Ngẫu Nhiên, Anh Gặp Em
Sau Đó, Ngẫu Nhiên Nhớ Mong
Cuộc Sống Khắc Nghiệt Vô Tình
Vậy Nên, Hãy Mến Nhau.
Những đoạn thơ trong bài thơ “Vô tình” của danh nhân văn học Nga Puskin như một lời tâm sự chân thành của những người đang trải qua tình yêu. Tình yêu là một trong những cảm xúc thiêng liêng nhất của con người. Tình yêu làm cho cuộc sống trở nên rực rỡ và ý nghĩa hơn, nhưng cũng là nguồn gốc của nhiều nỗi buồn. Nó khiến cho: “Người ta đau vì yêu không đúng người – Yêu sai duyên, và thương không đúng chỗ” (Dại Khờ - Xuân Diệu). Và nỗi đau từ tình yêu không được đáng đợi là điều mà bất kỳ ai đã trải qua đều khó quên. Cuốn sách 'Hôm nay tôi thất tình' của tác giả Hạ Vũ đã thể hiện sự chân thành của những người đơn độc, đồng cảm với những ai đang phải chịu đựng nỗi đau mà không thể diễn tả.
Yêu một người không đáp lại tình cảm – tất cả chỉ vì một từ “thương”
Như Xuân Diệu đã nói:
Không có ai sống mà không biết yêu
Không có cách nào quên và không có người nào không nhớ thương.
Yêu là sống trong lòng một ít
Vì ít khi yêu mà chắc đã được yêu.
Yêu nhiều hơn, thương nhiều hơn, con người ta lại càng kiên nhẫn đợi chờ. Chờ đợi mãi chỉ vì sợ rằng nếu lúc người đó có tình cảm với ta mà ta không nhận ra, không nắm bắt kịp thời, không giữ lấy, tình cảm đó sẽ dần phai nhạt đi. “Cuối cùng, liệu người ấy đã từng yêu tôi chưa?”, “Cuối cùng, người ấy có nhớ tôi không?”, “Cuối cùng, người ấy có cố gắng vì chuyện của hai ta không?”,… - bao nhiêu câu hỏi ta cất trong lòng mà không thể thành lời, sợ rằng nếu nói ra sẽ nhận được những vết cắt sâu thêm vào lòng đã trầm mình. Tận cùng của nỗi nhớ đó là gì? Là ngày ngày trôi qua, anh chỉ nghĩ về em mà thôi… Cuối cùng thì những ngày tháng đó, dù không có tình yêu, ta vẫn trân trọng và ở đâu đó, sâu trong tim, ta vẫn đợi chờ.
Thất tình - lúc đó mới hiểu được cô đơn là gì, hai chữ “một mình”…
Tình đầu, một thời đã nghĩ là sẽ kéo dài đời. Tình đầu là mối tình đẹp nhất, đáng nhớ nhất. Nếu may mắn, đó sẽ trở thành niềm hạnh phúc trăm năm nhưng cũng có khi, nó chỉ là hoài niệm, được nhắc lại với hai chữ “tình đầu” mà thôi. Có những mối tình như vậy, đến rồi đi, giống như một cơn mưa rào thoáng qua vậy. Nhưng đủ để khiến người ta cảm thấy lạnh lùng, yếu đuối. Một khi đã ở trong sự ấm áp quen thuộc, con người ta sẽ không còn chịu đựng được sự lạnh lẽo nữa. Có một người bên cạnh, một mình một chút cũng không làm ta vui. Có những ngày cảm thấy cô đơn, trống trải đến lạ lùng. Có những ngày ta như kẻ ủ rũ, không chút sức sống, chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn im lặng một mình, nghe nhạc, nhìn mưa để lòng được nhẹ nhàng. Có những ngày như vậy - những ngày mà người ta yêu thương im lặng rời đi, không còn vấn vương, không còn đoái hoài, thương nhớ. Dẫu biết rằng hai người có quá nhiều điểm chênh lệch, không phù hợp, tựa như hai mảnh ghép không thể nào gắn kết lại. Càng cố chấp, càng niềm tin chỉ làm tổn thương cả hai. Và rồi ta đi đến hồi kết để cả hai nhẹ nhàng hơn. Trải qua bao thương tổn, bao vỡ vụn trong tình yêu có lẽ cũng là một điều tốt, bởi vì: “Yêu anh, bên anh, trải qua một cuộc tình cùng anh, em đã học được rất nhiều. Em cần phải tự tin hơn, em cần phải mạnh mẽ hơn. Em cần phải biết trân trọng hiện tại, cố gắng vì hiện tại thay vì lưu luyến quá khứ hay lo sợ về tương lai.” Chúng ta từng cười đùa, từng chờ đợi nhau, mỗi phút, mỗi giờ để được gặp nhau, xa nhau một chút là đã nhớ nhung,... Những điều đó giờ chỉ còn là quá khứ. Người ta nói: Tình chỉ đẹp khi còn dang dở. Có lẽ đúng thế thật. Hạnh phúc là khi bình yên, nhẹ nhàng. Dù bạn có trải qua thất tình, cô đơn đến đâu, hãy sống như những bông hoa dại, mạnh mẽ, kiên cường, vững vàng trước mọi thách thức.
