Ước mơ của tôi là được sống đến khoảng 110 tuổi. Như vậy, tôi còn khoảng 25 năm nữa. Tôi dự định sẽ về hưu sau khi tròn 95 tuổi. Vì vậy, mục tiêu hiện tại của tôi là duy trì sức khỏe cả về thể chất lẫn tinh thần để có thể viết sách cho đến khi nghỉ hưu. Tính từ bây giờ, tôi còn mười năm nữa, nếu mỗi năm viết một cuốn thì tôi sẽ viết thêm được mười cuốn nữa. Chỉ cần nghĩ như vậy thôi, tôi đã thấy hài lòng và muốn trân trọng từng ngày tháng còn lại. Tôi sẽ không ngồi yên và đợi thời gian trôi qua một cách vô ích.
Những dòng suy tư trên được trích từ cuốn sách “Gửi Tuổi Trẻ Thân Thương” của tác giả Kim Wook – một bông hoa nở muộn trong văn học của Hàn Quốc. Điều tôi thực sự ấn tượng trong cuốn sách này chính là tinh thần nhiệt huyết, một tình yêu cuộc sống không ngừng tuôn trào của tác giả, dù đã bước sang tuổi già. Ông không ngừng học hỏi, không ngừng thách thức bản thân với những điều mới mẻ. Nuôi dưỡng ước mơ trở thành nhà văn từ khi còn rất trẻ, nhưng đến khi đã 75 tuổi, ông mới thực hiện được ước mơ của mình. Tôi từng nghe một câu chuyện ý nghĩa trên internet về cuộc đối đầu giữa dòng suối và hòn đá, kết quả cuối cùng là dòng suối luôn chiến thắng. Tại sao lại như vậy? Đó là bởi sức mạnh của sự kiên trì, đã khiến những hòn đá mặc cho cứng rắn đến đâu, nhưng theo thời gian cũng sẽ bị dòng nước suối mài mòn. Đừng bao giờ từ bỏ khi con đường bạn chọn có nhiều chông gai và khó khăn, hãy luôn tin rằng phần thưởng ngọt ngào nhất sẽ ở cuối con đường đó. Hãy nhen nhóm tinh thần khi thấy những bông hoa đua nhau nở rộ trong vườn, ganh tị với chúng vì bạn chưa thể thể hiện mình như vậy, dù thời gian không còn nhiều. Hãy bùng cháy, hãy kiên định, đó chính là bí quyết của cuộc sống.
Về tác phẩm
“Gửi Tuổi Trẻ Thân Thương” là những lời chân thành nhất, là câu chuyện chân thực nhất về cuộc sống đầy biến động của tác giả. Trong cuốn sách không chỉ là những bài học nghiêm túc, mà còn là những câu chuyện về bạn bè, đồng nghiệp và cả của chính tác giả, được truyền đạt một cách dễ dàng và đầy tình yêu thương. Qua những thất bại của bản thân, ông muốn truyền đạt những thông điệp quý báu của mình tới thế hệ trẻ ngày nay. Với ông, những hạn chế trong cuộc sống giống như đôi chân ngắn của con thằn lằn, có thể làm trở ngại nhưng cũng có thể làm động lực cho chúng ta tiến lên, vươn xa hơn những con người bình thường khác. Đôi chân ngắn có thể sinh ra con thằn lằn biết bay.
Mặc dù còn nhiều khuyết điểm, nhưng các bạn thực sự là những người tuyệt vời.
Theo Anatole France, người đoạt giải Nobel văn học năm 1921, đã từng nói: “Nếu tôi là Chúa, tôi sẽ đặt tuổi thanh xuân vào cuối cuộc đời con người”.
Trong trường hợp ước mơ của ông trở thành hiện thực, thì tôi, ở thời điểm hiện tại, đang trải qua giai đoạn thanh xuân, tôi, ở hiện tại, là tuổi trẻ.
