Khi nhắc đến các tác phẩm văn học của tác giả Ichikawa Takuji, nhiều độc giả đã phát biểu một cách thú vị: không phải là sách tình cảm, không phải là sách khoa học viễn tưởng, mà chúng thuộc vào một thể loại duy nhất - 'Thế Giới của Ichikawa Takuji'. Trong số đó, Em sẽ đến cùng cơn mưa có lẽ là tác phẩm nổi bật nhất, với một chất lượng đặc biệt mà không thể nhầm lẫn với bất kỳ tác phẩm nào khác. Trong sự yên bình của thời gian, không cần những lời nói hoa mỹ, cuốn sách đã ôn hòa chạm vào trái tim của độc giả thông qua một câu chuyện tình yêu bình dị và gần gũi.
I. Một số từ tác giả và nguồn cảm hứng cho Em sẽ đến cùng cơn mưa.
Ichikawa Takuji sinh ngày 7 tháng 10 năm 1962 tại Tokyo. Một điều khiến nhiều độc giả bất ngờ là tác giả từng theo đuổi sự nghiệp làm vận động viên điền kinh chuyên nghiệp và đã đạt được nhiều thành tích đáng nể. Tuy nhiên, một chấn thương đã khiến ông phải từ bỏ ước mơ đó. Tuy vậy, đó cũng là lý do mà chúng ta biết đến Ichikawa Takuji thông qua nhiều tác phẩm ấn tượng, làm xao lòng hàng triệu độc giả trên khắp thế giới ngày nay.
Em sẽ đến cùng cơn mưa không phải là tác phẩm đầu tiên của tác giả, nhưng lại là một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất của ông. Theo đánh giá từ trang Reading-reviewing.com, cuốn sách “vừa thực tế vừa chân thành, một câu chuyện dịu dàng về sự tồn tại của tình yêu”.
Lí do mà câu chuyện tình yêu của Takumi và Mio trong cuốn sách có thể trở nên sống động như vậy là bởi nó được lấy cảm hứng từ mối tình thực sự của tác giả Takuji và vợ ông - Miho. Takuji mắc phải hội chứng Asperger, một gánh nặng suốt những năm tháng trưởng thành, làm cho tình yêu giữa ông và Miho gặp nhiều khó khăn. Tuy nhiên, dù gặp phải những thử thách của cuộc đời, tình yêu chỉ là một thử thách nhỏ bé, miễn là đủ chân thành và niềm tin vào đối phương, ánh sáng sẽ chiếu sáng khắp nơi.
II. Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa - Từ Những Rung Động Thanh Xuân Đến Mối Tình Ghi Đậm Sâu Trong Suốt Cuộc Đời
Chỉ trong 28 chương, câu chuyện tình yêu với mọi cung bậc cảm xúc được kể lại từ góc nhìn của Takumi, người chồng, đã đưa độc giả vào một hành trình phiêu lưu giữa quá khứ và hiện tại, để rút ra nhiều bài học quý giá về tình yêu và cuộc sống.
II.1. Nhiều Sự Ngẫu Hứng Tạo Nên 'Duyên Phận', Nhưng Để Nó Trở Thành 'Tình Yêu', Tùy Thuộc Vào Việc Chúng Ta Có Dũng Cảm Nắm Bắt Cơ Hội Hay Không
Tình yêu giữa Takumi và Mio bắt đầu từ khi họ còn 15 tuổi, tuổi trẻ và ngây thơ, không lo lắng
Cả hai đều là những người nghiêm túc, không thuộc hàng học sinh ưu tú, không sinh ra trong một gia đình giàu có. Mio, lúc 15 tuổi, còn 'nam tính' hơn cả đám con trai trong lớp.
Em, với cặp kính gọng kim loại, bình thản như linh hồn của một cốc cà phê, không màng đến tình yêu. Em để tóc ngắn đến mức không thể ngắn hơn, mặc váy đồng phục dài đến chấm gối, không có khái niệm về khuyên tai, dây chuyền hay son môi. Trong giờ học, em chăm chỉ chép bài, hiếm khi ánh mắt em lạc khỏi bốn điểm: bảng đen, giáo viên, sách và vở.
Em thực sự là một học sinh mô phạm, dưới mọi hình thức.
Còn Takumi, anh là chàng trai ít nói và có phần lập dị, luôn tình cờ ngồi gần Mio suốt 3 năm học. Dù có phân lớp mỗi năm, nhưng một cách kỳ diệu nào đó, hai người luôn học chung một lớp, một tổ, với Takumi luôn ở bên cạnh, phía trước hoặc sau Mio. Có vẻ như giữa Takumi và Mio có một sợi tơ duyên kỳ lạ, khiến cho họ vô tình bước vào cuộc đời của nhau mà không hay biết.