Cuộc sống này là của ta! Tương lai phía trước là của ta! Chính ta tự chịu trách nhiệm với bản thân, đòi ai phải chịu trách nhiệm với ta? Ai buông tay ta, không có nghĩa thế giới cũng dừng lại theo, kiên nhẫn đợi ta tự ngồi dậy và tiếp tục bước đi, để ta mặc sức mà gục ngã hoài. Ta không cảm thấy tội lỗi, không cảm thấy thương tiếc bản thân sao?
Xa cách – đó chính là khi lòng nhớ đầy ắp!
Khi đọc cuốn sách, ta bỗng nhớ đến những bài thơ của nhà thơ Nguyễn Công Trứ: “Tương tư không biết cái làm sao – Muốn vẽ mà chơi, vẽ được nào!”. Nỗi nhớ là điều gì đó khó diễn tả bằng lời. Khi ta thích một người, ta không kìm nén được sự quan tâm đặc biệt dành cho họ. Quan tâm từng chút một, lo lắng từng li từng tí, và để ý không sót một điều gì về họ. Thế nên, bản thân dù muốn hay không muốn để lộ ra tình cảm ấy thì cũng không thể giấu giếm được. Dù mọi thứ bên ngoài đều rất âm thầm và chừng mực nhưng có lẽ cảm xúc cuồn trào bên trong đều vạch trần tất cả. Gặp mặt, chuyện trò là hạnh phúc, phấn khởi. Đến khi xa cách lại nhớ thương đến đau lòng, mong chờ phút gặp gỡ. Tương tư là thế, có những đêm trắn trọc mãi mà không ngủ được, cứ nghĩ suy, cứ tưởng tượng vu vơ. Mơ về một tương lai được cùng nhau hạnh phúc, chờ đợi những buổi hẹn, lo lắng sợ ngày nào đó người sẽ ra đi. Mối tình đã chấm dứt. Nhưng không phải muốn quên là quên được. Tự nhiên lại thấy nhớ quá, lại muốn được trò chuyện, muốn được hỏi thăm, muốn được quan tâm như ngày xưa. Nhưng biết người không quan tâm, không vấn vương, “khi đó, tôi biết đã đến lúc mình phải dừng lại”. Dừng lại, trải qua chút bão lòng để rồi con tim lại được bình yên, thanh thản, rũ bỏ hết muộn phiền để tiếp tục sống hết cuộc đời mình. An nhiên trở lại với những tháng ngày không có người. Dù sao thì thanh xuân ấy ta đã yêu hết lòng, đã rất mạnh mẽ, can đảm, không còn thuộc về nhau nữa cũng không tiếc nuối, chỉ “Cầu cho ta được người yêu như ta đã yêu người” (Puskin).
Yêu một người không yêu mình cũng giống như ôm một cây xương rồng. Càng ôm chặt nó càng làm bạn đau.
Sẽ có một thời kỳ trong đời, vì muốn ở bên một người, muốn thấy người mỉm cười hạnh phúc mà ta hy sinh tất cả. Ta chịu hết tổn thương, đau đớn, xót xa về bản thân. Ta không muốn làm phiền người, để rồi khi người ra đi, ta mới nhận ra rằng, lâu nay, chính mình đang tự làm con tim mình tổn thương, rỉ máu nhiều như thế. Giờ đây đã đến lúc ta nhận ra rằng, buông bỏ có lẽ là lựa chọn tốt nhất, tốt cho cả hai, người kia ít phiền lòng hơn, bản thân mình cũng sẽ ít đau đớn hơn. Hôm nay ngoài kia có giông bão thì ngày mai và những ngày sau nữa, mặt trời sẽ vẫn tỏa sáng, bầu trời vẫn xanh mát, trái tim sẽ dịu lại, an yên và hạnh phúc hơn.
