Bạn có giống tôi không, mê mẩn cảm giác tim đập mạnh vì niềm vui?. Đúng vậy, câu hỏi này xuất hiện trong cuốn sách “Là Vì Con Tim Anh Rung Lên” được viết bởi tác giả trẻ Quang Đạt. Cuốn sách là một lời tri ân những tháng ngày thanh xuân của tác giả, đồng thời là nguồn động viên để hoàn thiện bản thân, theo đuổi ước mơ và đam mê của các bạn trẻ thế hệ Z.
Quang Đạt là ai thế?
Quang Đạt hay còn gọi là Nguyễn Quang Đạt, trở thành Phi Công của hãng hàng không Jetstar Pacific, là phi công trẻ tuổi nhất trong lịch sử hàng không dân dụng Việt Nam khi mới 23 tuổi. Dù đối diện với nhiều áp lực trong công việc phi công, nhưng Quang Đạt luôn giữ vững tinh thần lạc quan, hài hước và tích cực. Anh trở nên nổi tiếng trên mạng xã hội với gương mặt điển trai, thân hình hoàn hảo cùng nụ cười cuốn hút.
“Là Vì Con Tim Anh Rung Lên” là tác phẩm đầu tay của Quang Đạt, chàng trai dậy sớm, làm việc mệt nhọc ban ngày và đêm thức trắng viết những dòng văn êm đềm.
Những Kỷ Niệm Hè của Quang Đạt
Khi nói về mùa hè, mỗi người chúng ta đều có những trải nghiệm riêng, có thể là những buổi trưa nóng bức, hoặc là những khoảnh khắc thư giãn với phim ảnh, âm nhạc, hoặc đơn giản là cùng gia đình thư giãn trong căn phòng mát mẻ với điều hòa. Nhưng với Quang Đạt, mùa hè là thời gian đặc biệt, tràn đầy năng lượng, đong đầy những kỷ niệm của tuổi thơ và những khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời anh.
Mùa hè của tôi là những ngày dài dưới ánh nắng. Ánh nắng trong lành như nụ cười của một cô gái trẻ. Lúc đó tôi còn nhỏ, chưa biết lo nghĩ, không có lo toan gì cả. Mỗi khi hè về, căn nhà ven hồ ở ngoại ô Hà Nội trở thành nơi trú ẩn khỏi cái nóng cho bốn anh chị em của chúng tôi. Căn nhà nhỏ chỉ cách bờ hồ vài bước chân, được bao bọc bởi hàng rào hoa thơm ngát. Trước nhà, vườn cây trái đủ loại mít, vải, na, bưởi... nhưng quả nhãn trước cổng là đặc biệt, mỗi năm đều trĩu quả khiến cho hẳn là một điều kỳ diệu. Với mùa hè làm động lực, căn nhà nhỏ ấy đã trở thành nơi tụ họp của bốn đứa trẻ, nơi ghi lại những kỷ niệm đáng nhớ.
Năm đó, nếu không hái nhãn hay làm vườn, chúng tôi thường đạp xe ra sông Hồng để khám phá các công trình khai thác cát. Nơi đó có những đụn cát lớn, nằm ven sông đỏ màu từ nước lũ. Chúng tôi xây lâu đài cát lớn với hào nước và hố sâu. Sau đó, chúng tôi chia đội và thay phiên bảo vệ lâu đài khỏi những thế lực xấu xa nhất. Chúng tôi cũng tự làm đường trượt dài từ đụn cát cao, rồi leo lên và trượt xuống với nụ cười trên môi. Chỉ khi ánh hoàng hôn bắt đầu rải vàng lên thành phố và các tòa nhà cao tầng bên kia sông, chúng tôi mới về nhà, lo lắng rằng chắc chắn người lớn sẽ không hài lòng với việc mình lấm lét nơi công trường khai thác cát.
Những ngày năng lượng cao hơn, chúng tôi sẽ dũng cảm đạp xe qua cầu Long Biên vào thành phố. Với những đứa trẻ dưới 10 tuổi, việc đạp xe cả chục cây số cũng thú vị không kém việc leo núi lên đỉnh Everest. Điểm đến thường là nhà họ hàng gần đó để chúng tôi không phải xa lạ khi tới nơi.
