'Cánh diều bay cao
Tiếng sáo vang xa
Sao trời lấp lánh
Biến diều thành ánh trăng vàng.
Cánh diều trên cao
Tiếng nó vang xa
Diều như thuyền giấy
Bay trên dòng sông Ngân...”
Bài thơ Thả diều - Trần Đăng Khoa
Từ nhỏ, tôi đã sinh sống ở thành phố, nơi không có nhiều chỗ để thả diều. Điều đó khiến cho việc thả diều trở nên hiếm hoi đối với tôi. Dần dần, hình ảnh của con diều đã bị lãng quên theo thời gian. Tuy nhiên, trong một bối cảnh khác, hình ảnh của con diều và cuộc đua diều trở thành một phần ký ức sâu đậm, làm sống lại tinh thần của Amir và Hassan trong tiểu thuyết Người đua diều của Khaled Hosseini.
|Về tác giả|
Khaled Hosseini trước đây là một bác sĩ nội trú tại bệnh viện Kaiser ở Mountain View, California trước khi viết Người Đua Diều. Năm 1999, qua một thông tin, ông biết được chính quyền Taliban đã ra lệnh cấm thả diều ở Afghanistan. Đối với Hosseini, lệnh cấm đó là một điều khá tàn nhẫn và khiến ông cảm thấy rất đặc biệt. Bởi khi còn ở Afghanistan, tuổi thơ của ông liên quan mật thiết đến việc thả diều. Sau đó, ông đã bắt đầu viết phác thảo 25 trang truyện ngắn về hai cậu bé thả diều ở Kabul.
|Về tác phẩm|
[Tình bạn trong sáng của tuổi thơ bị ảnh hưởng bởi sự ích kỷ, dẫn đến sự tan vỡ của bầu trời nhỏ bé]
Câu chuyện mở đầu với hai cậu bé, Amir và Hassan - hai cậu bé không có mẹ, được nuôi dưỡng dưới sự chăm sóc của bà vú nhưng mang hai thân phận khác nhau.
Khi ta giết đi một người, ta cướp đi một cuộc sống, - Baba nói. Ta cướp đoạt quyền làm vợ của một người, cướp đi cha của lũ trẻ. Khi ta nói dối, ta cướp đi quyền biết sự thật của người khác. Khi ta lừa dối, ta cướp đi quyền được biết điều đúng đắn.
Hassan và tôi từng cùng bú sữa từ một bầu vú. Chúng tôi cùng đi bước đầu tiên trên cùng một bãi cỏ và chia sẻ những tiếng nói đầu tiên dưới một mái nhà.
Amir sinh ra trong gia đình giàu có của người Pashtun, còn Hassan là người Hazara, một dòng dõi bị xã hội Afghanistan coi thường. Dù sinh ra trong một túp lều nhỏ ở dinh thự của Baba, Amir được nuôi dưỡng bởi bà vú, trong khi Hassan có cha mẹ già cả hai đều phải làm công việc ở nhà. Dù cả hai đều đam mê đọc sách và nghe kể chuyện, nhưng chỉ có Amir được học hành, trong khi Hassan phải học từ lời đọc và kể của Amir. Cả hai thường xuyên cùng nhau xem phim và thả diều dưới bầu không khí bình yên của Kabul. Mặc dù bị xã hội coi thường và trêu chọc, Baba luôn yêu quý cả Amir và Hassan. Dù Amir thường cảm thấy Baba khắc nghiệt với mình và coi cậu là kẻ yếu đuối, nhưng ông vẫn rất yêu thương chú Rahim Khan và luôn ủng hộ sở thích viết lách của Amir.
[Sự đánh mất bản thân do sự nhút nhát, mặc kệ những người mình yêu thương]
Vào mùa đông năm 1975, sau khi Amir giành chiến thắng trong cuộc đua diều, cậu nhận được sự yêu thương và tôn trọng từ Baba. Sau khi Hassan quyết định lấy lại chiếc diều bị đứt cho Amir, cậu đã bị Assef đánh đập dã man. Trong lúc đó, Amir đứng nhìn mọi chuyện diễn ra mà không can thiệp, và điều đó khiến cậu hối tiếc và đau khổ suốt nhiều năm sau.
