Chắc chắn có nhiều người đã trải qua cuộc sống ở kí túc xá khi còn là học sinh hoặc sinh viên. Đó là thời gian khó khăn, nhưng cũng là những khoảnh khắc đẹp bên những người bạn. Trong những ngày se lạnh, có lẽ bạn đã từng nhớ về thời học trò. Cuốn sách Ký Túc Xá Phòng 307 của tác giả Zihua Nguyễn sẽ đưa bạn trở lại những kỷ niệm đẹp đẽ ấy.
Trong thời sinh viên, tôi luôn ước mơ trở thành vĩ nhân.
Bill Gates, Steve Jobs, Mark Zuckerberg.
Đặc điểm chung của các vĩ nhân là họ thường bỏ đại học. Dù đã suy nghĩ rất nhiều, tôi vẫn hoàn thành học phần và tốt nghiệp. Tấm bằng đại học chỉ là bước khởi đầu cho cuộc sống của tôi.
Đó là suy nghĩ của tôi khi còn là sinh viên Bách Khoa, với những ước mơ và say mê tuổi trẻ. Câu chuyện về những người bạn trong phòng ký túc 307 được chia sẻ một cách chân thành và hài hước. Dù khó khăn, sinh viên Bách Khoa vẫn sống hết mình và yêu trường mình. Cuốn sách giúp tôi hiểu hơn về sự gắn kết đặc biệt ấy.
Ngoài những lúc gặp khó khăn và thử thách trong cuộc sống, những sinh viên đã trải qua những thời sinh viên đáng nhớ. Bây giờ, hãy khám phá câu chuyện của Zihua Nguyễn và của chúng ta!
Tình bạn 'thắm thiết' giữa huynh đệ
Đại học thường được cho là nơi khó tìm bạn bè thân và ít có những người bạn đáng tin cậy. Nhưng ở Ký Túc Xá Phòng 307, không phải như vậy. Tình cảm ở đây khiến tôi cảm thấy như gia đình. Điều này được thể hiện rõ từ câu chuyện 'Ba Triệu Hai'.
Một điều mà tôi tin rằng hầu hết sinh viên đều trải qua là nỗi lo âu về tài chính như nhân vật Hộ trong 'Đời Thừa'.
Để tránh cháy nổ, ký túc xá cấm nấu ăn. Tuy nhiên, mỗi phòng lại có nồi cơm điện. Mỗi người đóng góp tiền mua đồ ăn, tạo ra những bữa 'hèn' hay những bữa 'sang' tùy theo tình hình. Dù có ăn đủ món ngon sau này, nhưng bữa mì tôm nấu trộm ở ký túc xá vẫn là kỷ niệm đáng nhớ.
Dù có những khó khăn, sinh viên vẫn tìm cách kiếm thêm thu nhập. Trước khi đi làm, họ thường được tư vấn bởi những người cố vấn đáng tin cậy.
Tôi muốn trở thành một nhân viên kinh doanh đa cấp. Tôi hỏi Khải: “Tôi có thể không?”
Khải nhìn tôi, mặt sáng lên, nằm trên giường tầng trên, thò đầu xuống và hỏi lại: “Có đủ bạn bè, người thân sẵn sàng tham gia làm chân rết phía sau bạn không?”
Tôi lắc đầu.
Khải tiếp tục: “Vậy bạn nghĩ rằng bạn có khả năng giao tiếp đủ tốt để thuyết phục người khác theo bạn không?”
Tôi cảm thấy một chút bối rối.
“Vậy bạn nghĩ tôi có nên tham gia kinh doanh đa cấp không?”
Khải đồng ý:
“Chắc chắn. Đương nhiên là cần thiết”
Tôi hỏi:
“Liệu tôi có thể trở thành triệu phú nhờ kinh doanh đa cấp không nhỉ?”
Khải còi chắc:
“Bạn sẽ mang hàng vào và lấp đầy phòng kí túc, làm tắt cả lối đi cho đến khi bạn ra trường”.
Liệu có ai muốn mua hàng của tôi không nhỉ?
Ừ, tốt nhất là tôi nên bỏ ý định kinh doanh đa cấp.
Cuối cùng, nghề dễ nhất với sinh viên là làm gia sư. Tác giả quyết định làm gia sư để kiếm tiền và ba triệu hai là số tiền kiếm được. Rất không may, số tiền này bị mất trong lúc đi xe buýt nên Khải đã âm thầm giúp đỡ. Tình bạn của họ được xây dựng trên sự tin tưởng và thấu hiểu.
