Cuộc sống thường mang theo quy luật của sự chia ly, và một ngày nào đó, chúng ta sẽ phải tiễn đưa nhau ra đi, để những người thân yêu đứng đây, lặng lẽ nhớ nhung cho cuộc đời của chúng ta, như một bông hoa chưa kịp nở đã phải tàn theo cơn gió. Đó là cảm xúc đầu tiên khi nhìn vào tựa sách “Nếu chỉ còn một ngày để sống”. Nhưng tôi đã nhận ra, đó là một sự nhầm lẫn lớn. Cuốn sách không phải là một câu chuyện buồn về việc đối mặt với cái chết. Nó là một thế giới mà cô bé Madeline đang chiến đấu từng giây từng phút, không phải để giữ lại cuộc sống, mà để đổi lại sự tự do dù chỉ trong chốc lát, với tình yêu là nguồn động viên chính.
Câu chuyện bắt đầu từ bốn bức tường trắng và hàng gáy sách. Madeline mắc một căn bệnh hiếm gặp - SCID (Dạng Thiếu hụt Miễn dịch Tổ hợp Trầm trọng), hay còn được biết đến với tên “Hội chứng em bé bong bóng”. Madeline dị ứng với toàn bộ thế giới và Olly là người gây ra sự thay đổi đó.
Madeline không bao giờ rời khỏi nhà, không bao giờ bước chân ra khỏi ngôi nhà của mình trong suốt mười bảy năm. Những người duy nhất mà cô gặp gỡ là mẹ và y tá Carla. Dường như cuộc sống của Madeline sẽ tiếp tục như vậy cho đến khi Olly xuất hiện. Madeline đã bị cuốn hút ngay từ ánh nhìn đầu tiên bởi sự bí ẩn của Olly. Và mỗi khi anh ta vượt qua bức tường cao khoảng 6 feet như một ngọn núi, đó là lúc tim Madeline nhảy lên với khát khao được sống, được tự do, và quan trọng hơn, được gặp Olly.
Khi đến nơi này, nhiều người chắc chắn đã đoán được sự tiếp diễn của câu chuyện. Madeline không thể nào kiềm chế được cảm xúc trong lòng khi nhớ về Olly, khát khao đi trên bãi cỏ mềm mại. Maddy quyết định tự mình ra đi, thế giới của cô đang gào thét trong im lặng. Khi sợ hãi trở thành động lực, người ta có thể làm mọi điều, kể cả những điều điên rồ nhất. Việc quyết định đến Hawaii - nơi mà gia đình cô đã từng đặt chân trước khi cha và anh trai qua đời trong một tai nạn giao thông, không chỉ là nơi kỷ niệm vẹn nguyên mà còn là nơi chứa đựng nỗi đau trong lòng mẹ Madeline.
Trong hành trình 'trốn ngục' của Maddy, cô không quên ghé chào y tá Carla - người bạn đồng hành trên con đường khám phá bản thân ở thế giới mới. Có lẽ đây là lần đầu tiên Maddy nói dối Olly rằng cô đang sử dụng thuốc thử nghiệm để ngăn chặn dị ứng. Mặc cho điều này không qua mắt được ánh mắt sắc bén của Carla. Dù không có kịch bản nào được viết trước, sự cầu xin yên lặng của Madeline một lần nữa làm dịu đi sự ngạc nhiên và nỗi sợ hãi. “Xin hãy thấu hiểu, cô Carla. Xin đừng vạch trần. Cuộc sống là một món quà,” Maddy thầm nói. Carla hiểu và đồng ý bằng cách rời khỏi và vỗ nhẹ lên lưng Maddy. Dù có những lời chỉ trích rằng Maddy là một đứa con gái vô ơn, không hiểu biết về tâm trạng của mẹ, nhưng không phải thế. Maddy hiểu và lưu ý sâu sắc những điều mà mẹ cô đã hy sinh, đặc biệt trong tình huống khó khăn như thế này.
Tôi lang thang trong phòng khách, nhìn những khuôn mặt phụ nữ giống nhau qua các thế hệ như Carla như tạc. Phía trên chiếc sofa là một bức ảnh lớn chụp Carla ôm Rosa khi còn nhỏ. Có điều gì đó trong bức ảnh khiến tôi nhớ về mẹ. Đó là ánh mắt của cô nhìn Rosa, không chỉ tràn đầy tình yêu mà còn vô cùng kiên định, như cô sẵn sàng làm tất cả để bảo vệ con gái. Những gì mẹ đã dành cho tôi, tôi sẽ không bao giờ có thể đền đáp được.
Maddy đã sống và trải nghiệm như một con người bình thường, không bị ràng buộc bởi căn bệnh “em bé bong bóng” tại Hawaii, nơi có ánh nắng rực rỡ và biển xanh biếc. Tình yêu đã mở ra một thế giới mới, nơi mà nhịp đập trái tim hòa vào nhau, nơi mà có sự sợ hãi nhưng cũng đầy hạnh phúc. Mặc dù thời gian không bao giờ đủ để trả đủ những gì mình nhận, và cái giá mà Maddy phải trả có thể là cả một đời người, bởi cái chết có thể ập đến bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, sống một cuộc sống đơn giản như một cuốn nhật ký đã được viết sẵn liệu có khiến bạn thực sự hạnh phúc? Phải có sự khao khát, hy vọng và tuyệt vọng, người ta mới có thể đưa ra quyết định thay đổi số phận chỉ để được bên người mình yêu, người đã trở thành nguồn động viên cho Maddy, người đã làm cho Maddy trải nghiệm những cảm xúc mà cô chưa từng có. Olly chính là niềm hạnh phúc lớn trong thế giới nhỏ của Madeline.