Một lý do khác cho việc chọn điểm đến là để khi tới, những người họ hàng sẽ ngạc nhiên với những gì mà chúng tôi đã làm. Trước khi về, chúng tôi thường xin một vài quà tặng nhỏ như trái cây hoặc bánh kẹo để làm quà “hối lộ” Bà Ngoại - người dường như sẽ ở nhà trông coi để đảm bảo chúng tôi không gây rối.
Mặc dù đã đi qua đây nhiều lần nhưng khi đến trước cánh cổng sắt, tôi vẫn thấy bất an. Không chỉ vì cái suy nghĩ về những điều ma quái có thể đang ẩn náu trong căn nhà, mà còn vì quyết định tiếp cận nó. Căn nhà trông kỳ quái hơn khi đứng gần, cửa sổ đóng kín và có vẻ như có điều gì đó bí ẩn bên trong. Nhìn kỹ, có thể thấy những bậc cầu thang lạ lùng dẫn lên tầng 2 tối tăm và u ám. Khi đặt chân vào, tôi cảm nhận được sự lạnh lẽo và ám ảnh. Mặc dù đã nghĩ tới những điều này từ trước, nhưng chỉ khi đối mặt trực tiếp với nỗi sợ hãi, con tim của tôi mới rung động.
Sau này, ngôi nhà đó trở thành tài sản của gia đình bên cạnh. Khi đó, đang xây dựng ngôi nhà mơ ước của mình, cuộc khủng hoảng châu Á năm 1997 khiến cho công ty của chủ nhà phá sản. Vợ ông ta mang theo con trốn vào Nam vì không chịu đựng nổi cú sốc của cuộc sống bần hàn đột ngột. Hà Nội những năm ấy vừa thoát khỏi cảnh nghèo đói của thập niên 80, lại phải đối mặt với nỗi khốn khó mới. Vì không có tiền để sống trong đó, ông chủ nhà tạm thời để nhà trống vắng như vậy. Không có ma quỷ hay kẻ điên nào sống ở đó, nhưng đôi khi lại có một người nghiện ma túy leo vào và ngủ qua đêm. Vì vậy, ông chủ nhà luôn chú ý quan sát những kẻ lạ mặt xung quanh. Tôi đoán có lẽ chúng tôi không phải là những đứa trẻ đầu tiên quyết định thám hiểm ngôi nhà vỡ nợ của ông vào một buổi chiều tháng Sáu.
Mùa hè đó đã dạy cho chúng tôi hai bài học: Một là nỗi sợ phải chịu trách nhiệm vì đột nhập vào nhà người khác, lớn hơn nỗi sợ ma quỷ. Bài học thứ hai khi trưởng thành hơn, tôi mới thấm thía. Nếu hôm đó chúng tôi bị bắt, đau đớn thể xác có thể ghê gớm nhưng sẽ qua đi trong một hai ngày. Nhưng nỗi đau tinh thần vì những căn nhà mơ ước bị bỏ hoang có thể ám ảnh cuộc đời ta hàng ngày, giống như một bóng ma.
Cuộc đụng độ ngây thơ và non nớt kéo dài cả mùa hè đó có lẽ là sự bắt đầu cho những cuộc chiến khốc liệt hơn trong thế giới người lớn sau này. Mỗi khi trưởng thành, chúng tôi phải tham gia bảo vệ gia đình và những người thân yêu. Nhưng thú vui lớn nhất của mùa hè là dọn dẹp nhà cửa. Mẹ sẽ dạy chúng tôi kê đồ lên cao, nối vòi nước vào và xịt nước ra để “rửa nhà”. Có lần tôi thử đóng cửa, xịt nước ra để biến phòng khách thành bể bơi. Giờ tôi thấy mình thật ngây ngô. Nhưng những ai chưa từng lội nước trong phòng khách chắc chắn không biết sự thú vị của nó như thế nào. Sau khi “rửa nhà” xong, Bà sẽ bày đồ chơi ra chơi với chúng tôi. Hàng năm, Bà sẽ mua na để ăn và để hạt vào một hộp nhỏ để chơi ô ăn quan. Tôi là đứa bé nhất nên luôn được phép làm những điều chẳng biết cách. Đến bây giờ, sau bao năm, trong thế giới của trò ô ăn quan, tôi vẫn không lớn thêm được một chút nào.
