Những năm tháng cấp 3 của bạn trôi qua như thế nào? Êm đềm, tràn đầy niềm vui hay chỉ bình bình tẻ nhạt. Dù như thế nào đi chăng nữa, quãng thời gian ba năm đó chắc chắn sẽ luôn để lại những ký ức đẹp đẽ nhất của tuổi thanh xuân. Khi mà những đứa trẻ học làm người lớn mới chỉ có mối bận tâm duy nhất là học hành, có chăng là đôi khi con tim đập mạnh vì một bóng dáng nào đó. Đến với “Hồi ức là cuộn băng tua ngược”, độc giả sẽ được trở về những ngày tháng như thế thông qua lời kể của nhân vật Eun Ho, một học sinh luôn núp trong góc khuất không ai nhìn thấy và cũng chẳng ai buồn để ý, vì yêu đơn phương một người mà quyết tâm thay đổi, làm những việc “động trời” mà ngay chính bản thân cũng không ngờ tới.
Về tác giả và tác phẩm
Hyun-Wook Park sinh năm 1967, tốt nghiệp khoa Xã hội học đại học Yonsei năm 1991. Đăng đàn năm 2001 và ngay lập tức đoạt giải thưởng Cây bút mới của Nhà xuất bản Minhakdongue. Hồi ức là cuộn băng tua ngược xuất bản ba năm sau đó được coi là một trong số ít tác phẩm khắc họa chân thực và sống động đời sống văn hóa cũng như tinh thần thế hệ 368 - thế hệ tiên phong trong phong trào dân chủ Hàn Quốc thập niên 80-90. Cuốn sách có thể được coi như là cuốn nhật ký bộc bạch những suy nghĩ của tác giả, về những thay đổi trong tâm lý của một cậu học trò cấp ba dần trưởng thành trong bối cảnh xã hội Quân chủ độc quyền. Ba năm gói ghém trong 297 trang giấy trôi qua thật bình yên nhưng cũng không kém phần “lạ lùng”.
Yêu đơn phương một người có thể khiến một nam sinh cấp ba bình thường làm những chuyện phi thường tới mức nào?
Trừ gian diệt bạo, giải cứu thế giới, bảo vệ ngân hà?
Hay chỉ “đơn giản” là mày mò học chơi nhạc cụ mặc kệ chúng bạn chế giễu là “mù nhạc” bẩm sinh, vùi đầu vào sách vở bất chấp cả đời có ngó ngàng gì sách giáo khoa đâu, xung phong làm những chuyện “động trời” mà ngay chính bản thân cũng không ngờ tới?
Tua ngược cuộn băng của hồi ức, người đọc cùng Eun Ho trở về những năm tháng học trò sôi động và đầy ắp những kỷ niệm, trở về tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết, luôn sẵn sàng vì một người mà nỗ lực hết sức, không ngại đốt cháy chính mình để chạm tay tới vầng sáng rực rỡ nhất của thanh xuân.
Đó là tình yêu
Câu chuyện mở đầu với một trận đấu bóng chày, với sự thất bại đáng buồn của đội Samsung Lions trong giải vô địch Korean Series, và trò Galaga (game bắn ruồi) huyền thoại của lũ trẻ con thời bấy giờ. Mở đầu này đã khắc họa tính cách và con người của cậu trai trẻ Eun Ho lúc mới chập chững bước vào lớp 10. Cậu hay đỏ mặt, chẳng làm được trò chống gì và chỉ mải mê chơi bời. Thế nhưng chỉ vì “yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên” cộng thêm một chút lời xúi dại của cậu bạn thân Ho Cheol, Eun Ho đã quyết định thay đổi bản thân mình. Bắt đầu với việc học đàn. Hồi đó bọn con gái chết mê mấy anh độc tấu tiết mục đàn cổ điển. Thế là Eun Ho nghĩ cách học đàn, mặc cho lời chế giễu “mù nhạc” của chúng bạn.
