“Bạn có thích trẻ con không?” – Nếu như cách đây nhiều năm, tôi đoán rằng hơn 90% người được hỏi sẽ trả lời: “Có! Trẻ con rất dễ thương, đáng yêu và thơm tho”. Nhưng hiện nay, con số đó dường như đã thay đổi. Nhiều người sẽ phải suy nghĩ lâu trước khi có một câu trả lời khá mơ hồ rằng: “Tôi thực sự không biết nữa. Tôi không chắc liệu mình có thể chịu đựng được đám trẻ con hay không”. Hoặc thậm chí là: “Không, tôi thà sống cô đơn cả đời còn hơn phải sống với một đứa trẻ”. Nhưng chúng ta cũng từng là trẻ con, vậy tại sao lại tự ghét bản thân mình như vậy trước đây nhỉ? Có phải vì trẻ con quá nghịch ngợm, vì chúng luôn làm những điều khiến ta cảm thấy phiền phức, hay vì chúng luôn đặt ra hàng loạt câu hỏi khiến ta phải cố gắng trả lời? Mỗi người sẽ có lý do riêng để giải thích suy nghĩ của mình! Đối với phần lớn người lớn, trẻ con là như thế! Nhưng liệu đã bao giờ bạn tự hỏi rằng trẻ con nghĩ gì về người lớn không, với đứa trẻ, chúng ta là như thế nào nhỉ? Những câu hỏi đó sẽ được giải đáp một phần qua cuốn sách “Hoàng Tử Bé” của Antoine de Saint Exupéry, một tác phẩm viết cho trẻ con và cũng cho những người đã từng là trẻ con!
Nhà văn Antoine de Saint Exupéry sinh năm 1900 tại Lyon, Pháp. Trong chiến tranh thế giới thứ nhất, ông theo mẹ sang Thuỵ Sĩ. Sau đó ông trở về Pháp năm 1917 và học trung học tại Paris, tiếp đó là trường Mĩ thuật. Trong chiến tranh thế giới thứ hai, ông tham gia không quân. Tuy nhiên, vào năm 1944, máy bay của ông mất tích trên bầu trời Địa Trung Hải. Mặc dù chỉ sống được 44 tuổi và dành rất nhiều thời gian cho các chuyến bay, nhưng Antoine de Saint Exupéry để lại một số tác phẩm đáng chú ý. Tác phẩm nổi tiếng nhất của ông chắc chắn phải kể đến “Hoàng Tử Bé” - một câu chuyện ngắn nhưng để lại nhiều dư âm sâu sắc.
“Hoàng Tử Bé” ngắn nhưng ẩn chứa sâu sắc… Nó là sự thể hiện của nỗi đau của nhà văn cũng như triết lý về ý nghĩa của sự tồn tại, sự khao khát không thể dừng lại của lòng nhân ái, và sự cảm thông giữa con người.
Dịch giả Nguyễn Thành Long
“Hoàng Tử Bé” là một cuốn sách kì lạ được viết bởi một tác giả kì lạ. Antoine de Saint Exupéry không chỉ là một nhà văn thông thường, mà còn là một phi công! Ông sáng tác “Hoàng Tử Bé” khi đất nước Pháp bị chiếm đóng, và ông không được phép bay theo đúng nghĩa. Nỗi đau đó được thể hiện qua lời đề tặng của cuốn sách: “Dành cho Léon Werth, khi ông ấy còn là một đứa trẻ”. Ông viết và vẽ minh họa cho cuốn sách tại ngôi nhà The Bevin House ở Long Island, New York, với sự giúp đỡ của bánh kẹp, trứng trộn, gin và tonic, Coca Cola và thuốc lá. Ngôi nhà lớn ấy cũng là nơi ông dễ dàng di chuyển để tìm kiếm nguồn cảm hứng từ ánh sáng cuối ngày. Cảnh hoàng hôn tại đây đã trở thành phần không thể thiếu của “Hoàng Tử Bé”, với buổi chiều 44 lần nhìn mặt trời lặn về phía đáng nhớ của Hoàng Tử Bé.