Nhưng liệu có phải vậy không hay chỉ là do sau mùa hè đó, bốn chúng tôi đã lớn nhanh hơn so với những gì tưởng tượng. Có lẽ vậy tôi thường tự an ủi mình, ít khi thừa nhận rằng chúng tôi đã quá lớn để tiếp tục mơ ước.
Sau tất cả, hồi ức là hồi ức, không bao giờ thay thế được. Mọi thứ vẫn tiếp tục, và sẽ luôn có những người theo đuổi giấc mơ.
Bốn chúng tôi bây giờ, chị lớn nhất đã 30 tuổi và có hai bé gái đáng yêu, một đứa 6 tuổi và đứa còn lại 2 tuổi. Chị lớn thứ hai đã có bằng Thạc sĩ và đang làm việc tại một ngân hàng ở Paris. Chị ấy cũng định cư ở đây và sắp cùng chồng lấy quốc tịch Pháp. Tôi 27 tuổi, đã có căn nhà riêng và đang sống một mình ở Sài Gòn. Lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau là vào tuần trước trong đám cưới của anh lớn nhất, người đã leo qua hàng rào của căn nhà hoang kia. Anh ta hiện sống ở cả Đức và Việt Nam, thành công với những ý tưởng Startup của mình.
Trong nỗ lực cuối cùng để lưu giữ kí ức tuổi thơ, tôi đã xăm một dấu vết nhỏ lên cơ thể: 21o 02’15’’N, 105o 52’55’’E. Dù đã gần 30 tuổi, tôi vẫn thường ngồi lặng lẽ và nhớ về Hà Nội xưa. Mỗi khi ngồi yên lặng đủ lâu, tôi như được một chiếc vé trở về tuổi thơ trên chuyến tàu của hình ảnh và ký ức. Cảm giác hồi hộp, mạo hiểm khi rúc qua bụi cỏ dại trên đường mòn ra sân bay vẫn còn nguyên. Và nỗi buồn trống vắng khi không có mẹ vào một ngày hè năm lên tám vẫn khắc sâu trong tâm trí tôi.
Lúc này, thế giới như đang ở giữa hai mùa: thu và xuân. Tôi như vừa thức dậy vào một sáng mùa hè, mở mắt ra nhìn ra vườn cây rợp nắng.
Như là một buổi chiều ở Paris.
Chúng ta luôn theo đuổi ước mơ, theo đuổi đam mê và nhiệt huyết của tuổi trẻ. Vì chỉ khi còn trẻ, ta mới có thể làm điều đó. Sau tất cả, những ngày tháng tươi đẹp của tuổi trẻ, khi chúng ta còn đầy nhiệt huyết, từ đó dần trở thành người trưởng thành, chín chắn hơn.
Đứng trên cầu Alexandre-III, nhìn thấy tháp Eiffel trong một buổi chiều tuyệt vời, em nói một câu chạm vào điều từng là nỗi thầm kín nhất trong lòng tôi.
Tôi chỉ mới 25 tuổi, nhưng em lo sợ rằng mình sắp già đi. Khoa học nói rằng khi 25 tuổi, cơ thể con người đạt đến đỉnh cao của sự hoàn thiện. Và sự hoàn thiện đôi khi là điều đáng sợ vô cùng. Cái bẫy của nó là từ ngay sau cái khoảnh khắc “hoàn thiện”, ta sẽ chính thức già đi.
Năm 25 tuổi, tế bào cơ bắp của tôi đạt đến độ dẻo dai và khỏe mạnh nhất. Tôi có thể làm việc và vui chơi mà ít khi mệt mỏi. Suốt những năm tháng trẻ trung, tôi như đồng hành với em trong mỗi chuyến đi. Mỗi khi có cơ hội, em lại lên kế hoạch cho một cuộc phiêu lưu. Mấy năm trước, em đã vượt qua mọi khó khăn để đạt đến đỉnh Fansipan. Năm sau đó, em tự mình đạp xe qua những ruộng bậc thang ở Bali, trông em tựa như Julia Roberts trong 'Eat Pray Love'.