Nhưng muốn học đàn thì phải có đàn, có tiền để tham gia lớp học đàn. Mà Eun Ho lại sinh ra trong gia đình không được khá giả, mẹ đi bán rau ở một góc khuất trong chợ, bố thì rượu chè, bỏ nhà đi mấy tháng mới về một lần, mà lần nào về cũng là chửi bới đòi tiền. Thế là Eun Ho và Ho Cheol rủ nhau đi giao báo. Con đường kiếm tiền xem ra cũng chông gai lắm. Sáng nào Eun Ho cũng phải dậy thật sớm trong khi tất cả lũ trẻ con trong thành phố này vẫn còn đang say giấc nồng. Kể ra thì thức dậy vào sáng sớm cũng có nhiều cái thú vị, được độc chiếm toàn bộ gió sớm thổi trên con đường vẫn chưa có bóng ai, theo lời Eun Ho nói. Và cảm giác mua được một thứ mà mình ngắm tới bằng chính tiền mình làm ra nó khoái chí lắm, chắc chắn thế rồi.
Đêm hôm ấy tôi đã ôm chặt cây guitar vào lòng lâu thật lâu. Mặc dù chỉ là cây đàn rẻ tiền trị giá 15.000 won, nhưng nó là nhạc cụ đầu tiên mà tôi có, nếu không tính cây tiêu. Cây guitar sáng bóng lấp lánh là món đồ mới duy nhất trong phòng tôi. Thân đàn uốn cong duyên dáng, cần đàn thanh thoát, 6 sợi dây đàn được nối đầy tinh tế. Cây đàn tỏa hương thơm ngát, dù đấy có lẽ chỉ là mùi của lớp véc ni rẻ tiền, nhưng đối với tôi, nó vẫn rất thơm. Không còn gì hấp dẫn hơn cây guitar đầu tiên tôi tự mua bằng tiền do chính mình kiếm được.
Ôi chao sức mạnh của tình yêu!
Nó thay đổi con người ta theo cách mà ta không bao giờ có thể ngờ tới. Có ai tưởng tượng được rằng từ một cậu trai “mít đặc” lại chăm chỉ làm việc kiếm tiền, rồi chăm chỉ luyện tập đánh đàn với nỗ lực gấp cả nghìn lần người khác.
Khao khát được chứng minh bản thân trước người mình yêu thầm, Eun Ho đã không ngừng thách thức bản thân khi lần lượt chen chân vào câu lạc bộ văn học - câu lạc bộ ưu tú của trường và điên cuồng lao đầu vào học hành để dành được sự chú ý của Eun Su. Chưa nói đến mục tiêu ban đầu của Eun Ho, chỉ biết là cậu đã thay đổi rất nhiều từ khi nhìn thấy Eun Su lần đầu tiên ở sân thể dục của trường.
Thế mới nói, tình yêu thời cấp ba là tình cảm đẹp nhất, trong sáng nhất, thánh thiện nhất, giàu mơ mộng nhất nhưng cũng khó chạm tới nhất. Có những ai đã trải qua những trải nghiệm này mới thấm thía tâm trạng của Eun Ho bây giờ. Cũng không phải là bùng cháy mãnh liệt, mà nhẹ nhàng bình lặng. Dù nói gì đi chăng nữa, nó cũng khiến con người ta nhớ mãi không quên.
Lòng lo lắng nỗi đơn độc khôn nguôi
Giấu trong tim một tình yêu thầm kín
Bất ngờ chộp lấy ánh nhìn của đối tác
Tôi nhảy múa trong niềm vui tột đỉnh
Nơi tình bạn mọc lên và tồn tại
Nói về “Hồi ức là cuộn băng tua ngược” không đủ, bởi Eun Su là mầm mống của câu chuyện. Eun Ho trải qua thời cấp ba đầy những trăn trở, và không thể không nhắc đến những mối quan hệ bạn bè chân thật không lợi danh tính ở tuổi học trò.
Người bạn thân đầu tiên và quan trọng nhất là Ho Cheol, một học sinh nổi bật nhưng luôn ở tốp dưới về thành tích học tập. Nhưng Ho Cheol lại là người luôn rất quan trọng với Eun Ho, đặc biệt trong việc học đàn. Nếu không có Ho Cheol, Eun Ho không bao giờ có thể thực hiện đam mê của mình. Hơn nữa, bạn đọc còn thể hiện tình cảm với nhân vật này khi Ho Cheol không ngần ngại chỉ trích bạn bè ngoài mặt, nhưng bên trong đó là sự quan tâm và ấm áp của một người bạn.