Mặc dù đã bước qua tuổi “cổ lai hy”, nhưng khi đọc những dòng trên, chúng ta ngay lập tức nhận ra một tinh thần trẻ trung, đam mê nhiệt huyết với cuộc sống của tác giả. Dưới những trang ký ức, ông tái hiện một không khí đầy sôi động, với mùi thuốc súng và bom đạn, những hình ảnh đau lòng của những người lính nằm trên đường. Tuổi 20, đẹp nhất là khi chàng sinh viên năm hai khoa Văn học với hoài bão trở thành một nhà văn, nhưng lại phải trở thành quân nhân tình nguyện ở Bắc Triều Tiên. Sau những biến cố, liệu chúng ta có thể thay đổi thế giới khi còn trẻ? Thời thanh xuân quá ngắn ngủi để phí phạm và đợi chờ.
Từ quan điểm của một người thuộc thế hệ trước đã trải qua những khoảnh khắc sống chết trong gang tấc, tác giả nhận ra một vấn đề phổ biến ở giới trẻ hiện nay là lối sống vô cảm, với một diện mạo thất vọng – sống như người vô hồn, dường như không biết mình cần làm gì để sống. Có những người trẻ sẵn lòng giết người chỉ vì tự ái bị tổn thương, nhưng lại không đủ đam mê để quyết tâm theo đuổi mục tiêu.
Cuộc khảo sát của chính phủ Nhật Bản công bố vào tháng 3/2019 cho thấy có 613.000 trường hợp hikikomori ở độ tuổi trung niên - thuật ngữ mô tả những thanh thiếu niên sống kín đáo, tách biệt trong phòng ngủ. Trong số những người dưới 40 tuổi, một trong ba người trở nên 'sống đời cô lập' do gặp khó khăn trong việc tìm kiếm hoặc duy trì công việc sau khi học xong.
Gần đây, đài báo đưa tin về nhóm nữ sinh có hành vi bạo lực tại nhiều nơi, với cảnh tượng xé quần, xé áo, cắt tóc, đánh đập. Những người quay lại các video là những bạn nam sinh, không chỉ chửi rủa mà còn khuyến khích những hành động đó: “Cởi áo, xé áo...” Thật đáng buồn khi thấy những trường hợp thanh niên bị thương trên đường, không chỉ không giúp đỡ mà còn quay video. Đáng lo ngại hơn, tình hình phạm tội giết người ở độ tuổi rất trẻ đang tăng lên.
Dư luận đang xôn xao về vụ thảm sát và cướp tiệm vàng Ngọc Bích (phố Sàn, huyện Lục Nam, tỉnh Bắc Giang). “Kẻ vô cảm” đã giết ba người, trong đó có thanh niên Lê Văn Luyện, 17 tuổi. Có người đã nói: “Hành vi phạm tội của Lê Văn Luyện là rất nghiêm trọng, tàn bạo, độc ác và vô cảm chưa từng có từ trước đến nay”. Ngoài ra, Hồ Nhật Linh, 18 tuổi, ngụ tại Bố Trạch, tỉnh Quảng Bình, đã đâm 95 nhát dao vào thai phụ mang thai 8 tháng, sau đó vứt xác nạn nhân xuống mương...
Theo tác giả, thế hệ hiện tại được gọi là thế hệ không còn cách chữa - không còn niềm tin vào bất cứ điều gì, thậm chí là vào bản thân, họ chán nản, luôn mang theo nỗi lo âu, sợ hãi. Họ sống không biết ngày mai sẽ ra sao, tìm niềm vui trong những trò chơi điện tử bạo lực, dùng sự đau khổ của người khác để thu hút sự chú ý, thể hiện bản thân là “người lớn”.
Hãy chấp nhận bản thân chỉ là một người như vậy - vô dụng và không còn cách nào chữa trị. Có lẽ bạn đang tự nhủ, không thể yếu đuối, không thể sợ hãi về việc không làm được điều gì đó, rồi rơi vào trầm cảm. Tuy nhiên, dù có cố tỏ ra mạnh mẽ bằng lòng tự trọng không tồn tại ấy, bạn cũng không mạnh mẽ hơn. Thà rằng, hãy chấp nhận ngay từ đầu, rằng bạn chỉ là một người yếu đuối.
