Nếu Một Ngày, Bạn Mất Đi Khả Năng Nhìn. Nếu Một Ngày Bạn Phải Dùng Sự Thật Để Đổi Lấy Sinh Mệnh Bạn Yêu Thương. Bạn Sẽ Chấp Nhận Không? Nhưng Trong Cuộc Sống, Không Có 'Nếu', Bạn Chỉ Có Thể Nhìn Thấy Tương Lai Trong Một Khoảnh Khắc Ngắn Ngủi. Hãy Trân Trọng Hiện Tại Và Không Phí Phạm...
Con Người Đôi Khi Sợ Mất, Vì Sợ Bị Phê Phán. Nhưng Bạn Có Nghĩ Rằng Nếu Mất Đi Khả Năng Nhìn, Không Nghe Thấy Gì, Có Thể Sẽ Là Một Lựa Chọn Tốt?
Tác Giả Hà Chương Đã Thực Hiện Điều Đó, Không Bỏ Lỡ Cơ Hội Trải Nghiệm Hạnh Phúc, Dám Thử Những Điều Mới Mẻ.
Dù Không Thể Nhìn Thấy, Nhưng Ông Đã Sử Dụng Tâm Hồn, Trái Tim Để Cảm Nhận Âm Thanh, Hình Ảnh Đẹp Nhất. Liệu Rằng Bầu Trời Đêm Sao Có Thể Từ Đó Mà Nảy Sinh?
1. Nhìn Nhận Sự Thả Lỏng của Định Mệnh
Bạn Có Từng Cảm Thấy Cuộc Đời Mình Khó Khăn Đến Như Vậy, Rằng Không Ai Có Thể Đau Khổ Hơn. Hôm Nay, Tôi Ăn Cơm Với Rau Nhưng Thiếu Thịt. Một Ngày Khác, Tôi Mặc Chiếc Áo Khoác Mua Năm Trước Mà Lại Cảm Thấy Chán Chường, Ước Ao Khát Được Mua Một Chiếc Áo Mới.
Bạn Có Xem Xét Những Gì Ẩn Sau Đằng Sau Không? Bạn Có Bao Giờ Nhìn Ra Bên Ngoài?
Thực Sự, Mọi Người Đều Chỉ Biết Sống Cuộc Sống Của Mình, Không Có Thời Gian Để Bận Tâm Đến Điều Khác.
Nói Như Vậy Chỉ Làm Tăng Thêm Khổ Đau Cho Chính Mình. Nếu Một Ngày Bạn Còn Có Thể Mở Mắt, Hít Thở Được Những Âm Thanh, Nhìn Thấy Những Màu Sắc Tuyệt Vời Của Thế Giới, Hãy Ngừng Phàn Nàn Với Cuộc Sống Nhé.
Ai hiểu rõ sự khắc nghiệt của thực tế với những người đầy bất hạnh ở ngoài kia. Họ ước ao được trải nghiệm, ngập tràn âm thanh và thấm đẫm trong vẻ đẹp của thiên nhiên. Đó chỉ là một lần và duy nhất một lần.
Tuy nhiên...
Không có chuyện gì diễn ra.
Cuộc sống không công bằng, nó luôn biến đổi.
Ngày không có tiền, hãy cố gắng để kiếm thêm.
Sau cơn bão, bầu trời lại rạng sáng, những sai lầm có thể được khắc phục, không gì quá khắc nghiệt cả.
Đây chính là số phận, không có sự sáng rõ, có khiếm khuyết về thị giác, thính giác... và nhiều điều khác.
Chỉ khi bạn trải qua, bạn mới cảm nhận được đau đớn đến cỡ nào.
Cách mà số phận định đoạt nhưng không thể dự đoán, bạn sẽ hiểu thế nào là chịu đựng, cố gắng ra sao...
Nhắm Mắt Nhìn Sao, liệu có thực sự khiến ta hài lòng khi không cần mở mắt cũng có thể nhìn thấy những vì sao trong không gian.
Bạn nghĩ thế nào?
Hãy mở lòng, mở tâm hồn để thấy những nỗi uất ức nhưng cũng đầy hy vọng.
Khi đêm buông xuống, bạn có thể ngắm nhìn những vì sao.
Thế giới với nhiều sắc thái ân tình, đừng để chúng bị chôn vùi trong suy nghĩ tiêu cực. Hãy hiến tế mình cho những điều tối tăm, đừng nghĩ rằng ta không thể vươn lên. Vì sao không chỉ là nơi ta có thể chạm đến... mà còn điều gì nữa.