Và vào ngày tốt nghiệp, trong khi dường như hai người sẽ phải chia xa và trở thành 'bạn cũ', Mio đã nhờ Takumi giữ một cây bút, khiến anh quên nó trong cuốn sổ. Điều này tạo ra một lý do khác để họ gặp nhau.
Giữa dòng người qua lại như một bức tranh náo nhiệt, chúng ta đối mặt, chờ đợi ai đó nói lời đầu tiên. Anh mong em sẽ nói điều gì đó, chỉ để nhận ra rằng em cũng mong như vậy.
Mọi thứ có nguy cơ kết thúc ở đây.
“Vấn đề là...” anh nói. Em nhìn anh, chờ đợi. Ánh mắt của em truyền đến anh sự can đảm để tiếp tục nói.
“Cậu muốn uống nước không?” anh hỏi. “Trời nóng quá.”
Nếu lúc đó, không ai dám bắt đầu, có lẽ sau này Takumi và Mio sẽ không còn liên lạc nữa. Mỗi người sẽ tiếp tục đi trên con đường đã chọn, sống trong một tương lai mà đối phương chỉ tồn tại trong ký ức. Hãy tưởng tượng, nếu Mio không có một chút tình cảm nào dành cho Takumi, cô ấy sẽ không kéo dài cuộc gặp gỡ, không mong chờ họ gặp nhau nhiều hơn.
Trong cuộc sống của chúng ta, đôi khi chỉ cần mất đi một giây là đủ để lỡ hẹn với nhau suốt đời. Trên Trái Đất này, có hơn 8 tỷ người, việc gặp nhau đã là điều khó khăn, nhưng mất nhau và cố gắng tìm lại thì càng khó khăn hơn. Vậy nên, hãy trân trọng những cơ hội được ở bên nhau nhé.
II.2. Thỉnh thoảng, chúng ta nghĩ rằng việc chia tay là tốt cho đối phương, nhưng thực ra, việc ở lại bên nhau mới là tốt cho cả hai.
Tình yêu của Takumi và Mio vừa mới bắt đầu không lâu, nhưng thử thách đầu tiên của tình yêu đã đến với họ. Một căn bệnh ở tuổi 19 đã làm đảo lộn cuộc sống của anh:
Anh luôn gặp khó khăn trong việc ngủ. Anh mong muốn ngủ để quên đi nỗi đau, nhưng lại không thể, làm cho nỗi đau trở nên nặng hơn từng ngày. Việc ra khỏi nhà cũng trở nên vất vả. Ban đầu, anh không thể đi xa hơn hai trăm mét. (Những chuyến thăm viện trở thành phần không thể thiếu của cuộc sống sau này.)
(...)Tất nhiên, anh không thể tiếp tục học đại học, và tương lai của anh trở nên mịt mờ.
(...)Anh gặp vấn đề về trí nhớ ngắn hạn, được cho là do phần hải hồi mã trong não của anh.
(...)Vì lo lắng thái quá, bất cứ điều gì cũng khiến anh cảm thấy bất an hơn cần thiết. Trong suy nghĩ của anh, những người sống bình thản giữa thế giới nguy hiểm mới là có vấn đề.
Takumi không nói sự thật với Mio, vì lo rằng sẽ là gánh nặng cho cô. Anh không muốn cô phải chịu đựng bên cạnh một người như anh, người không có tương lai rõ ràng, không có công việc ổn định, có lẽ chỉ có thể trồng vài cây cà chua và sống dựa vào bố mẹ. Thậm chí anh tự dối lòng rằng
“Anh không thể buộc em phải ở lại với một người như anh suốt đời. Chúng ta mới chỉ bắt đầu mà. Anh vẫn có thể buông tay em ra.”
Cuối cùng, Takumi quyết định cách tốt nhất là tránh xa Mio.
Anh giả vờ không quan tâm đến em. Anh không thể tỏ ra lạnh lùng với em đến mức đó. Dù có cố gắng, anh chỉ có thể làm điều đó bằng cách trì hoãn trả lời em, nói nhỏ nhẹ và không nhìn thẳng vào em.
(...)Nếu có thể, anh hy vọng em sẽ rời bỏ anh. Ví dụ, em sẽ phải yêu một người khác. Điều đó sẽ giúp em nhanh chóng quên anh hơn.
(...)Anh thể hiện sự chán nản khi ở bên em. Anh cố ý thở dài, cố ý để em thấy anh nhìn đồng hồ, và đôi khi khi em đề cập đến chuyện gì đó, anh miễn cưỡng tỏ ra quan tâm.