Khi đọc những dòng trên, chúng ta nhận ra một điều rằng có điều nghịch lý ở đây phải không? Tại sao tác giả không khích lệ chúng ta sống mạnh mẽ, lý trí hơn mà lại sử dụng một cách ủy mị như vậy. Việc thừa nhận bản thân yếu đuối không làm ta trở nên kém cỏi hơn hay có nghĩa là ta từ bỏ. Khi hiểu rõ về điểm mạnh và điểm yếu của bản thân, ta sẽ nhận ra việc thừa nhận mình yếu đuối không làm ta trở nên thấp hèn. Ngược lại, điều đó giúp ta nhìn nhận lại bản chất bên trong con người mình. Có một sự thật không thể phủ nhận, trên thế giới này không ai là hoàn hảo và chính ta cũng vậy. Khi đã chấp nhận điều đó, ta mới có thể suy nghĩ tích cực và đón nhận cơ hội thử thách với điều mới “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”. Khi đã thực sự hiểu rõ chính mình và con đường đang đi, ta mới nhận ra rằng cuộc sống này thật ý nghĩa đến bao lâu. Hãy sống cuộc đời của ta, thực hiện những điều mà bản thân mong mỏi, và cố gắng hoàn thành chúng với tất cả nhiệt huyết.
Tuổi trẻ là thời điểm mà ta vẫn còn có cơ hội để mạo hiểm, thách thức, và dù thất bại hay thành công, ta cũng sẽ học được những bài học và kinh nghiệm cho tương lai.
Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng dễ dàng tìm ra điều mà ta thực sự muốn làm. Ta thất vọng, chán nản, rồi đổ lỗi cho hoàn cảnh và chính bản thân. Tác giả Kim Wook cho rằng: Một trong những lo lắng lớn nhất của rất nhiều người chính là không biết mình nên làm gì. Dù ta cố gắng thế nào, cũng không thể tìm ra câu trả lời cho điều đó. Dù ta chia sẻ và tâm sự với người khác, hy vọng tìm ra giải pháp, nhưng thật đau lòng khi không thể tìm ra câu trả lời. Giờ đây không phải là lúc ngồi yên một chỗ, lo lắng và chờ đợi. Hãy hành động, thực hiện những gì mà bản thân thấy hứng thú để thúc đẩy lòng nhiệt huyết. Nhiệt huyết không thể đo lường. Nhiệt huyết luôn bùng cháy không điều kiện. Theo Bill Gates – người trở thành tỷ phú ở tuổi 38 - nói rằng:
Đam mê và thành công luôn đi đôi với nhau, miễn là chúng ta biết nắm bắt thời cơ và dám bước vào con đường mới. Vì vậy, hãy thử làm những việc như đang đùa vui nhẹ nhàng. Đừng quá vội vã “dán nhãn” cho những gì mình đang làm. Hãy đơn giản làm theo chỉ dẫn của trái tim và suy nghĩ của riêng mình.
Giá trị của đồng tiền đang tăng lên
Trong các chương tiếp theo, tác giả chia sẻ về những trải nghiệm cá nhân trong quá khứ khi còn trẻ. Với niềm đam mê với văn chương, ông quyết tâm theo đuổi con đường đó. Thế giới xung quanh ông thay đổi từng ngày, bạn bè sau khi tốt nghiệp mỗi người mỗi lối, có người đi du học để rời xa đất nước nghèo khó này, có người tham gia vào lĩnh vực chính trị.
Những năm 1950, Hàn Quốc là một đất nước nghèo khó. Công việc viết báo không dễ dàng, nhưng dù khó khăn thế nào, chúng tôi vẫn làm việc với tất cả sự cống hiến của mình.
Dù thời điểm đó, viết văn được xem như là nghề “chết đói”, tác giả đã chứng kiến nhiều đồng nghiệp sống trong nghèo đói, bệnh tật, với thu nhập thấp nhất. Nhưng họ vẫn kiên trì theo đuổi đam mê của mình dù gánh nặng về kinh tế và trách nhiệm gia đình đè nặng lên vai.
Ngày nay, thế giới đã thay đổi và mọi người không còn phải chịu đói. Tôi nhớ lại khi còn học, chỉ cần mua được một bát cháo cám heo ở Cheonggyecheon là tôi đã cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Có thể mọi người sẽ nghĩ rằng thời nay đã khác biệt nhiều so với xưa. Nhưng điều quan trọng không phải là sự thay đổi về tình trạng đói nghèo mà là mất đi đam mê thực sự với cuộc sống. Ngày nay, nhiều người sống như những kẻ “vô hồn”, tồn tại mà không có mục tiêu rõ ràng.