Hà Chương, người nghệ sĩ tài năng của Việt Nam, luôn thể hiện nghị lực và khẳng định rằng người khiếm thị không làm khổ người khác, có thể tự mình vượt qua khó khăn của cuộc sống. Cuộc đời chỉ có một lần, đừng để những ánh mắt khinh bỉ lấy đi hạnh phúc mà Thiên Chúa ban tặng.
Nếu bạn nghĩ rằng đôi mắt của người khiếm thị chỉ thấy màu đen tối, hãy tự nhìn lại bản thân mình. Việc nhìn nhận góc tối của người khác chỉ làm bạn thấy không đầy đủ.
Bạn có cho mình là người hiểu biết, có thể nhìn thấu lòng người khác không?
Có những thế giới mà chỉ người khiếm thị mới có thể nhìn thấy, đó là thế giới của họ.
Không chỉ đơn giản trắng đen, không gian tưởng tượng của Hà Chương là một thế giới đa dạng, đầy màu sắc, lấp lánh và rực rỡ đến lòng người.
Hãy tin rằng bạn sẽ nhận ra đã lãng phí quá nhiều trong cuộc đời này.
Từ những ngày ở làng quê, với những bài dân ca và nhạc cụ dân tộc... Hà Chương đã chinh phục âm nhạc và xây dựng ước mơ của mình. Trong thế giới tối tăm, anh không chỉ thấy hình dáng mà còn tìm thấy sức sống, âm nhạc. Không phải là chướng ngại, mà là bước thang đưa ta lên cầu vồng sau cơn mưa.
Bóng tối của chúng ta không chỉ dừng lại ở đây, Hà Chương đã đưa nó lên bầu trời. Một bầu trời đầy sao.
Cuộc sống đôi khi quá căng thẳng, làm chúng ta bỏ lỡ những khoảnh khắc hạnh phúc. Hãy đóng lại mắt và tưởng tượng xa xôi, bạn sẽ cảm nhận được sự bình yên. Khi bạn nghe thấy âm thanh của thế giới, bạn sẽ thấy điều gì đã khiến bạn oán trách nó.
Đóng mắt lại để không còn yếu đuối, để nước mắt dừng lại với những vấn đề vô ích. Hãy lắng nghe lòng mình, đặt niềm tin vào cuộc sống. Bạn sẽ nhận ra mình may mắn hơn rất nhiều. Đời còn nhiều khó khăn, không phải lúc nào cũng hoàn hảo.
Khi trái tim tỏa sáng, tâm hồn tự tin soi sáng mọi khía cạnh của cuộc sống, để mở cửa trái tim và thấu hiểu những người khiếm thính ở bên ngoài.
Cuốn sách là một hành trình, là cuộc đời của tác giả từ thuở nhỏ đến bây giờ... giọng văn độc đáo, hóm hỉnh và dễ đọc, dễ tiếp thu, đảm bảo bạn không phải rơi nước mắt nhưng lại cảm nhận được sự bứt rứt khó nói thành lời.
Ánh sáng và âm thanh trong cuộc sống.
Là cha mẹ, họ luôn mong con cái được sống an vui và hạnh phúc. Dù có những thời điểm gặp khó khăn, họ vẫn luôn có lòng vị tha và sẵn lòng hy sinh cho con.
Cái gì đáng sợ hơn bóng tối?
Khi có một đứa con không thể nhìn thấy ánh sáng.
Do đó, những cha mẹ có con khuyết tật luôn có những đặc điểm vĩ đại hơn so với những người bình thường.
Tác giả đã trải qua những trải nghiệm đó.
Đáng tiếc là, không ai được hoàn hảo. Chúng ta luôn mang theo những khuyết điểm, nhỏ hay lớn, ảnh hưởng đến số phận của mình.
Từ ngày con bắt đầu bước chập chững, từ ngày cha mẹ nhận ra đứa con bé nhỏ này không giống như những đứa trẻ khác. Thế giới không chỉ là nhà cửa hay tài sản. Mọi thứ đều xoay quanh con, đặc biệt là đôi mắt của con.
Cùng cha mẹ trên hành trình tìm ánh sáng, thời gian trôi qua không ngừng. Hy vọng dần mất đi, ánh sáng với những người như tác giả trở nên mong manh. Cha mẹ luôn bên cạnh để tìm lại ánh sáng trong đôi mắt trong trẻ thơ của con.