Dù ta sẽ già đi. Theo khoa học, sau khi đạt đỉnh ở tuổi 25, cơ thể sẽ giữ được sức khỏe tương đối tốt trong 5-10 năm tiếp theo. Tuy nhiên, cơ thể sẽ không còn đủ sức để vui chơi như trước. Bộ não bắt đầu lão hóa sớm hơn. Nhưng bên cạnh đó, cũng có những người lớn tuổi vẫn toả sáng trẻ trung. Tuổi trẻ không phụ thuộc vào con số, mà ở khoảnh khắc. Thời gian có thể làm yếu cơ thể, nhưng cũng là cơ hội mới mỗi ngày.
Trời xanh ngắt, không một gợn mây, nắng chiếu xuống những ngôi nhà bên sông Seine. Nếu mỗi ngày được sống hạnh phúc, thực hiện những ước mơ, thì mỗi khoảnh khắc đều là tuổi trẻ.
Như một mặt trời.
Như em.
Như ngọn lửa mãnh liệt.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc này.
Như một chiều Paris yên bình.
Có phải vì trái tim anh đang rộn lên không?
“…Khi tôi mở mắt vào lúc 10 giờ sáng, không ai ở đây cả. Trong căn phòng được trang trí theo phong cách Moorish, những cánh cửa nhựa trắng đã được đóng kín từ đêm qua để tránh ánh mắt tò mò của những người đi đường, tạo ra một không gian tối om và u tối…”
Tại sao em phải rời đi?
Dù cuộc sống có ra sao, hãy luôn tin vào những điều tốt lành.
Hãy tin tưởng và không sợ hãi. Không sợ hãi…
Khi nhận ra mình đang sống trong sự ngu muội và cô đơn, nếu chúng ta tiếp tục sống trong sợ hãi với cuộc sống, chắc chắn rằng ta sẽ sớm mất đi.
Nếu bạn hỏi tôi hiện tại hạnh phúc là gì, tôi sẽ trả lời như thế này. Là khi trái tim ta rung lên. Dù bạn biết rằng trong tương lai gần, thực tế, hai ta không thể đến với một kết thúc hoàn hảo. Nhưng trái tim vẫn đập mạnh, phải không? Đúng vậy! Bạn có quyền yêu cô ấy không? Được! Mặc dù hiện tại cô ấy có lẽ đang đi ăn tối với người yêu của mình. Còn bạn, đang một mình đọc sách.
Trong những năm tuổi 20 của mình, trái tim tôi đập mạnh vì biết bao nhiêu người. Mọi người thường nghĩ tôi là kẻ lăng nhăng. Nhưng tôi không biết phải làm gì với trái tim của một người như mình. Sự đập mạnh mù quáng ấy thật sự mang lại cho tôi nhiều nỗi buồn hơn là sự hài lòng. Dù ở bất kỳ nơi nào, nếu cảm nhận hạnh phúc là sai, tôi sẽ không biết phải sống vì điều gì.
Tôi nghĩ mọi người thường quá suy nghĩ về tình yêu.
Họ đã đặt quá nhiều trọng trách vào một cảm xúc đơn giản. Trong đó, tôi nghĩ hôn nhân là gánh nặng nhất.
Tôi đã từng tin vào hôn nhân. Nhưng hiện tại, niềm tin của tôi chỉ còn đơn giản là Hạnh Phúc. Dù bạn cố gắng tự đánh lừa mình và người khác ra sao, một tờ giấy được đóng dấu bởi cảnh sát không bao giờ đảm bảo bạn sẽ có được hạnh phúc. Để có Hạnh Phúc, chỉ có một điều bạn cần làm: Hãy yêu thương. Mỗi khi nghĩ về tình yêu, tôi lại nhớ những buổi chiều hoàng hôn ấy. Khi tôi lái máy bay trên Vịnh Đài Loan.
Sau đó, tôi chỉ ngồi yên một chỗ, khoảng 15 phút, ngắm nhìn những thành phố đông đúc dưới đôi cánh máy bay, từng chút một hiện ra như những ánh sáng lớn.
