Không Gia Đình kể về cuộc sống của cậu bé tên Remi, người không có cha mẹ, không có gia đình thân thích, và cuộc hành trình của cậu cùng một nhóm xiếc đầy màu sắc. Cuộc sống của Remi đầy gian nan nhưng cũng đầy ý nghĩa khi cuối cùng, cậu đã tìm thấy gia đình thật sự của mình.
Remi được nuôi dưỡng và chăm sóc như con ruột bởi bà Barberin cho đến khi cậu 8 tuổi. Nhưng sau đó, cậu phải rời xa bà Barberin khi ông bố nuôi của cậu từ Pari trở về. Tuy nhiên, cuộc gặp gỡ với cụ Vitalis đã thay đổi cuộc đời của Remi, cụ đã dạy cho cậu những bài học quý báu về lao động, lòng nhân ái và đạo đức.
Cùng với cụ Vitalis, Remi trải qua những ngày tháng lang thang khắp nước Pháp để kiếm sống. Dù cuộc sống xa quê hương không dễ dàng, nhưng nhờ vào cụ Vitalis, Remi đã trưởng thành và học được nhiều điều quý giá.
Cuộc hành trình của Remi đầy gian nan nhưng cũng đầy ý nghĩa. Trên đó, cậu đã học được nhiều bài học quý giá về sự sống và lòng nhân ái.
Một lần, khi đoàn xiếc đi qua vùng Toulouse, một bi kịch đã xảy ra. Cụ Vitalis bị cảnh sát bắt và phải tù đày 2 tháng. Lúc đó, Remi chỉ mới 8 tuổi, phải đối mặt với việc nuôi sống cả đoàn xiếc. Áp lực khó khăn. Nhưng làm sao có thể tránh khỏi khi chủ nhà trọ đuổi đám xiếc đi ngay sau khi nghe tin cụ Vitalis bị bắt.
Tuy nằm trong hoàn cảnh khó khăn, nhưng chính điều này đã đưa Remi gặp bà Milligan - một phu nhân tài giỏi, xinh đẹp, và có con trai tên Arthur bị bệnh tật. Remi được mời sống trên chiếc thuyền thiên nga với bà và bầy thú của bà. Những ngày tháng ấy thật hạnh phúc. Những ngày được yêu thương và chăm sóc đầy đủ từ khi rời xa má Barberin.
Cuộc sống có những quyết định không thể tránh khỏi. Sau 2 tháng, Remi phải trở về với cụ Vitalis. Đó là người chủ của cậu, ai cũng muốn có cuộc sống sung sướng. Dù chỉ là một đứa trẻ 8 tuổi, nhưng khát khao ấy ngày càng lớn lao trong cậu. Nhưng với tình thương và lời hứa, Remi quyết định ở lại với cụ Vitalis thay vì chọn cuộc sống dễ dàng bên bà Milligan.
Khi gặp lại cụ Vitalis ở nhà ga, Remi biết rằng cuộc hành trình gian khổ sắp bắt đầu. Cậu tức giận với bản thân vì những suy nghĩ đó. Bà Milligan muốn Remi ở lại với bà, nhưng cụ Vitalis nói rằng cậu cần cụ, và cụ cũng cần cậu. Remi chọn ở lại với cụ, để học được nhiều hơn về cuộc sống.
Remi tiếp tục hành trình cùng cụ Vitalis, trải qua những ngày tháng khó khăn. Nếu không có thời gian bên bà Milligan, cậu không thể biết được sự khó khăn của cuộc sống. Nhưng cảm giác hạnh phúc ấy cũng làm cậu khó quên. May thay, cụ Vitalis bắt đầu đối xử nhẹ nhàng hơn với cậu. Nhưng định mệnh dường như đang đeo bám họ, khi cả đoàn gặp bi kịch ở Paris, đến cùng chỉ còn lại cậu và cụ Vitalis.
Sau khi cụ Vitalis ra đi, mọi người mới biết về quá khứ vĩ đại của ông. Ông là một danh ca nổi tiếng của Italia, nhưng mất giọng do tai nạn. Ông từ chối sống dựa dẫm vào sự từ bi của người khác, và quyết định lang thang để kiếm sống. Hình ảnh cuối cùng của ông khi đi tìm nơi trú ẩn cho hai cháu trai khiến người đọc đau lòng và ngưỡng mộ ý chí phi thường của ông.
Sau khi ông ra đi, Remi được nhận nuôi và sống với gia đình bác Acquin. Ở đó, cậu được yêu thương và sống như trong một gia đình đích thực. Cậu gặp Lise, người sẽ là vợ sau này của cậu. Nhưng số phận đã định sẵn rằng cậu phải trải qua cô đơn và mất mát. Và sau 2 năm, cậu lại phải sống cuộc sống của một nghệ sĩ đường phố cùng Mattia.
Remi và Mattia rong ruổi khắp nơi, yêu cuộc sống và hướng tới một tương lai tươi sáng. Họ kiếm được tiền để mua quà cho má Barberin và Lise. Khi dắt con bò đến tặng má Barberin, họ được tin tức về gia đình của Remi và cả hai quyết định đi tìm.
Hành trình tìm kiếm gia đình từ Pháp đến Anh và Thụy Sĩ đã củng cố tình bạn của họ. Dù gặp khó khăn, họ không bao giờ từ bỏ. Cuối cùng, Remi tìm được mẹ và em trai, gia tộc Milligan, một gia đình có dòng máu cao quý mặc cho khó khăn.
Sau khi cụ Vitalis ra đi, Remi tìm lại gia đình của mình - gia đình Milligan. Gia đình đó đã đón cậu mặc cho hoàn cảnh khó khăn. Đó là gia đình mà cậu đã gặp khi cùng cụ Vitalis ở Tolouse.
“Con sẽ mãi mãi sống bên cạnh mẹ con, em con. Bà lại chỉ nhắc đến Lise và Mattia. Và những người đã yêu thương con trong những thời khắc khó khăn.
Năm tháng trôi qua, đứa trẻ vô gia đình, không nơi nương tựa, lạc lõng giữa cuộc sống, bơ vơ, chìm nổi, không có ai chỉ cho con đường giữa biển cả cuộc đời, không bờ bến. Đứa bé ngày nay có một người mẹ, một anh em yêu thương và được họ yêu thương lại. Đứa bé khổ cực đã nhiều đêm ngủ dưới trời, trong vùng đất xa lạ. Ngày nay, đứa bé được quay trở về nhà của cha mẹ, và được nuôi dưỡng trong tình yêu thương của những người đã cho đi sự ân cần và lòng tốt của họ. Đứa bé sau này đã mở một quán trọ và nhà sơ tế cho các em nhỏ lạc mất gia đình như một sự chia sẻ và hiểu biết cuộc sống mà con và bạn của con đã trải qua khi còn nhỏ. Kết thúc câu chuyện, mọi người thấy đứa bé ôm lấy đứa con của mình, chào đón những khách từ khắp nơi về nhà với niềm vui hạnh phúc và kỷ niệm. Tôi tin rằng đứa bé đang hạnh phúc, và niềm hạnh phúc ấy chính là phần thưởng xứng đáng cho cuộc đời này.
Người ta tưởng rằng đứa bé không có gia đình, nhưng thực ra, gia đình của đứa bé không phải là như vậy.