Tiền dành dụm để xây nhà, tiền từ bán bò,... đã mất đi mãi mãi. Có giống như đem tiền đổ ra khỏi cửa sổ không? Không bao giờ trở lại. Cha mẹ không muốn hối hận, không muốn lỡ mất cơ hội mang ánh sáng trở lại cho con. Dù có khó khăn, chỉ ăn cơm với muối, chỉ nằm co ro bên manh chiếu thì cha mẹ vẫn cố gắng cho con.
Đứa con là điều quý giá, là trái tim của cha mẹ. Con đau thì ba mẹ cũng đau.
Ý chí và nghị lực của cha mẹ không ngừng chiến đấu với số phận, không có giải pháp nào có thể giúp...
Một quyết định đến từ sự bất lực.
Dù mọi thứ tạm dừng lại, cha mẹ của tác giả vẫn không ngừng tìm kiếm những cách chữa bệnh dân gian. Sự kiên trì và lòng nhân ái của họ thật đáng ngưỡng mộ.
Đối với Hà Chương, lòng dũng cảm là...
Tôi đã quen với bóng tối và không còn sợ nữa. Thế giới của tôi là bóng đêm, nhưng đôi khi cũng có những lúc ánh sáng xé toạc qua bằng tiếng đàn...
Tác giả sống mạnh mẽ hơn cha mẹ. Dù gặp phải sự kì thị, nhưng không ngừng đấu tranh và đóng góp cho cuộc sống.
Tôi chỉ nhìn thấy thế giới qua âm thanh, nhưng luôn khao khát ánh sáng và mặt trời.
Cuộc đời ngắn ngủi, hãy quyết định làm điều gì hôm nay. Bạn đã có đủ sức mạnh và quyết tâm để đối mặt với số phận chưa?
Tại sao một ai đó không có ánh sáng cũng có thể nhìn cuộc sống mạnh mẽ như vậy, bạn nghĩ sao?
Dù có những điều không tốt, nhưng vẫn có những điều tươi đẹp đang chờ đợi bạn khám phá.
Dù bước đầu chỉ thấy một màu đen u tối, nhưng với sự sáng tạo của bản thân, chúng ta có thể biến nó thành điều tốt đẹp hơn. Bằng sự lạc quan và vui vẻ, chúng ta có thể an ủi tâm hồn của bản thân và những người thân yêu. Điều đó sẽ đem lại nhiều niềm vui và cảm xúc mới cho cuộc sống.
Người mà tôi sau này gặp trở thành người cha nuôi của tôi. Liệu người cha này có phải là duyên phận để tạo nên tương lai của tôi không?
Có những người sẵn lòng hy sinh và chạy khắp nơi vì người khác. Điển hình như người cha nuôi đã cống hiến hết mình cho tác giả, bất chấp mọi khó khăn và phản đối từ xã hội.
Qua quãng thời gian đó, đã có một người cha khác đến và thay đổi cuộc đời tác giả. Nhờ người cha này, tác giả được đi học, biết đọc và mở mang tầm nhìn.
Tình ân là điều quý giá nhất trong cuộc sống. Mọi người đều có lý do để gặp nhau, để chia sẻ tình thương và vượt qua khó khăn của số phận.
Tôi bắt đầu hành trình học tập mới.
Đến lúc cần phải tìm kiếm ý nghĩa thực sự của cuộc sống và nỗ lực thực hiện những ước mơ.
Cửa vào của trường không chỉ mang lại kiến thức và nguồn sống mà còn mở ra rất nhiều cơ hội khác...
Nếu bạn cố gắng đủ, cơ hội sẽ đến với bạn. Sự công nhận luôn đến với những nỗ lực chân chính.
Hà Chương đã chứng minh rằng mọi nỗ lực của anh ấy đều xứng đáng.
Câu chuyện của Hà Chương sẽ tiếp tục trong những ngày tháng tới tại trường, nơi mà tác giả được coi trọng. Liệu có điều gì có thể thay thế được điều này không?
Không có điều gì có thể thay thế được.
So sánh giữa việc học của giới trẻ hiện nay và người khiếm thị là một phép thử khó khăn.
