“Những người chưa trở thành người yêu luôn cố gắng thử làm điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn kết thúc trong vô vọng.
Những người xa lạ gặp nhau tình cờ, ở bên nhau cảm thấy tự nhiên dễ thương đến vậy, nhưng sau cùng vẫn tan rã.
Những người mà chúng ta từng yêu từng ghét, chia sẻ với nhau biết bao nhiêu kỷ niệm, nhưng cuối cùng vẫn phải rời xa nhau.
Sự chia ly dường như là điều không thể tránh khỏi đối với mỗi cuộc gặp gỡ.”
Cuốn sách này là nguồn động viên vô tận dành cho các bạn trẻ.
Thông Tin Về Tác Giả
Lư Tư Hạo là một trong những tên tuổi đình đám trong văn học Trung Quốc, sinh năm 1991 tại Trương Gia Cảng, tỉnh Giang Tô.
Năm 2011, Lư Tư Hạo ra mắt tác phẩm đầu tay có tựa đề Nghĩ Quá Nhiều.
Năm 2013, tập tản văn Đợi đi... mọi vết thương cũng được giác ngộ và đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt từ độc giả.
Năm 2017, Lư Tư Hạo lọt vào Top 3 của Bảng xếp hạng những tác giả 9x nổi tiếng nhất, nhờ phong cách viết chân thành lạc quan mà không thiếu sâu sắc và tinh tế. Ông đã được công chúng yêu mến với biệt danh: “Nam thần tản văn”.
Về Nội Dung của Sách
Khi còn trẻ, chúng ta ôm ấp nhiều ước mơ và hoài bão lớn, nhưng liệu có thể hiện thực hóa được không? Chúng ta có chùn bước trước những khó khăn của cuộc sống và những cám dỗ xung quanh không? Rồi những người không dám mơ lớn, không dám nghĩ đến lý tưởng của riêng mình, chần chừ và sợ hãi, thu mình trong vùng an toàn, sống một cuộc đời nhàm chán và vô vị.
Dám mơ lớn, đừng lãng phí tuổi trẻ – đừng trì hoãn, đừng sợ hãi. Đúng như tên sách, tuổi trẻ với bao ước mơ và hoài bão, hãy cứ mơ đi, đừng chần chừ và sợ hãi. Đọc để cảm nhận, để thấy mình đã từng yếu kém và nhút nhát thế nào. Nhưng cũng sẽ nhận ra mình đã từng có những hoài bão lớn lao, hoặc nhận ra mình chưa từng dám mơ lớn, bỏ qua tất cả lý tưởng, sống cuộc đời nhàm chán và trải qua một tuổi trẻ vô vị.
“Có những hành động không khác gì ”đâm đầu vào chỗ chết”, vậy hãy kiên trì, bởi dù có chết cũng vẫn cam lòng.”
Chúng ta thích gì, muốn làm gì thì hãy thử đi, vì có lẽ sẽ không có cơ hội lần sau. Đừng để khi nhìn lại, tự hỏi tại sao mình không làm điều đó, để rồi nuối tiếc và hối hận. Tuổi trẻ cần kiên trì, đừng để trôi qua một cách lãng phí, để sau này nhìn lại không cảm thấy hối tiếc.
Trưởng Thành
Một phần của trưởng thành là không ngừng nói lời tạm biệt với những điều quen thuộc, chia xa những người thân thiết để theo đuổi ước mơ, dám làm những điều chưa từng làm, yêu một người dù biết kết quả sẽ chẳng đi đến đâu. Có những chuyện không làm thì thấy lo lắng, nhưng khi làm rồi mới thấy mình thật ngốc nghếch.
Trưởng thành là việc dần dần chấp nhận những khuyết điểm, hình dáng vốn có của mình, sống hòa hợp với một cái tôi cô đơn, mất phương hướng và thất bại. Chấp nhận không phải là từ bỏ hay lùi bước, mà là đối mặt với những thử thách đang chờ đợi.
Dù sau này gặp gỡ ai, thì cuộc sống của chúng ta luôn bắt đầu từ việc gặp gỡ chính bản thân mình.
Thừa nhận điểm yếu của bản thân tốt hơn nhiều so với việc luôn tỏ ra kiên cường.
