Đừng cố giữ những điều không thuộc về mình
Những đám mây trời hãy để cho gió cuốn đi
Có một bài viết trên Facebook đã nói rằng: Cuộc sống cần phải trải qua ba tình yêu: Yêu với tất cả sự non nớt, Yêu với tất cả sự chân thành, Yêu với tất cả sự trưởng thành. Vậy nên trong tình yêu, có bắt đầu thì cũng có kết thúc, có niềm vui thì cũng có nỗi buồn, đó là điều không thể tránh khỏi và dường như đó cũng là số mệnh của mỗi người. Gặp nhau là do duyên phận, xa nhau cũng là do duyên phận, người đến là duyên khởi, người đi là duyên tàn. Tình yêu luôn là một thử thách khó khăn, vì vậy cảm xúc cần phải được cân bằng, mưa nhiều rồi thì nắng cũng sẽ lên thôi.
Khi một người buông tay bạn, cũng là lúc họ nhường lại quyền được hạnh phúc cho người khác. Họ không còn giữ bạn tức là họ đã trả lại bình yên cho bạn. Nghĩ như vậy sẽ làm lòng bạn nhẹ nhõm một phần! Tôi hy vọng rằng bạn sẽ gặp được một người có thể chia sẻ mọi điều với bạn trong suốt cuộc đời còn lại... Một người có thể bảo vệ bạn mỗi khi bạn yếu đuối, quan tâm bạn khi bạn bị ốm đau, lắng nghe bạn khi bạn gặp khó khăn và tha thứ cho tất cả lỗi lầm của bạn. Một người có thể thay thế tôi làm mọi điều mà tôi từng bỏ lỡ...
Mình Buồn Đủ Rồi Mình Hạnh Phúc Thôi của tác giả Trí là một cuốn sách viết khá sâu sắc về tình yêu, đặc biệt là giai đoạn sau khi chia tay, khi những trái tim cần sự chữa lành sau những vết thương. Đây là một tác phẩm văn học nhẹ nhàng, từng dòng chữ như làm dịu đi những đau thương của người đọc. Bạn được phép buồn, được phép khóc, được phép yếu đuối, nhưng bạn ơi, khi bạn buồn đủ rồi thì hãy hạnh phúc nhé!
Những câu chuyện, những lời nhắn gửi đến những trái tim vẫn chưa lành vết thương: Đôi khi tôi cũng suy ngẫm về cuộc sống, thắc mắc về những mối tình sâu đậm mà rốt cuộc cũng phai nhạt. Tình cảm ấy thật, nhưng việc chia ly cũng là sự thật. Thời gian đó có phải là yêu không? Em không biết, chỉ biết nhớ về những khoảnh khắc bình yên đã cùng anh trải qua. Cùng anh khám phá những nơi mới. Cùng anh chụp những bức ảnh đẹp. Cùng anh sống trọn tuổi trẻ. Em biết ơn cuộc đời đã mang anh đến! Dù tôi không phải là người trong cuộc, nhưng cảm nhận được tình yêu và sự xa cách.
Anh phải hạnh phúc, chắc chắn phải hạnh phúc. Dù sau này, chúng ta không còn bên nhau! Viết cho thời gian ấy, chúng ta là những đứa trẻ ngây thơ, yêu nhau mù quáng!
Con người sinh ra là cá thể độc lập. Có thể tự chăm sóc bản thân. Lạnh vẫn có thể tự mặc áo ấm, đói vẫn có thể tự nấu ăn, mệt vẫn có thể tự mua thuốc, buồn vẫn có thể tự giải tỏa. Chúng ta có thể tự làm mọi thứ mà không cần phụ thuộc vào ai. Vậy tại sao phải giữ chân một người muốn ra đi? Dù có giữ được, thì đó cũng là ràng buộc không tự nguyện. Anh không vui, em cũng không hạnh phúc. Chuyện níu giữ một người ở lại khi trái tim họ đã rời bỏ là điều không thể. Giống như muốn dừng lại hoàng hôn, nhưng đó là điều không thể. Vậy nên bất kỳ khi nào anh muốn dừng lại, em sẽ buông tay, để mỗi người đi trên con đường riêng.
Anh biết không? Không phải là em không còn yêu anh. Dù bên nhau bao lâu, nhưng không phải muốn quên là quên. Nhưng nếu tiếp tục không mang lại kết quả tốt, thì mỗi người nên học cách chấp nhận và buông tay. Sự đau buồn sẽ nhẹ đi và em cũng sẽ dễ dàng quên đi anh. Giữa những con người thật lòng yêu nhau, sau khi chia tay, vẫn còn lại kỷ niệm và tình xưa nghĩa cũ. Vì còn tình yêu, em hy vọng anh sẽ tìm được hạnh phúc mới. Em nhận ra mình đã trưởng thành, khi thấy người mình yêu hạnh phúc.
Em từng nghĩ kiên nhẫn có thể mang lại kết quả tốt nhất. Anh sẽ cảm nhận được sự cố gắng và chân thành của em. Nhưng không phải mọi cuộc gặp gỡ đều là định mệnh. Trên đời này có những chuyện không phụ thuộc vào cố gắng mà thuộc về duyên phận. Hi vọng gặp lại nhau vẫn có thể gật đầu chào nhau một cách vui vẻ. Chia tay không có nghĩa là không gặp lại. Chúng ta đã trải qua một đoạn đường đẹp. Dù ngắn ngủi, dù kết thúc bất ngờ, nhưng cũng phải kết thúc trong yên bình.