Trong buổi học đầu tiên, tác giả được hướng dẫn bởi một người trưởng thành để học cách sinh tồn và tự chủ. Việc quên và đặt đồ không đúng chỗ có thể gây nguy hiểm cho người khiếm thị.
Với người khiếm thị, việc vượt qua những quy tắc và khó khăn ở trường mới không hề dễ dàng.
Xã hội hiện đại có nhiều hạn chế về quy định yêu đương, từ bố mẹ đến trường học.
Trường mù Nguyễn Đình Chiểu đặt ra nhiều quy định nghiêm ngặt, nhưng tác giả nhấn mạnh tình yêu của hai người khiếm thị qua những cử chỉ như sờ soạng và cảm nhận từ bàn tay.
Nhưng khi mùa xuân qua đi, chúng ta sẽ hỏi nhau rằng, sau những khó khăn ấy, liệu hai trái tim đã trở thành một chưa.
Tác giả muốn chia sẻ một lời khuyên:
Tình yêu là điều kỳ diệu nhất trong cuộc sống. Nó khiến ta cảm thấy trẻ trung và hồn nhiên. Đừng sợ yêu, vì thậm chí một trái tim đau khổ cũng có thể là một bài học quý giá trong cuộc đời.
Khi bị cấm cản, con người thường muốn thử sức hơn, nhưng hãy nhớ giữ cho mình trong tầm kiểm soát.
Câu chuyện tiếp tục theo dấu chân của tác giả qua những tháng ngày trưởng thành.
Mối duyên với đàn bầu đã khuấy động tâm hồn của tác giả. Dù không phải là một tình yêu mãnh liệt, nhưng đàn bầu vẫn khiến tác giả đắm chìm.
Có lẽ bạn thấy thú vị khi người khiếm thị học đàn bầu, phải không?
Liệu con người có thực sự bình đẳng không?
Dù việc học đàn bầu gặp nhiều khó khăn và tốn nhiều thời gian, nhất là khi bắt đầu với âm nhạc khó khăn như đàn bầu.
Dù khó khăn, Hà Chương không bao giờ từ bỏ. Ông luôn giữ tâm niệm và tiếp tục với đam mê của mình.
Hãy dám thử tìm hiểu và khám phá một loại nhạc cụ mới. Khi bạn thành thạo một nhạc cụ, cuộc sống của bạn sẽ thêm phần đẹp đẽ. Đừng để sự khó khăn ngăn bạn khám phá thế giới tuyệt vời của âm nhạc.
Có lẽ từ những ân tình, những kỷ niệm và âm nhạc đã kết nối những tâm hồn, những vì sao sáng trong lòng người như Hà Chương và những người khác gặp may mắn.
Việc tham gia với đàn không chỉ là vấn đề chơi nhạc, mà còn là việc hiểu được giá trị của nó và tôn trọng nó.
Một chương trình âm nhạc dành cho người khiếm thị thường bị hiểu lầm và châm biếm. Nhưng nếu nhìn từ góc độ khát khao và mong muốn của họ trong âm nhạc, liệu có gì sai?
Bạn có cảm thấy may mắn khi không phải đứng trên sân khấu để chịu ánh mắt đánh giá không?
Bạn có bao giờ mong muốn thể hiện bản thân mình nhưng lại ngần ngại không?
Thực tế, khiếm thị có thể được xem như một lợi thế vì bạn không phải quan sát người khác. Điều này khiến bạn trở nên gan dạ và lì lợm hơn. Nghề diễn cũng vậy, các nghệ sĩ được dạy kinh nghiệm không bao giờ sợ trước khán giả. Họ biết cách chuyên nghiệp trên sân khấu và hoàn thành tốt tác phẩm để tỏa sáng.
Đó là một quan điểm tuyệt vời. Sau khi đọc những lời của Hà Chương, liệu bạn có cảm thấy đầy nghị lực hơn không?
Chúng ta không khác biệt gì nhau, thậm chí có lẽ chúng ta còn nhận được nhiều phước lành hơn người khiếm thị. Vì vậy, tại sao không cố gắng hết mình?
Quan tâm quá nhiều đến người khác chỉ làm ta mệt mỏi và làm mất đi nỗ lực cần có.
Câu chuyện về người thầy hiệu trưởng trong thời gian học như một bài học về cách sống, đây không phải là điều tình cờ khiến chúng ta được sống trong một mái nhà bình yên như hiện tại.
Bạn có biết bao nhiêu người đã hy sinh và cố gắng không ngừng để giữ được mảnh đất bình yên này không?