Đã lâu lắm rồi tôi không trò chuyện với cô ấy.
Liệu cô ấy có giữ những thói quen cũ không?
Cô ấy có đã kết bạn với nhiều người mới chưa?
Buổi chiều của cô ấy trôi qua như thế nào nhỉ?
Tôi không biết phải trả lời thế nào. Chỉ cảm thấy trái tim mình rung lên. Thật nhẹ nhàng, như thể chính nó cũng sợ tôi phát hiện ra.
Ít nhất là buổi chiều nay không có cơn bão, cô ấy có lẽ đang trên đường từ công ty về nhà trong ánh hoàng hôn tím hồng đẹp mê hồn. Lúc đó, tôi không nghĩ về tình yêu, cũng không nghĩ về hôn nhân. Tôi chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp khi cảm nhận được rằng: Ở dưới kia, có một người từng yêu thương đang trở về.
Và cô ấy vẫn sống bình yên.
Với trái tim khờ dại của tôi, điều đó đã đủ để làm ấm lòng.
Hơn hết, chúng ta luôn hy vọng rằng mọi người, kể cả chính ta, sẽ tìm thấy một người mà họ yêu mến một cách đáng yêu. Càng lâu càng tốt. Nhưng nếu một ngày bạn nhận ra tình yêu của mình là một mình. Thì hãy làm như chúng ta, những người luôn nghe theo trái tim khờ dại của mình: Đứng dậy, pha một tách trà nóng cho bản thân. Rồi nhắc nhở mình rằng cuộc sống vẫn còn nhiều điều tốt đẹp để tin tưởng.
Và thậm chí, hãy tiếp tục yêu thương người ấy một cách đơn phương. Bằng cách này hoặc khác đi. Nếu bạn thực sự muốn.
Dù mọi người vẫn đổ xô đến công an phường để ký vào tờ giấy đảm bảo cho hạnh phúc trọn đời thì hãy không nên nghĩ gì nữa.
Vì tình yêu là khi trái tim rung lên.
Những giấc mơ đi đâu?
Gửi đi những giấc mơ của chúng ta, bản thân chúng ta sẽ luôn sống hạnh phúc nhất trong một khoảng thời gian nhất định. Mỗi kỷ niệm đẹp sẽ dừng lại trong khoảnh khắc tuyệt vời này. Chúng ta đã và đang trưởng thành hơn, nhưng lại quên đi những kỷ niệm trong sáng của tuổi học trò, câu chuyện của Quang Đạt là minh chứng.
Dành tặng Cho Văn An và những thời gian chúng ta đã cùng mơ ước dưới bóng cây xà cừ.
Trong giấc mơ của mình, tôi là một học sinh 18 tuổi, đứng ôm bạn bè giữa sân trường trong một buổi chiều mùa hạ, hẹn gặp lại,... Mỗi khi tỉnh dậy, vẫn cảm thấy nỗi buồn của quá khứ. 10 năm trước, chúng tôi thả những quả bóng bay lên trời. Những quả bóng đó đã bay đến đâu? Những ước mơ của tuổi thanh xuân đã đi đâu?
Từ khi còn bé, Chu Văn An đã gieo trong tôi một tình yêu nhỏ nhắn, ước ao của tôi là trải qua những năm tháng học trò đẹp nhất ở một môi trường mới, không phải là một trường thông thường, mà là Trường Chu.
Học lớp Chuyên Toán nhưng trong kỳ thi cuối cấp, điểm Toán của tôi không mấy ấn tượng. Văn chương đã giúp tôi chạm đến giấc mơ của mình. Cánh cổng của Trường Chu mở ra và tôi bước vào mảnh sân rộng bóng mát. Trên lối đi nắng, các bạn xinh đẹp đang thử đồng phục mới. Tôi đã hy vọng, nhưng trong mơ tôi không thể tưởng tượng được những năm tháng sau này sẽ có ý nghĩa như thế nào với tôi. Sống dưới mái trường Chu, tôi đã trở thành một người khác biệt. Tuổi thanh xuân kết thúc tốt đẹp và tôi trở thành một chàng trai cấp ba lịch lãm. Tôi không giỏi học nhưng lại nổi tiếng với hoạt động ngoại khóa và Đoàn đội. Với hoạt động Đoàn, tôi gần gũi với một nhóm bạn, mỗi người một lớp.