Khi tôi lên cấp ba, Ho Cheol ngồi gần tôi và chưa bao giờ chế giễu hộp cơm trưa của tôi. Thay vào đó, nó đặt hộp thức ăn của mình cùng lọ kim chi của tôi, và chúng tôi bắt đầu cùng nhau ăn. Ban đầu, tôi không dám chạm vào thức ăn của nó, và Ho Cheol cũng không nói gì. Nhưng sau khi hết kim chi, tôi buộc phải ăn thức ăn của nó, và nó không thể nào tỏ ra hạnh phúc hơn được. Nhận xét trước của tôi là Ho Cheol không có lợi ích gì cho tôi, ngoại trừ khi cùng ăn trưa.
Ho Cheol tỏa sáng trong tuổi trẻ, vui vẻ và tự tin khi bạn bè có điểm thấp hơn.
Huyn Ju như nước nuôi dưỡng cây Eun Ho trưởng thành. Cô là người bạn Eun Ho quen từ lớp học đàn, luôn cùng cậu vượt qua những khó khăn trong ba năm học trò.
Tưởng bồ câu là chim nhưng lại không bay lên trời. Bản thân có thể bay cao nhưng lại chạy theo thức ăn người ta, không xứng làm chim.
Huyn Ju đóng vai trò quan trọng trong việc Ho Cheol tiến lên từ bét trường lên đứng trong top học sinh giỏi nhất.
Huyn Ju là hình mẫu “con nhà người ta”: xinh đẹp, giàu có và học giỏi. Cô và Ho Cheol thân thiết từ khi cùng nhau đánh đàn, và tình bạn của họ là một điều thuần khiết và cao cả.
Min Seok, người con nhà giàu học giỏi và được nhiều bạn gái yêu thích, là đối tượng ghét của Eun Ho và Ho Cheol. Tuy nhiên, mặc dù có sự ganh đua, họ vẫn cảm thấy thành công khi cạnh tranh và không coi việc vượt lên nhau là quan trọng nhất, chỉ muốn thể hiện bản thân và mong người kia được hạnh phúc.
Tôi không ghen ăn tức giận khi ai đó giỏi hơn, nên tôi đã đặc biệt chúc mừng Min Seok vì thành tích tuyển thẳng vào trung tâm luyện thi hàng đầu.
Ba năm cấp ba đã trôi qua với những kỷ niệm đặc biệt cùng bạn bè, là thời kỳ thanh xuân, nơi tình bạn nảy nở và vững bền.
Mỗi người có định nghĩa riêng về từ “nhà”. Đối với Eun Ho, nhà là nơi mẹ cậu bán rau suốt ngày tại chợ. Mặc dù thương mẹ nhưng Eun Ho không bao giờ thể hiện bằng lời nói, chỉ qua những hành động như kiếm tiền tự mình để học đàn và giữ tiền không dùng vặt của mẹ.
Bố của Eun Ho ít xuất hiện nhưng để lại ấn tượng sâu sắc. Từng là người cha mẫu mực, sau tai nạn ông bắt đầu thay đổi. Dù vậy, Eun Ho chỉ nhớ về những thứ tích cực từ bố như khi được tặng găng tay bóng chày và được dạy chơi từ ông.
Eun Ho chia sẻ về tình thân với bố và những ảnh hưởng tích cực từ ông, mặc dù có những khó khăn trong quá khứ.
Kết thúc
“Ký ức là chiếc băng video quay ngược” mang độc giả trở lại những thời kỳ học trò đầy kỷ niệm, như lời của Dickens “Những ngày thơ ấu là khoảng thời gian tuyệt nhất”. Chúng ta ở thời điểm đó chỉ quan tâm đến việc học hành. Tuy nhiên, điều đó không làm mất đi niềm đam mê, nhiệt huyết để đạt được những mục tiêu mà chúng ta luôn mong muốn. Dù có thất bại thì vẫn là một kỷ niệm đẹp và đáng tự hào.”
Câu chuyện kết thúc với những suy nghĩ về sự tuyệt vọng của tác giả. “Liệu tôi có từng được hạnh phúc?”. Câu trả lời nằm trong những trò chơi chúng ta đã từng trải qua, những niềm vui nhỏ khi mặc những bộ trang phục đẹp, những trận đấu mà ta đã từng theo dõi hoặc những buổi sáng đi học cùng bạn bè.”
Trong quá trình viết câu chuyện này, đôi khi tôi cảm nhận được niềm vui nhỏ như được trở lại quá khứ. Tôi gửi gắm một khoảng thời gian xưa, tặng cho những người bạn bình dị của mình, những cô gái mà chúng tôi đã từng yêu thầm, và tặng cho tất cả những người đã trải qua những thời kỳ đó, giống như chúng tôi.”