Chúng ta không xin ai, và khi thiếu cái gì, chúng ta tìm cách để bù đắp. Đừng bao giờ dừng lại sau khi đạt được mục tiêu. Giống như Hồ Chủ Tịch vĩ đại, chúng ta đã giành chiến thắng, chúng ta đã tự do, nhưng nếu chúng ta chưa thực sự độc lập, thì đừng bao giờ thỏa mãn. Chúng ta cần tiến lên, xây dựng cuộc sống tốt đẹp cho mọi người.
Giáo viên của Hà Chương cũng là một ví dụ sống động. Anh ta đã cố gắng xin tài trợ và đưa trường từ tình trạng thiếu thốn đến với những thành tựu nổi bật. Mọi người đều có quyền lợi như nhau.
Cuộc sống mang đến cho chúng ta những cơ hội, nhưng việc quan trọng là chúng ta phải biết tận dụng và phát triển từng cơ hội đó. Nếu không, chúng ta sẽ không thể khai thác được tiềm năng của mình.
Cảm nhận được hậu quả của việc chỉ chờ đợi ngày mai mà không nỗ lực.
Cuộc sống buông thả có thể làm tổn thương bản thân. Một nghệ sĩ chuyên nghiệp cần có kế hoạch và sẵn sàng đầu tư vào nghệ thuật.
Tương lai là điều chúng ta có thể kiểm soát.
Bạn nghĩ người khiếm thị học nhạc để làm gì?
Chỉ là hát rong, phải không?
Hà Chương tham gia một số giải thưởng và không bỏ lỡ bất kỳ cuộc thi nào.
Mặc dù mới chỉ mười ba tuổi, nhưng ông đã giành được nhiều giải thưởng. Và điều này cũng không thay đổi trong tương lai...
Nếu bạn thích các chương trình âm nhạc, hãy xem VIETNAM'S GOT TALENT 2014, nơi mà tác giả đã có cơ hội gần gũi với khán giả.
Hãy tiếp tục trên hành trình trưởng thành,... theo ông, không bao giờ ngừng lại. Mặc dù mọi thứ có vẻ như đang tạm dừng ở con số 13, nhưng bạn có muốn biết Hà Chương hiện tại như thế nào, sau nhiều năm, liệu ông đã tiến bộ hơn không? Sự tò mò của bạn cũng là một phần của thành công của người viết...
Lời kết
Không thể tiết lộ tiếp diễn biến của câu chuyện, nhưng bạn cũng biết rằng, cuối cùng, mọi thứ sẽ rõ ràng, và ngay cả nửa đầu cũng chưa đủ để bạn hiểu rõ về Hà Chương.
Ở bên ngoài, có những người thiếu thốn, họ không may mắn bằng bạn, nhưng nếu họ có ý chí, họ vẫn có thể vượt qua bạn. Nghe có vẻ như vậy, khi bạn đang dành thời gian thư giãn, thì có những người khác đang nỗ lực, cả những người khó khăn cũng không ngừng cố gắng. Bạn đang chấp nhận sự thoái trào của bản thân...
Hãy tìm kiếm từ khóa “Hà Chương” trên Internet ngay đi bạn nhé.
Chúng tôi mong bạn có thể ghi nhớ một số bài học quý giá từ tác giả:
1. Khi bạn dám bước qua những ranh giới của mình, bạn sẽ khám phá được những điều thú vị ẩn sau đó.
2. Không chỉ chơi nhạc, mọi lĩnh vực nếu muốn thành công cần phải học và rèn luyện mạnh mẽ.
3. Cuộc sống giống như một chiếc tủ, luôn chứa đựng cả niềm vui lẫn nỗi buồn. Quan trọng là biết cách chăm sóc và sắp xếp chúng một cách thông minh.
4. Không phải người khiếm thị nào cũng có khả năng nghe âm nhạc. Sự đam mê và nỗ lực mới là chìa khóa dẫn đến thành công.
5. Tuổi trẻ là khoảng thời gian quý giá nhất, đừng bỏ lỡ cơ hội và luôn tin tưởng vào những ước mơ của mình.
6. Trải qua những thử thách, tôi nhận ra rằng việc trưởng thành là cách duy nhất để vượt qua khó khăn.
Ít đi một điều sẽ không làm bạn đau khổ, thêm một thứ lại khiến bạn do dự. Bạn là ai?