Khi đi học muộn, chúng tôi sẽ leo cửa sổ từ bãi rửa xe ô tô phía sau để vào Văn phòng Đoàn, lối đi thần thánh cứu rỗi những sáng dậy muộn. Tôi thường sẽ ký giấy triệu tập rồi gửi một bạn đi giao đến từng lớp. Sau đó, mười mấy đứa sẽ ra vẻ rời lớp, cười vui vẻ khi chạy theo những bậc cầu thang gỗ đi xuống căn phòng ấm cúng.
Trường Chu đẹp nhất là vào kỳ nghỉ hè. Vì lúc đó, không ai đến trường ngoài lũ chúng tôi. Cả lũ mười mấy đứa biến trường 100 năm tuổi rộng hai hecta này thành biệt thự của chúng tôi. Cả ngày chúng tôi không làm gì cụ thể. Sáng lập kế hoạch hoạt động, chán chường thì hát hò. Một tháng một lần, chúng tôi dọn dẹp trường. Trưa, đạp xe ra quán phở gần Hồ Trúc Bạch, ăn uống và trò chuyện trong căn phòng nóng bức không có điều hòa.
Những buổi chiều hè, nếu không phải đi học thêm ở lò Chùa Bộc, tôi thích đi dạo quanh trường. Xung quanh không có ai, tôi thả mình vào cảm giác yên bình, để những khoảnh khắc tuổi 16 trôi qua như một giấc mơ êm đềm. Tôi cảm nhận được tiếng xì xào của cây xà cừ, tiếng nói chuyện rì rào của những kỷ niệm quanh đây.
Có những ngày đầu hè, trời mưa gió giật liên tục lên những cửa sổ cao hai mét. Tôi thường không học gì, chỉ nhìn ra hành lang tối om. Nghe tiếng gió rít và mưa rơi ầm ầm trên mái ngói đỏ của trường, lớn hơn cả tiếng thầy hiệu trưởng reo gọi. Những ngày cuối cùng của năm lớp 12, mỗi khi trời mưa, chúng tôi chỉ chờ đến giờ kết thúc rồi cởi giày, cởi tất, xắn gấu quần lên tới đầu gối rồi chạy ra sân để tắm mưa. Chúng tôi nằm ra đường và cảm thấy hạnh phúc, vì xung quanh có đủ đồng đội, ai cũng bẩn thỉu nhưng lại tươi cười. Chúng tôi cùng nhau trốn học và nằm ngủ trong Văn phòng Đoàn. Vì những ngày mưa chỉ dành cho lũ trẻ ngốc nghếch và điên cuồng. Và cũng bởi vì tôi biết rằng khi phải chia tay lũ bạn này, tôi sẽ khóc.
Ngày bế giảng, trời rạng ngời ánh nắng. Nhưng kí ức ấy luôn phai nhạt dưới dòng lệ rơi. Tôi mong mình có thể dừng thời gian lại, hoặc một mai thức dậy, tôi sẽ trở lại là cậu bé 15 tuổi bước ra từ cánh cổng, nhìn thấy những người bạn trong chiếc đồng phục mới tinh.
Sau buổi lễ bế giảng, trong những ngày ôn thi, Bà tôi cẩn thận giặt ủi những chiếc áo đồng phục. Chúng trở nên sáng bóng hơn thường ngày. Bà gấp gọn trong túi ni lông và viết lớn: 'Kỷ niệm học trò của Đạt'.
Bây giờ, chúng tôi không còn chơi dưới mưa, không còn nằm ngủ trưa bên nhau. Không ai thật sự thành công, cũng không ai thất bại. Có lẽ tôi đã quên hứa với nhau 10 năm trước.
Có những điều không thể diễn đạt bằng lời, chỉ có thể trải lòng qua những dòng chữ.
Tôi hiểu điều đó là đúng với mọi người... Chúng ta mơ mộng nhiều, nhưng hầu hết giấc mơ đều vụt tan.
Đánh giá chi tiết bởi: Tấn Tài - MyBook
Ảnh do: Thanh Trúc