Khi ta tỏ ra bất tỉnh lòng nhưng mong người khác hiểu và quan tâm, không vụt sáng cho chính mình nhưng lại gửi đi ánh sáng cho người khác, ghen tỵ trước hạnh phúc của người khác hơn làm bản thân hạnh phúc, và dường như bất an với niềm vui của người khác hơn là của mình, ta thấy 'bóng tối trong tim' thật sự được ẩn nấp bên trong tâm hồn thông qua Seolto.
1. Nỗi cô đơn không lối thoát:
Câu chuyện đầu tiên của chú thỏ Seolto là câu chuyện về sự cô đơn vô tận trong cuộc sống. Chúng ta cũng trải qua cô đơn như chú thỏ Seolto. Cảm giác cô đơn bò đến khi đêm xuống, khi thế giới ngủ say. Cô đơn đó thức tỉnh chúng ta, kéo ta đi tìm một điều gì đó có thể xua tan cảm giác đó. Có thể bạn nằm suy nghĩ hoặc mơ mộng mở điện thoại đọc tin nhắn, xem lại hình ảnh, vừa lướt điện thoại vừa đối mặt với cô đơn.
Trong căn phòng tối tăm giữa đêm đen, cơ thể đã mệt mỏi được nằm trên giường, nhưng với lòng bất an bao trùm, không thể chìm vào giấc ngủ. Và ta không thể kiềm chế việc cầm lên chiếc điện thoại đặt bên cạnh, đọc lại những tin nhắn trong ngày và lướt xem các tin nhắn trong Messenger. Ta từng bước đọc và cảm nhận nỗi cô đơn của những con người ấy, giống như nỗi cô đơn của chính mình.
Cô đơn thúc đẩy ta tìm lại những ký ức và nỗi nhớ. Đó có thể là nỗi nhớ về người nằm sâu trong lòng biển, hoặc là tình cảm dành cho bạn bè, người thân, gia đình. Nhưng dù là gì, hãy ôm lấy và cảm nhận để thấy rằng trái tim ta vẫn tràn đầy cảm xúc và bởi nỗi nhớ là một trái tim đang yêu.
Tuy nhiên, đôi khi ta giữ nỗi nhớ đó trong lòng mà không thể bày tỏ ra ngoài, chôn sâu vào tận đáy trái tim. Chúng ta coi đó như là một loại cảm xúc làm cho chúng ta yếu đuối, và việc đương đầu thẳng thắn với những nỗi nhớ cũng đã thật là khó khăn.
Hãy thử sử dụng trái tim của bạn để ôm chặt nỗi nhớ và cảm nhận. Hãy để những giọt nước mắt của nỗi nhớ trào ra và để nỗi nhớ nói lên, trái tim sẽ trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.
Đôi khi một ngày của chúng ta được tạo thành từ sự kết hợp của hàng loạt cảm xúc nhưng đôi khi chính cảm xúc lại là sự trống rỗng. Dù mong muốn điều gì đó nhưng không thể có được, trái tim của chúng ta trở nên trống rỗng, hoang vu và cô đơn. Trong cô đơn đó, chúng ta nhớ về những mối quan hệ đã qua rồi nhận ra sự trái ngược đầy bất ngờ! Vì chúng ta đã từng gắn bó như thế nào, có những người mà chúng ta coi trọng như tri kỷ... Thật bất ngờ khi chúng ta phải suy nghĩ rằng 'Làm thế nào chúng ta và họ phải đối mặt với sự chấm dứt như thế này...?'
Thậm chí, mối quan hệ bắt đầu từ sự phù hợp lại kết thúc vì sự không đồng ý... Nếu đó chỉ là một sự không may mắn, ta có thể thốt ra những lời tồi tệ, nhưng thật không may, câu chuyện không dừng lại ở đó. Và sự trái ngược này sẽ tiếp tục diễn ra trong một mối quan hệ mới, chắc chắn chúng ta sẽ lại nói những điều như thế!
