Có quá nhiều bằng chứng chống lại anh ta. Và giờ đây, mọi thứ trở nên rõ ràng.”
…
Anh ta cảm thấy hoàn toàn cô đơn.”
Nhanh chóng, dồn dập, liên tục va chạm vào những nẻo đường cụt. “Một tác phẩm kinh dị đầu tay rất ấn tượng…” đó là nhận xét của Erik Rickstad, tác giả bán chạy nhất theo bình chọn của New York Times được 1980Books chú ý trên bìa của ‘Đừng Tin Một Ai’. Nhưng đây không chỉ là một tác phẩm kinh dị, mà còn là một cuộc chiến tâm lý. Dễ nhận thấy rằng Matthew Farrell, tác giả của cuốn sách này, hiểu rất sâu về tâm lý con người. Những cảm xúc mãnh liệt, những góc khuất được vén màn trở nên sống động hơn bao giờ hết dưới bút pháp của ông. Tất cả cùng hòa quyện tạo nên một tác phẩm trinh thám đỉnh cao
‘Đừng Tin Một Ai’.Bạn đã làm gì vậy
…
…
Wow, từng lúc đọc đến từng chữ cuối cùng, như mở ra một thế giới mới (thế giới mới về nội dung của cuốn sách chứ đúng hơn) trước mắt. Tôi nhận ra nhiều hơn về cuốn sách, hiểu sâu hơn một chút về cốt truyện mà nếu lướt qua không kỹ càng thì sẽ không thể nhận ra, và sau đó lại tò mò về toàn bộ quá trình nên quay lại đọc một lần nữa 😉. Dĩ nhiên, việc biết trước kết quả sẽ ảnh hưởng đến cách suy nghĩ của tôi khi đọc sách. Cuốn sách bây giờ giống như một câu đố mà không ai đoán trước được nhưng lại hợp lý khi nghe giải thích vậy. Từng gợi ý, từng gợi ý một,… chúng tạo thành một bức tranh tổng thể như một mảnh ghép còn thiếu. Rất hoàn hảo. Và đằng sau đó, Matthew Farrell, cũng là một tác giả rất thú vị.
Nhìn nhận về tác giả
Xuất bản cuốn sách này dưới danh nghĩa là cuốn tiểu thuyết đầu tiên, Farrell đã nhận được rất nhiều phản hồi tích cực. Và thành công của nó thực sự đã làm rõ tài năng của ông và dần khẳng định ông là một tác giả tiềm năng. Mặc dù kỹ thuật viết và phong cách văn học vẫn gặp một số tranh cãi, khi bước vào con đường viết văn khi đã không còn trẻ, sự thành công của Đừng tin một ai là một sự đền đáp cho những nỗ lực mà ông đã bỏ ra. Về phong cách viết của mình, Farrell nói rằng ông đặc biệt thích những nhân vật khiến người đọc phải suy nghĩ xem có nên yêu thương hay không, ‘họ tồn tại trong khu vực màu xám giữa hai ranh giới trắng đen’.
Các cú 'quay xe' rất mạnh mẽ
'Liam nhìn anh ta ra đi. Không còn gì để nói nữa. Mọi người mà anh ấy yêu quý đều cố gắng giúp đỡ, nhưng anh ấy không chắc chắn ai mới là người mà anh ấy có thể thực sự tin tưởng'
Ban đầu, Liam dường như là một cậu bé rất đáng thương. Cậu sống trong cảm giác bị ám ảnh bởi người mẹ sau khi cha mất và suýt nữa thì bị dìm chết chỉ vì mẹ cậu nghĩ rằng gia đình cậu sẽ đoàn tụ trên thiên đàng. Lúc đó, anh trai của cậu - Sean đã kịp thời cứu cậu và giúp đỡ cậu suốt quãng thời gian trưởng thành.
''...Em không biết phải làm gì, nên em đã gọi cho anh'
'Như mọi khi'
... ừ''
Một người anh trai đáng ghen tị và một cuộc sống đang dần thay đổi tức cực, nhưng Liam cũng có những góc 'tăm tối' riêng. Cậu đang ngoại tình với bạn gái cũ của Sean trong khi đang trục trặc hôn nhân với vợ. Và Sean như một thói quen lại giúp Liam bao che cũng như chấp thuận nhường Kerri cho Liam - người yêu Kerri hơn Sean. Một thời gian sau, khi Liam vẫn đang cố gắng cải thiện hôn nhân và đã chia tay với tình nhân thì vụ việc đã xảy ra...