Hành trình khám phá chính mình bắt đầu...
Hoàng tử bé sinh sống trên tiểu hành tinh B612. Nơi đó có ba ngọn núi lửa (hai ngọn đang hoạt động và một ngọn đã ngừng hoạt động) và một bông hoa hồng. Cậu chăm sóc tiểu hành tinh của mình mỗi ngày, loại bỏ mọi cây bao báp đang mọc ra và có thể làm hại hành tinh. Cậu rất yêu quý một đóa hồng ở quê nhà. Đóa hoa cho rằng mình độc nhất vô nhị trong loài hoa. Mặc dù đóa hoa không sợ hổ nhưng lại sợ gió, nên cô yêu cầu Hoàng tử xây cho cô một lồng kính chắn gió! Tuy nhiên, sự kiêu ngạo của đóa hoa khiến Hoàng tử tức giận và quyết định rời bỏ hành tinh để thực hiện một cuộc hành trình. Trước khi đi, cậu dọn dẹp hành tinh của mình sạch sẽ. Cậu gặp khó khăn khi phải rời bỏ đóa hoa, nhưng dù thế nào, cậu vẫn chưa hiểu rõ được tấm lòng của đóa hoa...
Mỗi hành tinh - một góc nhìn về thế giới của người lớn.
Hoàng tử bé đã rời bỏ hành tinh của mình để khám phá phần còn lại của vũ trụ và cậu đã đến thăm một số tiểu hành tinh khác (có số từ 325 đến 330), mỗi hành tinh đó có một người lớn sống ở đó và theo cách cậu hiểu, họ đều là những người kỳ quặc:
Trên thiên thạch thứ nhất, có một vị vua trị vì hành tinh mà không có dân thường. Ông rất vui mừng khi Hoàng tử đến thăm. Ông bổ nhiệm cậu làm thượng thư bộ thư pháp và cho cậu xử án một con chuột - loài sinh vật duy nhất trên hành tinh của ông. Ông thực sự không muốn cậu rời đi. Nhưng với quyết định kiên quyết của cậu, ông không thể làm gì khác ngoài việc cho phép cậu đi theo ý muốn của mình. Vị vua đó tượng trưng cho những nguyên tắc, luật lệ mà người lớn thường tự áp đặt cho bản thân và cũng cho người khác.
Thiên thạch thứ hai là một người khoác lác. Hắn xem Hoàng tử là một người hâm mộ đến thăm. Người khoác lác muốn được người khác ngưỡng mộ, nhưng lại sống một mình trên hành tinh của mình. Hắn không chịu nghe thấy gì ngoài những lời khen ngợi. Hoàng tử cũng nhận ra rằng, với người khoác lác đó, việc khâm phục người khác đồng nghĩa với việc thừa nhận người đó là đẹp nhất, ăn mặc sang nhất và giàu có nhất trên hành tinh.
Gã say sưa thứ ba thường uống rượu suốt ngày để quên đi nỗi ám ảnh của mình về việc rượu bia. Người lớn thường không chịu nhận lỗi của mình, chỉ muốn làm ngơ qua.
Nhà doanh nghiệp thường xuyên bận rộn với việc đếm ngôi sao mà họ cho là của mình. Họ quá bận rộn để quay lại thưởng thức điếu thuốc đã lạnh từ lâu. Họ tin rằng việc đếm sao sẽ làm giàu họ và mở ra cơ hội sở hữu thêm nhiều ngôi sao khác. Những ngôi sao đó thuộc về họ vì họ đã nghĩ đến chúng trước.
