“Những gì thế giới này đã dành cho chúng ta, chúng ta không biết có nên oán trách hay biết ơn. Sinh ra làm một đứa trẻ bình thường, không đau khổ, không hạnh phúc, chúng ta đã trưởng thành từ đó, bước đi, học vẽ, đi học, chia sẻ kẹo, kể chuyện cười. Mười sáu năm ngắn ngủi qua, cuộc sống của chúng ta là một dòng sông chỉ đôi khi có những sóng nhỏ. Lúc này tức giận, lúc khác lại lần đầu tiên nắm tay người khác, lúc lại cảm thấy buồn bã mặc dù không biết lý do tại sao. Như thế, chúng ta đi qua những ngày dại dột.”
Gửi tuổi thanh xuân không bao giờ quay đầu – tác giả Linh Chi gửi chính mình của những ngày tháng cấp 3. Dù bạn có trân trọng thời gian này hay muốn xóa nó khỏi cuộc sống nhất, cuốn sách như một chuyến tàu một chiều đưa bạn trở lại với những kỷ niệm của tuổi trẻ, của những năm tháng bên bạn bè, thầy cô để rồi bật cười: Thì ra chúng ta cũng từng ngốc như vậy!
Tôi ở tuổi mười sáu
Khi tôi mười sáu tuổi, cuộc sống là một khái niệm mới mẻ. Tôi mò mẫm từng bước để tìm hiểu ý nghĩa của nó, tiếc rằng càng cố gắng thì càng thấy mọng nước. Cuộc sống như một cánh đồng trống trơn, trắng toát màu nỗi buồn, vô thanh, vô hình. Chỉ có tôi lẻ loi chạy bộ với đôi chân mệt mỏi. Trong mỗi con người là một cánh đồng như thế.
Chắc chắn khi còn là một đứa trẻ, bạn từng nhìn các anh chị cấp 3 như những nhà anh hùng vĩ đại và thời cấp 3 được coi là thời kỳ lộng lẫy như tác giả Linh Chi của tuổi 16; và khi lớn lên, bạn chỉ mong muốn rằng khi bạn đến tuổi thanh xuân, bạn sẽ sống hết mình, sống trọn vẹn và hoành tráng như cách bạn đã tưởng tượng về các anh chị cấp 3 khi còn nhỏ. Nhưng sự thật thì đắng cay hơn nhiều so với những gì một đứa trẻ có thể tưởng tượng, như tác giả mô tả về năm mười sáu tuổi – năm đầu tiên trong ba năm cấp 3 như một món salad nhạt nhẽo mà bạn chỉ muốn từ chối. Bức tranh hồng hào về thời cấp 3 bị xé tan khi thực tế làm cho mọi thứ trở nên nhạt nhẽo và lạnh lùng: trong một xã hội nhỏ bé nơi điểm số là vương miện, mọi thứ mà người ta coi trọng như tình bạn, sự đa dạng được tập hợp trong một môi trường chung, họ lạnh lùng với nhau nhưng mỗi người sống trong cái vỏ ốc của mình, xây dựng ra những vở kịch nghèo nàn và giả tạo để thu hút sự chú ý, bắt chước nhau, các cô gái quyến rũ các chàng trai, thể hiện bản thân yếu đuối và dễ bị tổn thương, sống trong một thế giới ảo được gọi là Facebook để trình diễn những cảm xúc giả tạo xa xỉ để mọi người ngưỡng mộ những mảng màu giả dối. Thời cấp 3 với bạn là những ngày cố gắng trở thành như họ, như những con ốc luôn ẩn mình trong vỏ, không đủ mạnh mẽ và can đảm để bảo vệ người thầy mà bạn yêu quý chỉ vì một câu hỏi khó chịu, cũng như trải qua những nỗi buồn và sợ hãi vì bạn không muốn bị bạn bè chế giễu vì sự sợ hãi; bạn phải chia sẻ tâm sự của mình trong một thế giới ảo, nơi mọi người không thể nhìn thấy mặt nhau và bạn có thể thoải mái chia sẻ cảm xúc thật của mình.