Tác giả đã từng đối mặt với việc phải buông bỏ và chấp nhận hiện thực để kiếm tiền. Nhưng liệu tiền bạc có thật sự vượt qua được lòng kiêu hãnh hay không?
Một xã hội không thể sống sót nếu không biết nhường nhịn.
Sống là phải vượt qua thử thách. Chúng ta được dạy từ nhỏ rằng để thành công, phải sẵn lòng từ bỏ lòng kiêu hãnh.
Theo tác giả, quan tâm quá nhiều đến ý kiến của người khác có thể khiến ta mất đi bản tính của mình. Những người tự hào sẽ không để ý đến những lời chỉ trích từ người khác, họ tập trung vào mục tiêu của mình.
Sự quan tâm đến ý kiến của người khác thường phản ánh sự tự ti của chính mình. Chúng ta không nên coi việc tỏ ra yếu đuối là khiêm tốn, mà thay vào đó, cần phải tự hào với cuộc sống mình đang sống.
Thời gian trôi đi như một tấm vé một chiều, đã đi là không thể quay trở lại. Khi đến tuổi 30, ta sẽ nuối tiếc vì thanh xuân đã trôi qua, và khi bước sang tuổi 40 hoặc 50, ta nhận ra rằng mình đã già rồi, không muốn mạo hiểm nữa. Nhưng nếu chúng ta không dám thử thách bản thân với những điều mới, chỉ giữ mình trong những giới hạn đó, cuối cùng ta sẽ hối tiếc, băn khoăn, vì sao mình lại không dám thử?
Mặc cảm tự ti và lòng kiêu hãnh không thể tồn tại cùng một lúc. Nếu ta tự ti, ta sẽ không thể kiêu hãnh. Trong thế giới này, ta thường tự đặt mình vào vị trí thất bại từ trước vì nghĩ rằng bố mẹ ta không giàu có hoặc ta không đủ thông minh. Nhưng dù ta tự tổn thương mình, ta vẫn không thay đổi, không tiến lên.
Không có thách thức nào là không vượt qua được và những khó khăn làm ta trở nên mạnh mẽ hơn.
“Ghetto” là một biệt danh khác của Harlem, một khu phố ở New York. Từ nguồn gốc từ tiếng Hebrew “get” (nghĩa là cách ly) và chuyển sang tiếng Ý là Ghetto. Vậy cái tên Ghetto mang ý nghĩa gì đặc biệt?
Như chúng ta đã biết, người Do Thái được biết đến là một trong những dân tộc thông minh nhất trên thế giới, một nhận định được xác nhận bởi các bằng chứng khoa học.
Trong thế kỷ 20, người Do Thái chiếm chỉ 2% dân số Mỹ nhưng lại có đến 27% những nhà khoa học đoạt giải Nobel và nhiều thành tựu khác. Mặc dù họ đã trải qua nhiều khó khăn và thất bại trong lịch sử, họ vẫn biết cách thích ứng và tiến bộ.
Dân tộc Do Thái đã phải trải qua nhiều đau khổ và bất công trong quá khứ, nhưng họ vẫn biết cách thích ứng và phát triển. Các ghetto một thời đã trở thành nơi sinh sống và phát triển cho họ.
Ghetto đã trở thành nơi sinh sống của người Do Thái, mặc dù chật hẹp và khó khăn, nhưng họ vẫn biết cách thích ứng và sáng tạo để vượt qua khó khăn.
Nhờ những khó khăn trong cuộc sống, người Do Thái đã phát minh ra nhiều cách thức sinh sống và kinh doanh mới, từ đó giúp họ tiến bộ và phát triển.
Sức mạnh lớn nhất của con người là khả năng thích ứng. Những thử thách và biến đổi của môi trường đã giúp con người tiến bộ và phát triển.
Trong thời đại hiện đại này, trí tuệ, độ tuổi, bằng cấp, giới tính và vẻ bề ngoại hình đã trở thành những 'ghetto'. Chúng ta đang tự hạn chế bản thân trong những 'ghetto' đó, bị giam cầm bởi những tiêu chuẩn mà xã hội đặt ra.