(...)“Cậu cần tớ đưa cậu về không?”
“Không cần đâu!” em nói. “Nhà tớ gần đây mà.”
(...)“Khi nào em có thể gặp anh?'
(...)“Anh không biết,” anh đáp. “Anh còn nhiều việc phải lo.”
Là một cô gái thông minh và nhạy bén, ngay từ cử chỉ xa cách đầu tiên của anh, cô đã phát hiện ra có điều không đúng. Mặc cho tổn thương, cô vẫn hy vọng và kiên nhẫn chờ đợi. Thư từ anh trả lời luôn đến rất chậm, đôi khi mất đến mười ngày, thậm chí hai tuần, nhưng Mio vẫn không ngừng gửi thư. Chỉ khi Takumi đáp lại bằng những từ ngữ đắng cay, thư từ cô mới ít đi.
Vì một lý do không thể kiểm soát, tớ e rằng không thể viết thư cho cậu nữa.
Xin lỗi cậu.
Chào nhé.
Cuối cùng, Mio đã đến nơi Takumi làm việc. Ở đây, kết thúc mối quan hệ của họ được ghi nhận bằng sự lạnh lùng từ Takumi.
“Cậu sẽ ra đi sao?”
“Có thể.”
“Cậu sẽ đi đâu?”
“Cậu sẽ đi ra nước ngoài à?”
Anh nhún vai, tỏ vẻ như không biết điều gì.
“Vậy sao cậu không viết thư cho tớ nữa?”
(...)“Xin lỗi cậu.”
(...)“Nhưng tớ vẫn đọc thư của Enokida. Cảm ơn cậu.”
“Ừ.”
Dường như em nuối tiếc đã đến đây. Dù vậy, em vẫn dũng cảm nhìn anh vào mắt.
“Chúng ta,” em nói, “Sau này... vào một ngày nào đó...”
Em từng từng lời và nhìn anh với ánh mắt buồn.
“Gặp lại nhau thì thật tuyệt phải không? Khi đó có thể là buổi họp lớp chẳng hạn. Lúc ấy chúng ta đã có gia đình.”
“Chúc cậu hạnh phúc. Bởi vì cậu đã là người đã giúp đỡ tớ rất nhiều, Enokida.”
“Hạnh phúc của tớ...”
Em cố gắng hết sức để thốt ra câu này. Em nhấm chặt môi.
Sau này anh có dịp hỏi em.
Khi đó em đã định nói gì.
Em trả lời: “Hạnh phúc của tớ là khi làm vợ cậu.”
Takumi nghĩ rằng kết thúc mối quan hệ sẽ không làm Mio đau lòng vì anh. Nhưng anh không suy nghĩ về cảm xúc của cô và không hiểu rằng cô đã bị tổn thương như thế nào khi mối tình đầu kết thúc mơ hồ như vậy. Có lẽ khi ở bên Takumi, Mio sẽ phải đối mặt với nhiều khó khăn. Nhưng anh không biết rằng, chỉ có anh mới có thể mang lại hạnh phúc cho cô.
Trong mối quan hệ, đôi khi sử dụng lý trí không phải là lựa chọn tốt nhất. Khi gặp khó khăn, thay vì giữ im lặng và giữ mọi thứ cho riêng mình, hãy thoải mái chia sẻ suy nghĩ với đối phương. Vì tình yêu không phải là để đo đạc và cân nhắc, mà là để cả hai cùng xây dựng một tương lai tốt đẹp.
Giống như Takumi và Mio, dù biết rằng cuối cùng họ vẫn ở bên nhau và có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, dù chỉ trong thời gian ngắn trước khi Mio qua đời, nhưng nếu trước đó Takumi đã chia sẻ tâm trạng của mình, hai người có thể ở bên nhau lâu hơn một chút. Cuộc sống của con người luôn có hạn, và không ai biết cuộc sống sẽ kết thúc khi nào. Vì vậy, hãy trân trọng mỗi khoảnh khắc ở bên nhau.
II.3. Trên cuộc đời này không có bữa tiệc nào là không kết thúc, vì vậy chúng ta cần học cách đối mặt với sự chia ly.
Trong truyện, trước khi “rời đi đến tinh cầu Lưu Trữ”, Mio đã nhắn nhủ Takumi:
Và đúng như lời hứa ấy, vào mùa mưa tháng sáu năm sau, cô đã trở lại, chính xác hơn, là Mio của những năm tháng tuổi trẻ đã vượt qua thời gian để đến tương lai. Tuy mất trí nhớ tạm thời, nhưng điều này lại khẳng định một sự thật: dù là Mio của quá khứ, hiện tại hay tương lai, cô vẫn yêu Takumi. Dù biết rõ trong tương lai, cô sẽ kết hôn với anh, sinh con và rồi ra đi khi chưa đầy 29 tuổi, nhưng cô vẫn chọn anh vì:
Khi đã yêu ai, em không thể dễ dàng quên hoặc ghét bỏ họ. Định mệnh đã định cho em chỉ có thể yêu một lần trong đời.