[Cuộc sống tị nạn khó khăn của Amir và Baba]
Sau khi Afghanistan chìm trong chiến tranh, Amir và Baba đã rời nước sang Mỹ tị nạn, phải trải qua nhiều gian khổ như ở trong hầm và đi trên xe chở xăng. Ở đây, hai cha con sống trong một căn hộ tồi tàn. Baba làm thêm tại một trạm xăng, còn Amir đi học. Mỗi chủ nhật, họ kiếm thêm thu nhập bằng cách bán hàng tại khu chợ. Tại đây, Amir gặp Soraya và gia đình cô. Baba qua đời sau khi được hỏi cưới Soraya. Amir và Soraya có một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, mặc dù họ không có con.
[Luôn có con đường để quay trở lại]
Sau khi đạt được thành công với việc viết sách ở Mỹ, Amir nhận được cuộc gọi bất ngờ từ chú Rahim Khan, người mong muốn gặp lại cậu trong những ngày cuối đời của mình. Chú đã giúp Amir khám phá lại cơ hội chuộc tội của mình.
Luôn có một con đường để quay trở lại điều tốt lành
Trong chuyến trở về Kabul này, quê hương không còn bình yên và xanh tươi như trước. Thay vào đó là những bom đạn, những xác chết và những đứa trẻ mồ côi, những đường phố cũng trở nên vắng vẻ với những đứa trẻ ăn xin,...
Cuối cùng, Amir đã thổ lộ tất cả những ký ức cũ của mình và cảm thấy nhẹ nhàng hơn, mong muốn có thể chuộc lại lỗi lầm đối với con của Hassan...
[Cảm nhận cá nhân]
Người Đua Diều là cuốn sách mà tôi đọc mê mẩn trong vòng 3 ngày với đủ loại cảm xúc khác nhau, từ vui vẻ đến buồn bã... Cuốn sách này thực sự là một bức tranh sống động về cảnh đời đầy khốc liệt của chiến tranh, với những mất mát và đau thương không thể tránh khỏi... Nhưng điều đặc biệt nổi bật giữa những khốc liệt ấy là hình ảnh của tình bạn, tình cha con, và tình yêu vô hạn, tạo nên sức mạnh phi thường không thể phủ nhận... Cuốn sách không chỉ dừng lại ở những mảng ấm áp của tình cảm, mà còn khám phá những bóng tối của con người và xã hội: sự phản bội, sự hối tiếc, sự vùi dập khi phản bội bạn bè, và đau đớn của một người cha không thể chấp nhận con mình vì những rào cản xã hội... Hình ảnh cuối cùng của Hassan với nụ cười vẫn nguyên vẹn qua bao năm tháng, trước khi biến mất vào con đường khác biệt mà mọi thứ đã thay đổi theo sau.
Hassan! Hãy quay lại với chiếc diều nhé... Vì cậu, đã lặp lại hàng nghìn lần!
Dù ban đầu tôi có chút căm ghét Amir nhưng sau đó, khi nhận ra sự hối tiếc và đau đớn của cậu, tôi đã 'tha thứ' cho cậu, bởi cậu có cơ hội và lòng dũng cảm để chuộc lỗi cho mình...
Hình ảnh của chiếc diều với hai đứa trẻ Hassan và Amir, mang theo niềm vui và nỗi áy náy, sẽ mãi là một phần không thể quên, là biểu tượng của tình bạn. Chiếc diều bé nhỏ, tự do lượn trên bầu trời như một minh chứng cho tình bạn trong sáng và hy vọng lớn lao.
Đánh giá chi tiết bởi: Hải Hồng - MyBook
Hình ảnh được thực hiện bởi: Thanh Thảo