Người thắp đèn sống trên một hành tinh xoay quanh mỗi phút. Ông ta có nhiệm vụ sáng tắt đèn. Hành tinh quay càng nhanh, không để ông ta có một phút nghỉ ngơi. Mỗi phút đều phải thắp đèn và tắt đèn. Hoàng tử bé cảm thấy thương cảm với người thắp đèn, người duy nhất quan tâm đến điều gì đó khác ngoài bản thân.
Nhà địa lý dành cả cuộc đời để vẽ bản đồ, nhưng không bao giờ bước ra khỏi bàn làm việc. Họ cho rằng việc ở nhà giúp họ tiếp xúc với những nhà thám hiểm và ghi lại hồi ức của họ. Họ chỉ tin vào những gì họ thấy và không muốn rời bàn làm việc. Họ yêu cầu Hoàng tử Bé mô tả hành tinh của mình để ghi lại.'Chúng tôi không ghi nhận hoa hồng', nhà địa lý nói.Nhà địa lý không ghi nhận hoa hồng.'Vì chúng chỉ là thứ tạm phù du'Hoàng tử bé shock và nhận ra rằng một ngày nào đó bông hoa hồng yêu quý của cậu sẽ không còn tồn tại. Nhà địa lý sau đó khuyên cậu đến thăm Trái Đất.Trái Đất - hành tinh của những điều kì diệu.
Trên Trái Đất, hoàng tử bé nhìn thấy một khu vườn đầy hoa hồng và cảm thấy đau khổ. Bông hồng của cậu kể rằng nàng là duy nhất trong vũ trụ, nhưng ở đây, có hàng ngàn bông giống nhau. Cậu cảm thấy buồn vì bản thân chỉ có ít tài sản, nhưng cáo giúp cậu nhận ra giá trị độc nhất của bông hồng.
Tất cả câu chuyện của Hoàng tử bé được người phi công tái hiện qua ký ức của mình trong khi cố gắng sửa chữa máy bay hỏng giữa trời. Hoàng tử bé gặp người lái máy bay và yêu cầu vẽ một con cừu. Dù không biết vẽ nhưng người lái máy bay đã cố gắng theo yêu cầu của cậu.
Sau thời gian ở Trái Đất và trải qua nhiều biến cố, hoàng tử bé cuối cùng được một con rắn vàng giúp trở về tiểu hành tinh với bông hồng mà cậu yêu thương.
Hoàng tử bé
– bài học về việc thuần hóa những gì chúng ta yêu và sẵn sàng để bị thuần hóa bởi những gì ta yêu.
Chuyến hành trình của Hoàng tử bé bắt đầu từ sự không hài lòng với thái độ của bông hoa hồng. Chuyến đi này đã giúp cả Hoàng tử bé và bông hồng trở nên mạnh mẽ và sáng suốt hơn. Khi đến Trái Đất, Hoàng tử bé nhận thấy giá trị của những điều mà cậu đã bỏ qua trước đây.
Càng yêu thương và chăm sóc bông hoa, Hoàng tử bé càng đau khổ khi phát hiện có hàng nghìn bông hoa giống nhau trên Trái Đất. Nhưng qua cuộc trò chuyện với chú cáo, cậu nhận ra giá trị duy nhất của bông hồng mình.
Chú cáo đã chia sẻ bí quyết của mình với Hoàng tử bé: 'Con người chỉ nhìn thấy rõ bằng trái tim, cái chủ yếu thì mắt không thể thấy'.
'Thời gian mà cậu dành cho bông hồng, làm cho bông hồng đó trở nên quan trọng đến như thế'. Việc tận tâm chăm sóc bông hoa hàng ngày đã tạo ra một mối liên kết không thể tách rời giữa Hoàng tử bé và bông hồng.
Lời kết.
Trưởng thành không chỉ là việc đạt được danh vọng và thành công vượt trội, mà còn là khả năng thấu hiểu, tôn trọng, và chịu trách nhiệm trong mọi tình huống cuộc sống.
Review chi tiết bởi Kim Chi - MyBook