“Trước khi gặp anh, tôi đã từng hạnh phúc. Nhưng bây giờ, mọi thứ hoàn toàn khác biệt.”
“Đừng để tôi chết” – Anh nói; “Em sẽ không chết” – Tôi đáp, lời hứa cũng chính là lời nói dối mà chúng ta muốn giữ.
Madeline tự mình khám phá giới hạn của bản thân và thế giới bên ngoài mà cô chưa từng được chạm tay vào. Sau khi Madeline đổ bệnh, tôi đã thoáng nghĩ đến lúc thần chết sẽ mang cô đi cùng tình yêu của Olly. Nhưng sự thật khiến mọi người bất ngờ. Madeline không mắc bệnh SCID mà là viêm cơ tim với hệ miễn dịch yếu như đứa trẻ lên ba. Mọi mắt xích từ đầu truyện được gỡ bỏ. Mẹ Madeline đã chịu cú sốc lớn khi mất đi chồng và con trai cùng lúc, dẫn đến tâm lý phòng thủ, sợ hãi mọi thứ sẽ cướp đi đứa con gái duy nhất còn lại. Điều này đã tước đoạt tự do của Madeline suốt mười bảy năm trời. Nếu mẹ cô phải chịu đựng nỗi đau mất người thân, thì Madeline còn đau khổ hơn khi bị giam cầm trong vô vọng bởi chính người thân của mình.
Sự giận dữ, gào thét, phẫn nộ, tiếng mạch máu đập mạnh. Hành động dứt khoát chạy khỏi căn phòng như nước đã tràn ly, tấm màn che phủ đã được vén lên, ánh sáng mặt trời trực tiếp chiếu qua da thịt Madeline, xác nhận rằng cô không bệnh. Cô chưa bao giờ bệnh. Những cảm xúc dồn nén suốt hai mươi tư giờ qua nổ tung. Hy vọng và tuyệt vọng, chờ đợi và tiếc nuối, hân hoan và bộc phát. Làm sao từng ấy cảm xúc hoàn toàn trái ngược lại có thể tồn tại cùng lúc trong một con người? Madeline đang vật lộn giữa đại dương đen tối, ngực mang phao, chân buộc neo. Cô dập dờn giữa thanh xuân bị giam giữ và tương lai tự do. Và rào cản lớn nhất là mẹ cô. Tâm trạng của mẹ cũng không yên tĩnh. Mẹ năn nỉ, sợ hãi, gương mặt vỡ tan. “Mẹ đã sụp đổ. Mẹ đã sụp đổ suốt một thời gian dài. Cô Carla nói đúng. Mẹ chưa bao giờ gượng dậy nổi sau cái chết của họ”. Madeline trở thành điểm tựa nhỏ nhoi, mỏng manh của mẹ. Cô cố bảo vệ, ngăn cách con gái khỏi thế giới đã cướp đi hạnh phúc và những dự định lớn của mẹ. Nỗi đau của mẹ kéo dài vô hạn, như một biển chết đặc quánh.
Mẹ chịu đựng nỗi đau ấy vì tôi, nhưng tôi không thể chịu đựng thêm một phút giây nào nữa.
May mắn thay, Madeline cuối truyện là một cô gái bình thường, một cô gái dám tìm lại định mệnh của mình vì tình yêu. Một cái kết có hậu, Olly và Maddy gặp lại nhau tại tiệm sách cũ. Cả hai đã tìm đúng quyển sách của đời mình.
Hôm nay chẳng khác gì hôm qua.
Ngày mai cũng giống hệt ngày hôm nay.
Trong cuốn sách đời em, mỗi chương đều giống như chương trước.
Cho đến khi anh xuất hiện.
Cuộc đời mỗi người như một cuốn sách với vô vàn trang, hãy là tác giả của từng chữ viết ra. Madeline sẽ không thể thoát khỏi căn phòng cách ly cảm xúc mà lẽ ra mọi đứa trẻ đều được trải qua nếu không có Olly. Một cuốn sách tâm lý nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, lắng đọng trong lòng người đọc, đầy ắp tình yêu và ý nghĩa của tác giả. Nếu không có tình yêu làm động lực phá vỡ lớp vỏ thủy tinh đó, ta không thể biết giới hạn của mình ở đâu. Liệu tình yêu có đáng để đánh đổi mọi thứ chỉ để nhận lại dù chỉ một chút cảm xúc mãn nguyện? Hãy để “Nếu chỉ còn một ngày để sống” giải đáp thắc mắc của bạn.
Bạn sẽ khó mà viết tiếp chương mới của đời mình khi cứ mãi đọc lại những chương đã qua.
Cuộc sống là món quà của tạo hóa và cách sống là sự lựa chọn của chính mình. Hãy lan tỏa yêu thương và bạn sẽ nhận lại nhiều hơn thế như Olly và Madeline trong Everything, Everything.
Tác giả: Kim Loan - MyBook