Kết thúc một mối quan hệ, để lại những lo lắng và băn khoăn, như thuyền bỏ bến đi tìm bến mới. Hy vọng gặp được người không cần phải vượt qua mọi khó khăn, chỉ cần họ yêu thương và chân thành. Mong rằng cuộc đời này có thể gặp một tình yêu chân thành, không cần phải vượt qua mọi chông gai, chỉ cần cùng nhau đi đến cuối cuộc đời.
Mỗi người có một quan điểm riêng trong tình yêu. Nhưng mong rằng, dù là quan điểm thế nào thì cũng cần có tình yêu chân thành. Tôi mong rằng sau này, không cần gặp người xuất sắc, cũng không mong gặp một tình yêu cuồng nhiệt. Chỉ cần có người yêu đủ và đủ để sống hạnh phúc cùng nhau. Đó là quá đủ.
Có thể sống mà không cần yêu ai đó. Nhưng trái tim sẽ cô đơn lắm. Đặc biệt là vào những dịp đặc biệt như cuối năm, giáng sinh, lễ tình nhân... Lúc đó, cảm giác cô đơn tràn ngập. Nhưng dần dần, chúng ta sẽ quen với việc sống một mình. Người ta dễ quên nhau khi thời gian trôi đi. Đừng để thù hận làm cho bản thân mình trở nên đau khổ.
Đến một lúc nào đó, điều chúng ta sợ không phải là cô đơn nữa. Vì chúng ta quen với việc tự mình vượt qua khó khăn mà không cần sự giúp đỡ của ai. Thời gian sẽ làm mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Mình chúc cho nhau yên bình trên cuộc sống hối hả. Người sẽ tìm được người yêu thương mình, còn mình sẽ quay về với những điều mình thích.
Trái đất tròn nhưng chúng ta không trở lại với nhau. Đôi khi mọi thứ không theo quy luật. Mỗi người sẽ có cách sống riêng của mình. Hi vọng càng cao, thất vọng càng lớn. Đừng để thù hận làm tổn thương mình. Hãy sống mạnh mẽ và tự tin.
Đừng bao giờ thù hận. Người ta không thể ép buộc tình cảm. Hãy sống vui vẻ và tự do. Bất kể chia tay, hãy ra đi một cách tự tin nhất. Đó là cách tốt nhất để kết thúc một mối quan hệ.
Khi kết thúc một mối quan hệ, khó mở cửa cho một mối quan hệ mới. Sau nhiều năm, mất đi người mình yêu, mất đi niềm tin. Đó là nỗi đau lớn nhất!
Đem lòng yêu thương trao đi, nhưng chỉ nhận lại hình bóng xa lạ khuất sau lưng. Thật đắng lòng! Nhưng thời gian vẫn là phương thuốc hữu hiệu nhất. Sau tất cả, dù đau buồn hay thất vọng, ta vẫn bước tiếp. Cuộc đời không chỉ có yêu thương. Ta nhận ra cần sống tử tế với chính mình, cần tìm con đường yên bình hơn là theo đuổi những hão huyền.
Thời trẻ trung, chúng ta chỉ mang trong mình những hoài bão, một trái tim yêu thương và tinh thần nhiệt huyết. Yêu nhau không vì lợi ích. Hứa rằng sẽ cố gắng để đối phương hạnh phúc, dù số phận đưa ta đi hai lối. Chúng ta cầu mong được hạnh phúc, thành công và toại nguyện, để trên bước đường sau này, ta có thể an lòng đón nhận mọi thách thức.
Nếu ai đó hỏi tôi có hận anh ta không? Trước đây có lẽ tôi sẽ hận, nhưng hiện tại không nữa. Vì hận chỉ là dấu hiệu của tình yêu. Kỷ niệm đẹp của chúng ta sẽ ở lại, để khi ta già đi, ta vẫn có thể kể lại cho con cháu nghe về thời trẻ trung đầy mơ mộng.
Tôi thích gọi những gì đã qua là 'ký ức', dù buồn hay vui. Ký ức vẫn ở đó, sâu trong lòng, đôi khi làm ta đau đớn. Nhưng cho dù thế nào, ký ức vẫn mãi mãi không phai nhạt.
Cuốn sách này không chỉ nói về tình yêu nam nữ mà còn mở rộng ra tình yêu đồng tính. Mọi người sinh ra đều có quyền được hạnh phúc, không quan trọng giới tính hay nhu cầu tình dục. Hãy sống cho bản thân mình, đừng để ý đến lời nói tiêu cực của người khác.
Kết luận:
Dù ở tuổi nào, trong mọi mối quan hệ, hãy yêu thương hết mình, không sợ gặp phải sự lừa dối hay chia ly. Những ngày được bên nhau là những ngày đáng quý, mọi người cố gắng để giữ vững hạnh phúc, vì chỉ có tình thật mới đổi được tình. Nếu không đổi được, đó không phải là người phù hợp với bạn. Hãy buông tay nhẹ nhàng, giữ lại bản ngã của mình, sống hết mình với cuộc sống này, hạnh phúc sẽ tìm đến bạn. Nhưng đừng quên rằng bạn được phép buồn, nhưng sau cùng, hãy hạnh phúc.
Đánh giá chi tiết bởi: Ngọc Thạch - MyBook
Hình ảnh: Ngọc Thạch