“Hầu như không nhận ra được Kerri. Tóc cô ấy bị cắt ngắn rồi cạo một cách cẩu thả, thành từng chùm. Ở một số phần khác thì cạo xuống da đầu. Giống như điều mẹ anh đã làm ngày hôm đó…”
Mọi thứ đã xáo trộn cuộc sống của Liam và tệ hơn là anh không có chút ký ức nào về hôm đó. Tất cả các bằng chứng đều chỉ vào anh trong khi anh đang đấu tranh trong cuộc chiến của công lý. Như đã hứa, cuốn sách này của Ferrell có những cú twist cho tới những trang cuối cùng khiến tất cả sự mò mẫm của đọc giả có thể trở nên hoàn toàn vô dụng.
Đâu mới là bộ mặt thật của người ấy..!?
“Chỉ anh, em và Don biết về mọi thứ”
Một vòng luẩn quẩn. Những suy luận chắp vá. Những nghi phạm chẳng đến đâu. Chẳng có gì ra đâu vào đâu cả. Sự hiền lành, cương trực của 3 vị cảnh sát có thể ẩn chứa điều gì chứ? Vụ án này vốn từ lâu đã trở thành một mê cung không lối thoát. Lựa chọn dễ nhất là đường tắt đầy sâu rắn rết, là nghi phạm hoàn hảo đơn giản và dễ bị nghi ngờ nhất: Liam. Nhưng bọn họ là người thân và hơn thế nữa, Liam không có chút ký ức nào về ngày xảy ra án mạng. Nhịp đập tăng dần theo từng trang đến khi qua một cuộc chạy nước rút về phía những trang cuối. Những ánh mắt theo sát từng chữ của mình như dán keo 502 vào những trang giấy và nhịp đập tăng cao đến nghẹt thở…”
…
“Anh ta luôn tỏ ra mạnh mẽ như một nhà lãnh đạo. Nhưng bên trong, mọi người đều bị anh ta lừa dối. Không ai biết điều này cả.”
…
Mèo săn chuột
Cuộc đuổi bắt:
“Liam lái xe rời khỏi con đường và ra ngoài đường. Khi đã lái được một đoạn đường, cơn tức giận trong anh dâng cao tới mức anh nghĩ rằng mình sắp nổ tung. Anh dừng xe ở lề đường, ngồi trong xe và nhắm mắt lại…”
…
Mày tức giận đến vậy khi giết Kerri không?
…
“Không,” Liam hét to…”
Sự căng thẳng từ những suy luận không logic nhưng hợp lý vẫn đeo bám trong đầu, gây mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác. Tâm trạng biến động nhưng chân thực của Liam tạo nên nhịp điệu kịch tính, khiến câu chuyện trở nên hấp dẫn hơn và phức tạp hơn. Trên hết, Liam vẫn là một nghi phạm chính trong vụ án, khiến anh mất trí. Từ góc nhìn thứ ba và biết mọi suy nghĩ của các nhân vật, chúng ta vẫn bị cuốn vào vùng đen tối của tác giả. Đến giữa câu chuyện, chúng ta vẫn không thể phân biệt rõ ràng giữa phản diện và chính diện. Chúng ta bị mê hoặc bởi những hành động và suy nghĩ của Liam, cũng như những hành động bí ẩn của những nhân vật khác. Cảm giác như chúng ta đang bị dắt mũi trong mê cung của những sự nghi ngờ…
Theo dõi:
Nói về cuộc rượt đuổi giữa X và Liam, đó là một cuộc đuổi bắt, không biết ai là mèo ai là chuột. Kẻ giấu mặt ẩn trong bóng tối nhưng lại kiểm soát tình hình. Bằng cách khôn khéo, hung thủ đã đẩy mọi bằng chứng về phía Liam. Mọi hành động, cử chỉ đều nhắm vào anh một cách ngẫu nhiên đến không thể tin được.