Vì vậy, em chỉ có thể sống và yêu chồng thôi.
(...)Nếu ngày đó, em không đến thị trấn đó, không biết mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào?
Nhiều lần, suy nghĩ ấy vẫn lặp đi lặp lại trong tâm trí của em.
Dù chỉ là khi ngồi trên chuyến điện đến gặp chồng trong ngày hôm ấy, em cũng đã từng nghĩ về điều đó.
Nếu em quay lại, không gặp chồng nữa, cuộc sống của em sẽ thay đổi như thế nào?
Em sẽ kết hôn với người khác không?
Và sống cùng họ đến khi tuổi già phơi phới à?
Có những ngày hạnh phúc trôi qua êm đềm, đang đợi em phía trước đó à?
Nhưng khi già đi, em sẽ tự hỏi.
Điều này có phải là sự lựa chọn của cuộc đời em không?
Liệu cuộc sống của em mong muốn đến mức phải từ bỏ cả những điều quan trọng không?
Tương lai đã hiện ra trong mùa mưa khi em mới hai mươi mốt tuổi.
Khi không có em bên cạnh, người chồng trở nên vụng về, gương mặt của anh ấy trở nên rất tội nghiệp.
Anh chính là hoàng tử của em.
Em sẽ mãi mất đi những khoảnh khắc mà lẽ ra em nên có với cả hai người ấy.
Sẽ có lúc em hối hận.
Bởi vì em đã biết trước điều đó.
Vì đã gặp chồng và con.
Em không thể sống một cuộc đời khác khi vẫn giữ tất cả những kỉ niệm đó trong lòng.
Em phải kết hôn với chồng và sinh đứa con trai Yuji.
Phải chung tay với chồng đón chào đứa con trai của mình.
Em sẽ nở một nụ cười rạng rỡ và ra đi với trái tim đầy kỷ niệm hạnh phúc.
Thật lòng mà nói, không phải ai cũng dám quyết định như Mio. Lựa chọn con đường dẫn đến cái chết chỉ để ở bên người mình yêu thêm vài năm nữa, hỏi sao mà có ai dám làm như vậy? Như thầy Nombre, người thầy quen thuộc nhất của gia đình Takumi thốt lên:
“Khi đến cùng với cơn mưa, ra đi cũng chỉ là trong cơn mưa…”
Giống như bông cẩm tú cầu.
Ừ, thầy Nombre thì thầm.
“Nhưng em lại có cơ hội yêu thêm lần nữa”
(...)“Trên cuộc đời này, liệu có bao nhiêu người được may mắn gặp nhau như thế?”
(...)“Gặp nhau là sẽ bị cuốn hút về phía nhau. Dù có gặp nhau bao nhiêu lần đi nữa”.
(...)“Như thế này đó. Như bầu trời và biển cả sẽ luôn hòa làm một. Dù ở đâu, vào bất kỳ thời điểm nào”.
Chúng ta vẫn luôn tìm kiếm người yêu duy nhất của mình.
Có người trải qua rất nhiều mối tình, nhưng cũng có người như Takumi dành cả cuộc đời chỉ để nhớ về một người. Nói như vậy không có nghĩa là yêu sâu đậm một người là bám víu vào quá khứ, mà ngược lại, đó sẽ là động lực để chúng ta hướng về một tương lai tươi đẹp, dù người chúng ta yêu chỉ còn tồn tại trong kí ức và nỗi nhớ mà thôi.
Phần Kết
Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa là một cuốn tiểu thuyết dành cho những ai thích câu chuyện tình nhẹ nhàng, hài hòa, không có những cao trào, bùng nổ cảm xúc. Khi đóng lại cuốn sách, dư vị buồn man mác sẽ ở lại nơi sâu thẳm trong tâm hồn, đặc biệt là với những người đã từng trải qua cảm giác mất đi người thân yêu. Tuy vậy, độc giả sẽ nhận ra rằng tình thương không bao giờ mất đi, ngay cả khi chúng ta phải chia xa người mình yêu quý, vì nó luôn hiện diện trong lòng mỗi người chúng ta.
Đánh Giá Chi Tiết bởi: Ngô Yến - MytourBook
Hình Ảnh: Ngô Yến