Thỏ Seolto dường như hiểu rõ nỗi cô đơn như thế nào. Cô đơn bắt nguồn từ sự cảm thấy lạc lõng giữa đám đông, lạc lõng vì không thể nói ra... Bạn có cảm thấy cô đơn như vậy không? Đôi khi chúng ta xây dựng một bức tường xung quanh bản thân nhưng lại vô tình mắc kẹt bên trong, chúng ta tự hỏi: Mình phải làm gì, phải làm thế nào...
Trong trái tim của Seolto, hoặc trong trái tim của bạn, có một bức tường với một lỗ hổng. Phía sau bức tường đó là niềm khao khát, những ký ức, những điều ta luôn mong ước. Nhưng đừng lo lắng quá, bức tường của cảm xúc và nỗi sợ sẽ sụp đổ vào một ngày nào đó, hãy tiếp tục nuôi dưỡng những khát khao đó để một ngày nào đó bức tường đó sẽ tan vỡ.
Có những khi ta tự cách mình bằng suy nghĩ 'Tôi thích cô đơn' ngay cả trước khi ta cảm thấy lạc lõng giữa đám đông. Đúng không? Đôi khi chúng ta tự tạo ra một bức tường xung quanh mình như để người khác nhìn thấy rồi vô tình mắc kẹt trong đó. Những lúc như vậy, chúng ta không cần phải sợ hãi, chỉ cần bước ra là đủ.
Bên trong tôi, có quá nhiều 'tôi'. Cảm giác cô đơn, việc trải qua hàng loạt cảm xúc khác nhau là một trải nghiệm cá nhân, giúp chúng ta từng bước khám phá ra các lớp của bản thân. Trải nghiệm đó không dễ dàng nhưng lại giúp ta hiểu thêm về chính mình, vì thế hãy học cách yêu tất cả các khía cạnh của mình!
Trong Seolto, có một nỗi buồn sâu thẳm. Một nỗi buồn thấm vào tâm hồn sẽ trở thành sự buồn bã. Để thoát khỏi cảm giác đó, hãy học cách yêu bản thân hoặc ngay khi cảm nhận nỗi buồn đang trỗi dậy, đừng ngần ngại xua tan nó bằng những điều làm bạn vui. Với trái tim của mình, bạn phải là người nâng niu.
Bên trong mỗi người giống như một củ hành tây không bao giờ cạn kiệt, có những điều quen thuộc, những hình ảnh mới lạ, và cũng có thể chứa đựng những phần yếu đuối và vô cảm mà ta không muốn thừa nhận. Bản thân ta thể hiện ra bên ngoài thường là một bản sao của cái tôi ẩn giấu bên trong, nhưng đôi khi đó chỉ là một phần của sự thật.
2. Gai mọc trong tim:
Trái tim như một vũ trụ, sâu thẳm và không thể hiểu hết, nếu không được yêu thương, chăm sóc, nơi đó sẽ trở nên lạnh lẽo và tăm tối. Dù rộng lớn nhưng đôi khi trái tim cảm thấy không thể chứa đựng thêm bất cứ cảm xúc nào, khiến mọi thứ dần thu nhỏ lại. Còn lại chỉ là sự lạc lõng trong mê cung của suy nghĩ và cảm xúc.
Trái tim là một vùng đất sâu xa, mà ta gần như không thể biết được điểm bắt đầu và điểm kết thúc.
Trong những lời tự nhiên, có một câu nói: “Trái tim như vũ trụ'. Trái tim là một không gian vô hạn tồn tại trong chính bản thân mình, nhưng không phải lúc nào ta cũng hiểu hết được nó.
Ở đó, có nơi mặt trời tỏa sáng rực rỡ, có nơi trăng lạnh lùng len lỏi, và cũng có những nơi tối tăm hoàn toàn không có chút ánh sáng nào.
Một chiếc gai nhỏ mọc lên, đâm xuyên qua lòng ngực. Bạn đã nhận ra rằng, trái tim của chúng ta có những gai nhọn mọc lên do những tổn thương, sự tự giam cầm và những cảm xúc tiêu cực. Đó có thể là cảm giác ghen tỵ, sự khắc nghiệt mà chúng ta dành cho bản thân hoặc những kí ức tuổi thơ vẫn còn đọng lại. Chúng ta thường là người nghiêm khắc nhất với bản thân, là người theo dõi mọi hành động và suy nghĩ của mình. Nhưng có phải chúng ta cũng cần là người đầu tiên an ủi và động viên bản thân không? Đọc những dòng cảm xúc của Seolleda, ta sẽ nhận ra rằng người đang giơ móng vuốt về phía mình chính là chính ta, không phải ai khác.