“Liam Dwyer
Anh là một sự trùng khớp. Vân tay của anh được phát hiện tại hiện trường, trên tủ quần áo và đồng hồ của Kerri. Anh cố gắng nhớ lại lần gặp cuối cùng với cô và tự hỏi liệu anh có chạm vào cổ tay hoặc làm gì đó với đồng hồ của cô không. Có lẽ vân tay của anh đã để lại từ lúc đó. Không, không thể. Không thể giải thích cho việc vân tay của anh ở trên tủ trang điểm trong phòng nhà nghỉ. Liam đóng cơ sở dữ liệu và xem các hình ảnh hiện trường mà anh đưa vào hệ thống. Anh lướt qua từng bức ảnh, hy vọng thấy hình ảnh không đeo găng tay nhưng mọi người đều đeo găng tay đúng quy trình. Tất nhiên, anh cũng đã làm vậy. Anh là một người chuyên nghiệp. Họ tuân theo quy tắc. Luôn như vậy.”
Nói không biết ai là mèo ai là chuột vì Liam không phải là con chuột nhát như vậy. Anh đi theo dấu vết để tìm sự thật, dù có điều gì xảy ra. Sự cố gắng của anh mở ra những con đường mới trong con đường hẹp.
Bộ phim hành động kịch tính đúng nghĩa
Khi câu chuyện tiến triển đến cuối cùng và mọi thứ bị phanh phui, tiết tấu tăng cao. Hành động được mô tả rõ ràng, tạo ra hình ảnh như đang xem một bộ phim ‘Mission Impossible’.
“Anh nhanh chóng hành động, tìm ra mọi dấu vết của việc đến bệnh viện của Kerri. Anh bị nhốt trong trụ sở cảnh sát, cách lối ra gần nhất là một tầng lầu. Cảnh báo truy nã đang được lan rộng khắp tiểu bang. Mỗi phút trôi qua càng làm anh gặp nguy hiểm hơn. Mọi thứ cảnh sát Lakewood cần chỉ là một email cảnh báo về tình hình và mọi chuyện sẽ kết thúc. Tay anh di chuyển nhanh nhất có thể.”
…
Yếu tố thời gian được làm rõ và nhấn mạnh. Giống như nhân vật, chúng ta cũng đang trong một vùng sương mù và mỗi hành động của nhân vật là một bước tiến gần hơn với sự thật. Tiếng còi cảnh sát vang lên từ trang này sang trang khác như một lời nhắc nhở.
Hình tượng nhân vật: sự đối lập
Farrell đã xây dựng hai nhân vật chính ở đây một cách rõ ràng. Sean - anh trai từng gánh vác gia đình từ khi còn trẻ đã liên tục che giấu và ủng hộ việc ngoại tình của em trai. Nhưng liệu những điều anh làm cho Liam có phải là tốt hay xấu? Về phần Liam, mặc dù cậu có vẻ tốt bụng và thông minh, nhưng hành động ngoại tình thì không thể bào chữa được. Đây là ranh giới mà Farrell không muốn làm nổi bật hay là một điều không thể hiểu được?
Tóm lại…
Không phải là một câu chuyện hoàn toàn hoàn hảo. Mặc dù là tác phẩm đầu tay ấn tượng, vẫn có rất nhiều tranh cãi - điều này không hiếm. Nhưng điều đáng chú ý là tác giả đã để lại phần xuất sắc nhất ở cuối cùng. Khi đọc xong, cảm giác của bạn có thể được tổng hợp thành một từ 'đã'. Cảm giác như bạn vừa uống một hơi nước dài không ngắt rồi từ từ hạ bình xuống 'Hàaa'. Mọi lỗi lầm, những thứ có thể làm cho cuốn sách trở nên dễ đoán sẽ không còn in sâu trong đầu bạn nữa, mà thay vào đó là sự hài lòng với cái kết thú vị đó. Những lời thú tội, tiếng xin lỗi vang vọng và giọt nước mắt nức nở đến cuối cùng lại là một câu chuyện lặng lẽ...
...“Một bó hoa giấy.”
Tạo ra một hiệu ứng nhẹ nhàng trong lòng người đọc. Không giam mình trong lồng suy nghĩ mơ mộng mà giải tỏa hết sự căng thẳng tồn đọng từ cuốn sách.
...
“Rồi bóng tối bao phủ.”
...
Đánh giá chi tiết từ: Khuê Anh Hoàng - MyBook
Ảnh: Khuê Anh Hoàng - MyBook và tổng hợp