Ở tuổi 20, phải là sinh viên; trước 30, phải có việc làm; sau khi có việc làm, trong vài năm phải kết hôn; kết hôn xong, phải sinh con. Tất cả đã được định sẵn.
Đáng tiếc, khi chúng ta vẫn còn đấu tranh với những 'ghetto' bên ngoài, chúng ta đã phải đối mặt với những 'ghetto' bên trong chính bản thân. Chúng ta phân biệt bản thân với người khác, từ chối những người có quan điểm khác biệt. Chúng ta sống cùng với những người đã bị 'ghetto' áp đặt - những người đã trở nên nhàm chán và tin rằng đó là điều tốt nhất.
900 năm qua, những người điều hành thế giới không phải là những người bên ngoài 'ghetto', mà chính là những người Do Thái sống trong 'ghetto'. Dù bị bao quanh bởi sự tù túng, họ vẫn giữ một ước mơ vượt qua những rào cản và cuối cùng họ đã trở thành một phần không thể thiếu. Quyền lực, tài sản và giá trị của họ đã thấm vào cuộc sống của chúng ta như không khí. Từ khi chào đời, chúng ta đã sống trong thế giới họ tạo ra. 'Ghetto' đã biến họ thành không khí, và họ chi phối cuộc sống của chúng ta.
Mặc dù cuộc sống có nhiều 'ghetto' đe dọa sự thành công của chúng ta, tôi tin rằng chính 'ghetto' cũng là nguồn động lực giúp chúng ta trở nên mạnh mẽ và kiên cường hơn mỗi ngày. Vì vậy, hãy luôn cố gắng vượt qua những rào cản, thay vì tự hạn chế mình trong 'ghetto'.
Sống để không phải hối tiếc về quá khứ.
Dù chúng ta là ai, đến từ đâu, chúng ta đều được trao hai quyền lực và lựa chọn công bằng: Tuổi tác và trí óc. Mọi người sẽ trải qua sự già đi, số tuổi tăng lên đồng nghĩa với sự lão hóa của cơ thể và cuối cùng là cái chết. Trí óc của chúng ta không thể bị kiểm soát, không thể dùng bạo lực để chi phối, mà nó tồn tại như một thực tế độc lập bên trong chúng ta.
Đôi khi chúng ta cảm thấy hối tiếc và day dứt về những sai lầm đã xảy ra trong quá khứ, tự trách bản thân. Nhưng việc suy nghĩ quá nhiều về những điều đã qua không thay đổi được gì. Hãy học từ những sai lầm, coi đó như một bài học và bắt đầu lại từ đầu.
Khi con người thay đổi, cuộc đời cũng thay đổi theo. Sự thay đổi trong suy nghĩ dẫn đến hành động khác biệt. Hành động mới tạo ra thói quen mới, và thói quen mới tác động đến tính cách. Tính cách mới định hình một con người mới, tạo ra một cuộc sống mới.
Kết luận
Khi viết những dòng này, tác giả đã bước sang tuổi 85, mặc dù tuổi tác tăng lên và sức khỏe suy giảm. Nhưng sau khi đọc cuốn sách Gửi tuổi trẻ thân thương của Kim Wook, tôi nhận ra rằng tuổi tác chỉ là con số. Hãy sống mạnh mẽ để khi nhìn lại quãng thời gian đã trôi qua, ta không hối tiếc về bản thân.
Chúng ta không nên từ bỏ cuộc sống của mình vì bất kỳ ai. Có những thứ có thể nhượng bộ, nhưng quyết định về cuộc sống của bạn phải mạnh mẽ. Sự tin tưởng và quyết tâm chọn con đường riêng không phụ thuộc vào người khác là đặc quyền của tuổi trẻ. Chỉ có những người kiên quyết mới xứng đáng được gọi là trẻ, và chỉ họ mới có cơ hội nhìn thấy sự khởi đầu mới.
Đánh giá bởi: Bùi Thu Hằng - MytourBook
Hình ảnh: Nguyễn Thị Thanh Thảo - MytourBook