Trái tim càng có nhiều gai càng cần được lắng nghe. Dù không thể nhìn thấy, ta vẫn có thể cảm nhận trái tim của mình và luôn có sự kết nối mà bạn không thể phớt lờ. Đôi khi trái tim là một nơi hỗn độn, ồn ào nhưng đôi khi lại yên bình đến lạ kỳ. Nhưng khi ta dừng lại, ta có thể tự hỏi: liệu trái tim đang cố gắng giao tiếp với ta? Liệu trái tim có muốn gửi cho ta những dấu hiệu không? Những dấu hiệu đó có thể là mong muốn được nghỉ ngơi, là khao khát tự do hay những cảm xúc sâu thẳm đòi hỏi ta phải quên hết mọi phiền muộn của cuộc sống...
Trái tim thật sức hấp dẫn phải không?
Dù không thể nhìn thấy bằng mắt, nhưng nó vẫn điều khiển ta, và dù ở trung tâm nhất, có những lúc nó không thể hiện ra bên ngoài.
Không chỉ vậy, đôi khi nó quá ồn ào khiến ta không thể ngủ được, rồi đôi khi lại im lặng đến mức nếu không dừng lại và tập trung một chút thì ta không nghe thấy nó nữa. Có lúc nó luôn khao khát tình cảm, cũng có lúc lại cực kỳ lạnh nhạt...
Vì không thể nhìn thấy bằng mắt, nên ta không thể đọc được những biểu hiện của nó, và vì nó không phát ra âm thanh, nên tai của ta cũng không thể nghe được.
Vì vậy, chúng ta cần phải dành cho nó rất nhiều tình cảm, giống như khi yêu vậy.
3. Tư cách của người trưởng thành:
Bạn đã từng suy nghĩ rằng mình sẽ trở thành một bướm chưa? Muốn bay lượn với cánh đầy màu sắc, trở nên tự do hơn một chút và từ đó hạnh phúc hơn không?
Chúng ta phải trải qua một quá trình dài trước khi có thể biến thành bướm và bay tự do - quá trình đó được gọi là sự trưởng thành. Trưởng thành không bao giờ dễ dàng và nhanh chóng, nhưng hãy tin vào điều mà Seolleda cũng tin: Nếu kiên nhẫn vượt qua thời gian của mình, khoảnh khắc chúng ta trở thành bướm sẽ đến. Đó là thời điểm chắc chắn sẽ đến với những người nỗ lực không ngừng.
Trên hành trình trưởng thành, ta phải tự nắm bắt tư duy trưởng thành, hành xử đúng mực và suy nghĩ như người lớn. Chúng ta cần xác định rõ mối quan hệ quan trọng và những mối quan hệ cần phải giữ và cắt bỏ. Dù gian nan, ta vẫn phải thực hiện những nhiệm vụ cần thiết khi trở thành người trưởng thành. Mặc dù trái tim có thêm nhiều gai góc, nhưng qua biết bao cảm xúc, thái độ của một người lớn trở nên bình thản hơn.
Đôi khi ta cảm thấy muốn đẩy trách nhiệm sang người khác, ngồi xuống và khóc lóc, nhưng không thể làm vậy. Vì ta là một người trưởng thành. Có những lúc ta nghĩ trái tim không theo kịp sự phát triển của cơ thể. Hình dạng của đứa trẻ vẫn tồn tại, bị giam giữ trong thể xác của người trưởng thành, chỉ là đã lớn lên. Ta cũng quen với việc lặng lẽ chuẩn bị cho những buổi sáng thứ Hai chật vật với công việc. Nhưng ta phải làm trái tim nóng nảy của mình trở nên bình tĩnh.