Sự gắn kết giữa các thành viên càng trở nên mạnh mẽ theo thời gian, qua những khó khăn của tuổi trẻ. Đó là tình anh em “cắt máu ăn thề” trên màn ảnh. Đó là sự bảo vệ lẫn nhau trong những xích mích, vượt qua kỳ thi và cuộc sống đầy thách thức. Đôi khi, đó cũng là những khoảnh khắc tươi vui của tuổi trẻ:
Mọi người cùng uống rượu. Ban đầu ai cũng tỉnh táo, sau đó lại bắt đầu say. Khi nghe Lãm nghệ sĩ đọc thơ:
'Mỗi năm Ông Đồ Nở'
Lại thấy Hoa Đào Già…
Sau đó, Lãm nghệ sĩ phát biểu:
“Tôi chưa uống nhiều. Tôi còn tỉnh táo lắm đấy”
Lúc đó, chúng tôi hiểu rằng đã đủ rượu cho cả lũ.
Tuổi trẻ đôi khi say cũng là một điều thú vị. Đó là lúc chúng ta thực sự cảm nhận được hương vị tinh tế của tuổi thanh xuân. Say và hát mừng. Điều này khác biệt so với những buổi nhậu sau khi trở thành những người lớn.
Tôi không khuyến khích uống rượu, nhưng vui vẻ cùng bạn bè một vài lần cũng không phải là điều tồi tệ chứ nhỉ?
Yêu một người, có gì là ngớ ngẩn
Khi nói đến sinh viên, tình yêu chắc chắn là một phần không thể thiếu. Phòng ký túc 307 cũng không phải là ngoại lệ. Tình yêu cũng chính là yếu tố gắn kết họ lại với nhau và những mối tình đã nối kết quá khứ với tương lai.
Câu chuyện về gà bông trong thời sinh viên rất thú vị.
Anh là Thái, còn được biết đến với biệt danh Thái Sky. Anh sống ở phòng 307 của ký túc C1. Phòng anh có tám người. Tất cả họ đã thề với nhau rằng suốt quãng đời sinh viên sẽ không cho phép một cô gái nào xâm phạm vào tình bạn của cả phòng. Cho đến khi em xuất hiện...
Anh đã xin phép cả phòng 307, rút lại lời thề độc. Và bây giờ, anh muốn xin phép em. Muốn được ở bên em, chia sẻ mọi niềm vui và nỗi buồn cùng em. Muốn nắm tay em từ hôm nay cho đến hết cuộc đời...
Như Dung, anh yêu em!
Đó là một lời tỏ tình rất dễ thương và trong cuốn sách còn rất nhiều câu chuyện tình đáng yêu khác. Ví dụ như câu chuyện của Huy Gô và Vân Ô, họ gặp nhau trong trời mưa và có những kí ức tuyệt vời trong những năm tháng ấy.
Tuy nhiên, không phải ai cũng may mắn tìm được nửa kia của mình dễ dàng như vậy. Có những chuyện tình buồn, nhưng với tôi, chúng vẫn cao đẹp và lấp lánh như những bông hoa tuyết.
Cô ấy nói nhỏ:
“Từ lâu em muốn hỏi anh một điều.”
“Hỏi đi em.”
“Những ngày ở kí túc xá, có một người giấu mình nơi góc tối luôn theo dõi em. Anh có biết người ấy giấu mình ở góc tối làm gì không?”
Tôi suy tư:
“Người ấy thích nghe nhạc. 20 bài hát trong điện thoại. Mỗi tuần, họ thay đổi bằng 20 bài hát khác.”
“Tại sao họ ẩn mình trong góc tối, không bước ra?”
“Tôi không biết.”
“Họ quả thật ngốc.”
“Nhưng yêu một người, có gì là ngốc chứ.”
Trong tuổi trẻ, mọi người thường yêu hết mình, vì họ yêu người mình thích mà làm mọi điều, dù có vẻ ngớ ngẩn và vô nghĩa nhất. Cuốn sách không viết về những câu chuyện tình yêu lãng mạn như Romeo và Juliet. Tôi tin rằng không có chuyện tình nào của các chàng trai phòng 307 sẽ trở thành tượng đài của tình yêu hay gây ảnh hưởng đến công chúng. Họ không cần điều đó, bởi vì trong lòng họ, cô gái ấy là tuyệt vời nhất, và chuyện tình đó là một câu chuyện cổ tích. Và tôi thực sự yêu sự gần gũi, giản dị trong văn phong và câu chuyện của Zihua Nguyễn. Có lẽ một ngày nào đó, tôi có thể tình cờ gặp họ ở đâu đó trên phố Hà Nội.