Ban ngày trở nên nhàm chán và khép kín đến mức tự làm mình trở thành nạn nhân của bi kịch và phóng to những nỗi buồn không lý do lên rồi ngồi nhìn chúng trong đêm. Nhàm chán đến mức chỉ có thể tưởng tượng rằng mình đang trải qua nỗi đau. Đó cũng là một cách để tự che giấu. Để mù quáng. Để lạc trong bóng tối của đêm không màu. Họ và chúng tôi. Cả hai đều chọn sự cô đơn.
Không phải vì bất kỳ lý do nào.
Đơn giản chỉ là sự lựa chọn. Lựa chọn cô đơn.
Ngốc nghếch và dễ thương là hai từ mà bạn cảm nhận khi bạn mười sáu tuổi.
Tuổi 17 và sự hiện diện của chàng trai biển
Mười bảy năm hít thở không khí của thế giới, nghe toàn vẹn, chúng tôi vẫn không hiểu gì cả. Không biết đau đớn là gì, không có cơ hội sử dụng ý chí, không có ước mơ để theo đuổi, cũng không có tình yêu để say mê, thậm chí vào buổi chiều hè, nắm trong tay cũng chỉ để đánh mất lãng phí.
Dường như cuộc sống cấp 3 sẽ tiếp tục chán ngắt và nhàm chán, và thật ra, vẫn thế, vẫn có nhiều rắc rối, sự ghen ghét nhưng một câu chuyện tình yêu trên sách đã làm cho tuổi thanh xuân của cô Linh Chi 17 tuổi trở nên phong phú hơn. Một chàng trai ngồi đợi cô 3 tiếng đồng hồ với 2 cốc trà sữa đã nguội, một chàng trai ấm áp mang hơi thở của biển nhưng mẹ cậu luôn thấm đượm mùi rượu, cậu ấm áp nhưng cô đơn, hiểu biết và dường như không thuộc về thời gian này.
Có những khoảnh khắc trái tim con người dễ bị xúc động, như có một tia sáng từ trên trời rơi vào lòng khiến cho trí não bối rối và lo lắng. Não bộ, một cách nào đó, đã chọn lọc và ghi sâu cảm giác này mà không giống với bất kỳ cảm giác nào khác.
Hương vị tình yêu học trò giữa hai học sinh cấp 3 giống như bất kỳ cặp đôi nào khác kể về cuộc sống học đường, tin tức hàng ngày rồi cùng nhau đến quán cà phê, học bài cùng nhau, đợi nhau để đi học, đi về, chia sẻ và thậm chí cãi nhau.
Tuổi 18 – bước vào độ tuổi trưởng thành và mơ ước
Trước đây chỉ nghe nói rằng những người bạn thân thường bắt đầu từ những người xa lạ. Bây giờ mới hiểu rằng họ cũng có thể trở thành người xa lạ một lần nữa.
Khi bạn tròn 18 tuổi, CT rời bỏ bạn, và bạn nhận ra rằng Lam chưa bao giờ tồn tại. Mối tình đầu tiên trong tuổi học trò, một người bạn trên mạng xã hội,... tất cả họ đều rời xa bạn như những cơn gió thổi qua, chỉ một lần và biến mất. Những người bạn mà bạn gặp mỗi ngày ở lớp, kể cả những người bạn mà bạn từng ghét, những người mà bạn chưa từng nói chuyện,... tất cả họ đều sẽ đi trên con đường riêng của mình, rồi sẽ quên nhau, và rời bỏ tuổi trẻ để theo đuổi điều mới mẻ.
