Mỗi lần đọc những cuốn sách tản văn, truyện ngắn, tôi lại có những cảm xúc đặc biệt. Những chủ đề về tuổi trẻ, những vấp ngã đầu đời, hay những mẩu chuyện về tình bạn, tình yêu luôn mang lại sự gần gũi.
Không phải lúc nào cũng vậy. Đã bao giờ bạn cầm một cuốn sách và đọc ngấu nghiến hàng giờ, cảm nhận rằng tác giả như viết riêng cho mình? Những câu chuyện của Minh Nhật trong cuốn ''Những đêm không ngủ'' khiến tôi liên tưởng ngay đến những trải nghiệm của bản thân, những cảm xúc dường như mới xảy ra hôm qua.
Ngồi đọc những dòng chảy của cuốn sách này vào đầu thu, tôi như đặt mình vào bối cảnh của tác giả, cảm nhận những cơn gió thoảng qua, những cơn mưa bất chợt, dấu hiệu rõ rệt của mùa chuyển giao. Những đêm Hà Nội bên ly cà phê nóng, ngồi chiêm nghiệm lại những gì đã trải qua.
Những tháng năm trôi qua, người ta tự hỏi mình là ai và đã làm được những gì?
Thời gian có lẽ làm chúng ta cảm thấy xa cách, nhưng lại kéo chúng ta gần nhau hơn trong suy nghĩ, gợi nhớ về những ngày tháng êm đềm đã qua. Tôi chấp nhận và ôm lấy tất cả, vì cuộc sống suy cho cùng chỉ là chuỗi ngày tháng nối tiếp. Nếu không thể hạnh phúc hôm qua hay ngày mai, thì ít nhất hãy làm cho hôm nay trở nên rực rỡ.
Tôi mong mỏi những điều mà tuổi trẻ mong mỏi.
Tuổi trẻ của tôi trôi qua giống như hàng nghìn tuổi trẻ khác, với nhiều hy vọng, nỗ lực, và cả nhiều tiếc nuối.
Nhưng mong ước không bao giờ ngừng.
Có lẽ tuổi trẻ và thanh xuân này sẽ luôn trôi đi trong khi chúng ta không ngừng suy tưởng về nó, về quá khứ. Có lẽ cuộc sống với hàng loạt vấn đề hàng ngày, công việc, cơm áo gạo tiền đã làm chúng ta quên rằng thời gian không đợi chờ ai, và điều gì mới thực sự quan trọng, điều gì thực sự làm chúng ta hạnh phúc?
Tôi mong mọi người sẽ đạt được tất cả, giàu có, nổi tiếng, và thực hiện được những ước mơ của họ. Rồi họ sẽ nhận ra rằng điều đó không còn quan trọng nữa.
Thời gian sẽ làm sáng tỏ mọi thứ. Ai sẽ thành công, ai sẽ thất bại, ai là người cần cù và ai là người lười biếng, mọi điều sẽ được thời gian hé lộ. Không gì có thể lừa dối được thời gian.
Hãy sống chậm lại một chút, tận hưởng niềm vui và hạnh phúc trên con đường phủ đầy lá vàng rơi.
Nguồn đóng góp: Bùi Huy Cường