Tuổi trẻ là bất diệt
Nhà thơ Xuân Diệu từng tự hỏi: “Ừ nhỉ, sao hoa cũng phải rơi?” như một điều ngạc nhiên trước việc cái đẹp cũng đến lúc phai nhạt. Trong dòng đời biến đổi, chẳng ai có thể chắc chắn điều gì là vĩnh cửu. Giữa cảnh tranh và sự mất mát, không ai dám nói về sự vĩnh hằng. Tuổi trẻ đẹp nhất sẽ trôi qua. Với tôi, những năm tháng ấy sẽ bị cuốn vào dòng chảy của thời gian nhưng nó sẽ mãi mãi sống trong kí ức của những người trẻ. Giống như trong tiểu thuyết “Em sẽ đến cùng cơn mưa”, cô gái ấy vẫn sống trong trái tim của những người sống.
Cô gái của các chàng trai phòng 307 cũng thế.
Mỗi năm, chúng tôi thắp những cây hương tại nghĩa trang của cô ấy, mong cô ấy đem lại niềm vui ở thiên đàng.
Có ai đó đã nói: “Người giữ kỷ niệm nhiều nhất là người trải qua nhiều nỗi đau nhất.”
Tôi lo lắng những nỗi buồn đó sẽ ảnh hưởng mãi đến tâm hồn của người bạn tôi. Vì vậy, mỗi khi, tôi luôn khuyên mọi người hãy tránh nhắc lại những kí ức buồn.
Nhưng bạn tôi nói:
“Đừng làm vậy. Hãy kể về cô ấy. Hãy nhớ về cô ấy. Đó là cách để cô ấy sống mãi trong trái tim của chúng ta.”
Và chúng tôi đã kể về cô ấy. Chúng tôi nhớ về cô ấy.
Năm năm đã trôi qua.
Mười năm đã trôi qua.
Có thể là mười năm, hai mươi năm, hoặc lâu hơn nữa, cho đến hết cuộc đời này.
Cô gái của chúng tôi.
Kỷ niệm tuổi trẻ của chúng tôi.
Cô gái D2.
Có thể nhận xét rằng, cuốn sách không quá bi thương vì những sự đổ vỡ hay chia ly. Tuổi trẻ đó đa dạng với những trải nghiệm khác nhau. Sau khi rời khỏi thời sinh viên, phòng 307 cũng đã học được nhiều bài học. Tôi tin rằng dù thời gian trôi qua bao nhiêu, vẫn có một số sinh viên tiếp tục theo đuổi Triết học.
Triết học có thể được định nghĩa như sau: “Triết học là một môn học đặc biệt, nghiên cứu biến những điều dễ hiểu thành khó hiểu!”
Triết học đúng là như vậy.
Học sinh đổ xô đến lớp học Triết như kiến.
Học sinh thi Triết sáng tỏ như bình minh.
Đối với học sinh, việc học hành tự nhiên là rất quan trọng. Vì thất bại trong môn học này sẽ có hậu quả… khá nặng nề. Mỗi môn học sẽ để lại ấn tượng riêng và môn Triết thường là biểu tượng cho những ám ảnh mỗi khi nhắc lại. Một môn học khó quên trong sổ đen của học sinh mãi mãi.
Tuy vậy, cũng rất vui phải không?
Lời kết
Zihua Nguyễn không phải là một tác giả nổi tiếng. Anh là một người từng trải qua thời sinh viên giống như chúng ta. Anh có sự hài hước và ngây ngô, bi thương và trưởng thành hòa quyện lại tạo nên những kí ức cho cuốn sách. Phong cách văn của anh mang đậm sự tự nhiên của chàng trai trẻ, không cố gắng cưỡng ép bằng sự lôi cuốn trong từ ngữ. Cốt truyện không gây cấn hay hồi hộp, nhưng lại thu hút bởi sự chân thực và thân thuộc. Khả năng kể chuyện dễ dàng làm cho tác giả thực sự đặc biệt.
Tôi thường tự hỏi tại sao lại dành thời gian và tâm hồn cho những câu chuyện trong Ký túc xá phòng 307 và những câu chuyện không liên quan đến cuộc sống của mình. Những nhân vật là những người tôi không quen biết, thậm chí không chắc chắn họ có tồn tại trong thực tế hay không. Nhưng nếu bạn cũng muốn tìm cảm hứng cho cuộc sống và trở thành một kẻ lang thang trên bề mặt của những trang sách, thì có lẽ bạn nên đọc Ký túc xá phòng 307. Cuốn sách mang lại những cảm xúc đặc biệt và khiến bạn đánh giá cao hơn những gì bạn đang có. Vào những ngày khó khăn, tìm đến cuốn sách như là tìm kiếm một bạn tri âm không phải là ý tưởng tồi.
Đánh giá chi tiết bởi: Mai Trang – MyBook