Ai đã trải qua tuổi 18 mà chưa từng tự hỏi về ước mơ của mình chưa? Sẽ có những người bạn không có ước mơ, không thích gì cả, và chọn đại học dựa trên khả năng của họ như Bống, và những người có tương lai sáng sủa và rõ ràng như Ghẻ - một họa sĩ tự do mà mọi người đều biết về những tác phẩm của anh, nhưng lại đăng ký vào trường Quân đội vì gia đình, trong khi Đạt chọn trường mà không ai nghe đến và mọi người không biết về tương lai của ngành học đó, nhưng Đạt thích trường đó, đó là ước mơ của anh ấy. Còn bạn, một người chưa từng tham gia vào bất kỳ vở kịch nào, hoạt động văn nghệ của trường, ngoại hình cũng không đẹp và bạn da đen như một chiếc bánh rán cháy lại mơ ước về việc vào Trường Sân khấu Điện ảnh để trở thành diễn viên và trải nghiệm những cuộc sống khác nhau, để trốn tránh hiện thực. Bạn bè chế giễu bạn vì không ai tin rằng một ước mơ như vậy có thể có ở tuổi 18. Vào lúc 5 giờ sáng của ngày cuối cùng nộp hồ sơ vào Trường Sân khấu Điện ảnh, bạn đã gọi cho Hoàng và khóc, bạn cảm thấy bất lực, chán nản với mọi thứ.
Tuổi 18 là lúc cuốn sách 'Những điều cần biết về các trường Đại học Cao đẳng' trở thành sách thánh được đặt dưới gối, là lúc bạn phải làm hàng chục đề thi thử, phải ghi nhớ các công thức toán học, các công thức hóa học, tên của hàng chục tác giả. Không khí trong lớp vẫn như vậy, vẫn nồng nhiệt nhưng nghiêm túc hơn nhiều, mọi người trở nên căng thẳng và lo lắng bởi vì cuộc sống của chúng ta phụ thuộc vào một hồ sơ, tên của trường Đại học trong hồ sơ, một bài thi...
18 tuổi, chúng ta ao ước trải nghiệm nhiều điều, muốn khám phá, muốn đi khắp nơi để thưởng thức bánh taco Mexico chuẩn, cưỡi ngựa trên thảo nguyên Mông Cổ, và tìm kiếm bầu trời Estonia rơi xuống từ đâu. Nhưng dù giỏi hoang tưởng, chúng ta vẫn còn là những đứa trẻ nhút nhát, được bảo vệ và chưa trưởng thành. Chúng ta vẫn tin rằng Đại học không phải là con đường duy nhất đến thành công, nhưng lại không đủ can đảm để từ bỏ nó. Bây giờ, khi cánh cổng của trường cấp 3 đóng lại, khi không còn sự che chở và bảo bọc, bạn sẽ đối mặt với thế giới một mình, đương đầu với những thử thách, những trải nghiệm đắng cay của cuộc sống.
Dù ngày mai ra sao, bạn vẫn có thể tin vào hoa bên đường, lời ca trong lòng, những vì sao trên bầu trời, nơi mà chắc chắn sẽ có những khung cảnh tuyệt vời nhất.
Kết luận
'Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào, dù bạn có cảm lạnh từ việc đắm mình trong mưa, bạn vẫn muốn trải nghiệm nó một lần nữa'. Thanh xuân thực sự tuyệt vời, với những khoảnh khắc ngây thơ và hồn nhiên của những đứa trẻ mới lớn tạo nên bức tranh đầy màu sắc và mới mẻ. 'Gửi thanh xuân không bao giờ ngoảnh lại', tác giả Linh Chi gửi tâm hồn của chính mình ở tuổi 16, 17: suy nghĩ mơ mộng, ích kỷ, ghen tức, sợ hãi khi phải tự bảo vệ, cô đơn với thế giới ảo và hạnh phúc với tình yêu học trò trong những ngày mưa; nhưng tôi tin rằng nếu bạn đã trải qua những khoảnh khắc này, bạn sẽ thấy mình đã từng yêu thương, ngây ngô, sợ hãi hoặc cô đơn như vậy qua trang sách của tác giả.
Chúng ta đều sẽ trưởng thành, già đi, nhưng thanh xuân, tuổi trẻ và những ngày tháng đẹp của những đứa trẻ sẽ luôn tồn tại, đẹp đẽ, mơ mộng và đáng yêu như một kỷ niệm mà bạn chỉ có thể mỉm cười nhìn lại mà không thể nào quay lại được.
Nếu không có những sai lầm, chúng ta sẽ không học được điều gì và không trở thành người trưởng thành hơn.
Đánh giá chi tiết bởi: Thùy Dương - MytourBook
Hình ảnh do: Thùy Dương cung cấp