Khi trở thành người lớn, đôi khi ta phải tiến về phía trước mặc dù có thể lạc hướng và cảm thấy mơ hồ trên con đường ta đã chọn. Nhưng luôn có hướng dẫn giúp ta tiếp tục bước đi mạnh mẽ. Có thể là việc đi chậm để hiểu rõ hơn vị trí hiện tại hoặc tìm sự giúp đỡ từ những người xung quanh. Hãy tin vào khả năng đưa bản thân vào một quỹ đạo phù hợp cho bản thân.
Một trong những nhiệm vụ của người trưởng thành là đặt mình vào vị trí của người khác và thể hiện sự đồng cảm trong mọi tình huống. Việc này không chỉ giúp ta hiểu được lý do họ hành động như vậy mà còn thay đổi cách suy nghĩ và nói chuyện của chúng ta. Mặc dù không dễ dàng để hiểu người khác, nhưng hãy nhớ rằng vấn đề không đơn giản như ta nghĩ và chỉ khi đặt mình vào hoàn cảnh của họ ta mới có thể tìm ra giải pháp.
Thử nghĩ xem 'người đó làm như vậy vì điều gì' thay vì hỏi 'tại sao'. Đó là bước đầu tiên trong việc đặt mình vào vị trí của người khác. Hãy coi đây như là một cuộc diễn tập, khi ta đảm nhận vai diễn của người khác. Dù không thể hiểu hết, nhưng ít nhất cũng có thể đồng cảm một phần nào đó.
Niềm mong đợi của một thiên đường không phải nơi này... Khi quan sát cuộc sống của bản thân, đôi khi chúng ta khao khát một cuộc sống hạnh phúc hơn, và lúc đó, chúng ta sẽ ghen tỵ khi nhìn thấy cuộc sống của người khác. Nhưng ở bất kỳ đâu, trong bất kỳ cuộc sống nào, đều tồn tại những khó khăn. Cuộc sống của những người khác mà chúng ta khao khát cũng có những bóng tối, họ chỉ chọn lựa để thể hiện những điểm sáng mà thôi. Có lẽ tác giả đã trải qua nhiều cảm xúc như vậy, và kết luận cuối cùng là:
Rằng nơi đó không khác gì nơi này. Như cách chúng ta không thể hiểu những chi tiết nhỏ trong cuộc sống của những người khác, thì họ cũng không thể hiểu rõ về chúng ta.
Vì ai cũng giữ kín những bí mật tối tăm nhất, chỉ hiển thị ra những phần sáng sủa.
Trong những lúc ghen tỵ với cuộc sống của người khác, đừng phủ nhận cảm xúc đó mà hãy tận hưởng nó. Và khi bạn cảm thấy chán ghét, hãy nhớ rằng bạn cũng có thể là người mà ai đó ao ước.
Kết luận:
Nếu bạn không thể ghi lại những suy nghĩ hoặc cảm xúc của mình, cuốn sách này là nơi bạn có thể tìm đến, dù đó là khi bạn buồn bã hay khi bạn muốn hiểu sâu hơn về những bí mật ẩn sâu trong lòng mình. 'Seolleda' cũng có nghĩa là nhấp nhô, động lòng. Trong những ngày mưa buồn bã, hãy mở trang sách 'Mở mắt thấy buồn', và bạn sẽ thấy được những bức tranh ý nghĩa và những câu chuyện chân thành của Seolleda - điều này sẽ làm cho trái tim bạn ấm áp hơn, tâm trạng sẽ tốt hơn, không còn nặng trĩu nữa. Mỗi chút giải phóng tâm hồn, chúng ta sẽ có cơ hội bay cao hơn. Không phải mọi câu chuyện đều mang lại bài học rõ ràng, nhưng tôi tin rằng khi chúng ta đọc những câu chuyện đó và trải qua cảm xúc của mình, chúng ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Hy vọng cuốn sách này sẽ trở thành một người bạn như Seolto, sẵn sàng chia sẻ và đồng cảm trong những ngày mệt mỏi và yếu đuối.
Ở đây, trong những bức tranh lấp lánh màu vàng, tôi hy vọng bạn sẽ dành thời gian để cẩn thận nhìn lại những hình ảnh bên trong trái tim đau đớn và đầy nghẹt thở của mình, điều mà đã lâu bạn đã biết nhưng vẫn trốn tránh.
Tác giả: Diệp Anh