Chúng ta luôn tìm kiếm sự cân bằng giữa tự tin và tự ti. Nhiều người không chịu được cô độc, nhàm chán, không chấp nhận thất bại hay hoàn cảnh khó khăn, luôn che giấu bản thân bằng vật chất và lời nói dối để tỏ ra hoàn hảo. Tiếp xúc lâu dài sẽ thấy họ như một vỏ bọc không chân thực, buồn bã và lo lắng hơn bất kỳ ai. Trốn tránh bản thân không mang lại ý nghĩa gì, giống như việc lừa dối, cứ phải chạy theo sự dối trá của mình.
Bạn có thể không có nhiều tài năng thiên phú và bình tĩnh chấp nhận điều đó. Chấp nhận những điều này mới mang lại sự thoải mái và cảm giác tồn tại. Dù gặp khó khăn, bạn vẫn duy trì được nhịp sống. Sự thỏa mãn phải đến từ nội tâm, cảm giác an toàn do chính mình mang lại là đáng tin nhất. Ai chưa dám thừa nhận điểm yếu của mình thì không thể nói mình mạnh mẽ thật sự. Sự mạnh mẽ thật sự ăn sâu cắm rễ, không dễ dàng bị lay đổ.
Tôi không ngại nói thẳng rằng đôi lúc thừa nhận mình yếu đuối tốt hơn nhiều so với giả vờ mạnh mẽ. Nhận thức được điểm yếu của mình là bước đầu tiên để hiểu đúng về bản thân, từ đó biết mình là ai.
Dáng vẻ đẹp nhất của mỗi người là khi họ bình tĩnh chấp nhận mọi khuyết điểm của bản thân, không lo lắng vì người khác sống tốt hơn mình, và duy trì nhịp sống riêng ngay cả khi không ai nhìn thấy. Có thể đi chậm, nhưng vững vàng hơn ai hết, không lo sợ rơi vào khoảng không, cũng không sợ phải đi theo con đường của người khác.
Thế Giới Quá Rộng Lớn, Hãy Lắng Nghe Chính Mình
Theo tôi, một trong những lý do gây ra sự bất an chính là mạng xã hội. Mọi người thường đăng lên những hình ảnh đã chọn lọc kỹ, cảnh đẹp từ chuyến du lịch, tụ tập bạn bè, hay một tờ kiểm tra điểm 10... Bạn sẽ thấy người khác xinh đẹp hơn, công việc tốt hơn, cuộc sống phong phú hơn. Bạn tự hỏi tại sao họ không cố gắng mà vẫn sống tốt, còn bạn làm gì cũng không xong (tôi cũng từng nghĩ vậy). Nhưng thực tế không phải thế. Để đạt kết quả như hình, họ đã nỗ lực thế nào? Thức khuya làm bài, làm việc quên ăn, có người làm việc đến phát điên. Mạng xã hội chỉ là ảo, thực tế thế nào chỉ người trải qua mới biết.
Nhiều người khi xem ảnh của bạn sẽ nghĩ bạn sống hạnh phúc, nhưng thực tế, dù bạn sống thoải mái thế nào cũng không bằng những gì thể hiện trên hình. Những người tỏa sáng kia chỉ khác bạn ở chỗ họ đã học cách không kêu ca, mà dành thời gian làm những việc đáng làm. Vì tất cả đều công bằng về thời gian...
Bạn muốn đi làm nhưng thấy người bạn thân mệt mỏi. Bạn muốn chậm rãi nhưng thấy mọi người xung quanh đang vội vã. Khi tìm lời giải từ người khác, bạn sẽ nhận ra có hàng trăm đáp án cho cùng một câu hỏi. Con đường của người khác chỉ để tham khảo, không phải tiêu chuẩn. Đừng thấy người khác làm tốt mà thử làm theo. Hãy nhìn tổng thể rồi cẩn trọng lựa chọn.
Người khác sẽ không bao giờ biết bạn tốt thế nào, cũng như họ không biết bạn đã khổ sở ra sao và ngược lại cũng vậy.
Sức Mạnh Của Hành Động
Kế hoạch không thực hiện thì thà không lập kế hoạch còn hơn, ý tưởng không biến thành hành động chẳng khác nào không có ý tưởng. Đừng bối rối, đừng do dự, nghĩ gì thì làm nấy. Đừng trì hoãn, việc hôm nay đừng để ngày mai. Tập trung vào việc trước mắt mà đừng quá lo lắng về kết quả, vì chưa chắc bạn đã hoàn thành.
Lên kế hoạch mà không hành động sẽ chỉ tự hủy hoại bản thân, vì nó tạo cảm giác bạn đã làm được điều gì đó, khiến bạn nghĩ rằng lập kế hoạch là đã tiến xa hơn người khác nửa chặng đường.