Hiện nay, thương một ai đó đến đâu cũng tự biết bảo vệ bản thân. Tự tin, tự trọng cũng cao hơn hẳn. Còn biết tự tin, tự thấy giá trị của mình. Cho đi yêu thương biết mong nhận lại. Tránh xa những người không biết trân trọng mình. Vì hiểu rằng mình cũng biết đau, rất đau và cũng cần được yêu thương.
Ý kiến của tôi về cuốn sách:
Trước khi chọn đọc cuốn sách này, tôi cũng giống như phần lớn mọi người: lên mạng tìm đọc review, nghe người khác đánh giá về nội dung cuốn sách,… Và tôi đọc được rất nhiều comments, những đánh giá không tốt về nội dung cuốn sách: nào là nội dung nhạt nhẽo, chung chung, lặp đi lặp lại; hoặc: “Sách chỉ được mỗi cái tên, đánh trúng tâm lý mọi người chứ nội dung thì chẳng có gì cả, chẳng để lại ấn tượng gì cho tôi hết!”, sau đó: “Tản văn Việt chán lắm!”,… Nhưng tôi vẫn quyết định đọc nó. Tôi nhận ra rằng, những nhận xét mà mọi người đề cập tới không sai nhưng sau khi đọc sách, tôi thấy đó chỉ là cái nhìn một chiều. Cuộc đời là một ván cờ, mỗi người sẽ có một nước đi riêng, chẳng ai giống ai. Cuốn sách là những trang nhật ký, những dòng tâm sự của riêng tác giả, được ghi lại trong những tháng ngày cô đơn. Ngày hôm nay tôi thất tình là những cung bậc cảm xúc mà ai cũng từng trải qua khi yêu đơn phương, khi phải chia xa người mình thương, là những chia sẻ chân thành của tác giả. Trong chuyện tình cảm, khi chia tay, mỗi người sẽ có một trạng thái cảm xúc khác nhau nhưng bao trùm lên tất cả thì vẫn có một từ chung có thể diễn tả được, đó là sự buồn đau. Cho nên, khi đọc cuốn tản văn của Hạ Vũ, đôi lúc ta sẽ thấy cảm xúc nhiều khi lặp lại cũng bởi lẽ đó. Người buồn đọc sách sẽ càng buồn hơn. Thất tình thì ai chẳng buồn, Hạ Vũ cũng vậy! Có những người vượt qua nhưng cũng có những người mãi đắm chìm trong nỗi đau ấy. Cuốn sách mỏng thôi nhưng khi gấp lại, tôi tin là bạn sẽ tìm thấy được nhiều điều ý nghĩa. Buồn đau nhưng không bi lụy. Trên tất cả, Hạ Vũ chỉ mong những ai đang trải qua nỗi đau này sẽ bình tĩnh đón nhận, sẽ mạnh mẽ vượt qua để rồi lại có thể mỉm cười thật tươi, chăm chút cho bản thân nhiều hơn sau những năm tháng dốc lòng vì người. Tất cả rồi cũng sẽ qua, chỉ còn ký ức đáng trân trọng ở lại.
Kết luận:
Bạn có biết bạn không thể hít thở khi đang cười? (Đừng đọc xuống dưới vội, thử xem, điều đơn giản thế mà bạn lại chẳng hề biết cơ đấy!)
.
.
.
.
Chỉ là nói đùa thôi, không sao cả. Chúng ta vẫn có thể thở bình thường. Nhưng bạn đã cười chưa? Một nụ cười giống như mười viên thuốc bổ. Khi bạn cười, dù chỉ là cười giả cười thật, điều đó có thể làm dịu đi nỗi sợ hãi, giảm căng thẳng, và cải thiện tinh thần (não không phân biệt giữa cười thật và giả, vì nó phản xạ vị trí của các cơ mặt giống nhau). Cho nên, dù có chuyện gì xảy ra, cuộc sống vẫn đầy niềm vui. Buồn chán và thất tình chỉ là phần nhỏ của cuộc đời. Cuốn sách Hôm nay tôi thất tình có thể làm bạn nhớ lại quá khứ, nhưng cũng làm cuộc sống của bạn thêm ý nghĩa. Hãy khóc nếu bạn muốn, nhưng đừng quên cười, vì nụ cười sẽ mang lại năng lượng cho bạn và cho những người xung quanh, làm cho cuộc sống trở nên tươi đẹp hơn.
Đánh giá chi tiết bởi Kim Chi - MytourBook
Ảnh do Kim Chi chụp