Nhà văn Nguyễn Quang Lập với tình trạng “Một ngày không nói tục thấy nhạt miệng” thực sự là người nói chuyện tục giỏi nhất ở Việt Nam. Phong cách viết của Bọ rất tục mà không hề gây khó chịu. Có những nhà văn viết tốt hơn là nói và ngược lại. Tuy nhiên, với Nguyễn Quang Lập, viết và nói tục đều giống nhau, không có ranh giới rõ ràng.
Cuốn sách 'Những Tản Văn Suýt Bị Bỏ Quên Của Bọ Lập' có thể coi là cuốn đầu tiên mà tôi đọc của tác giả Nguyễn Quang Lập, một cuốn sách không quá dày nhưng phải nói rằng nó khá ấn tượng. Đắm chìm vào từng trang với mỗi bài viết ngắn hoặc dài khác nhau, đưa người đọc vào mọi cung bậc của cảm xúc. Ban đầu tên Bọ Lập có vẻ lạ lẫm, nhưng sau khi đọc và nghe mãi, bạn sẽ cảm nhận được sự đặc biệt trong từng câu chuyện. Câu chuyện của ông như một loại thuốc gây nghiện, mà qua đó ông đánh thức sự tò mò của độc giả bằng cách kể chuyện độc đáo, rồi dẫn dắt họ muốn biết nhiều hơn.
Khi bạn gõ hai chữ “Bọ Lập” trên Google, bạn sẽ thấy có hơn 2 triệu 970 nghìn kết quả trong 0.40 giây, điều này cho thấy tầm quan trọng của tên này trong cộng đồng văn học. Tên thật của ông là Nguyễn Quang Lập, được biết đến với bút danh Bọ Lập trên mạng xã hội thông qua blog Quê Choa, với hơn 20 triệu lượt truy cập trong một năm qua. Ông không chỉ là một blogger nổi tiếng mà còn là một nhà văn, nhà biên kịch với nhiều tác phẩm tiêu biểu, được nhiều giải thưởng văn học, điện ảnh cả trong và ngoài nước.
“Những Tản Văn Suýt Bị Bỏ Quên Của Bọ Lập” là bộ sưu tập những bài viết ghi chép lại những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống. Phong cách viết giản dị, mộc mạc và hóm hỉnh của người con miền Trung: Bọ Lập, không chỉ thể hiện sự dung dị và hài hước mà còn chứa đựng tấm lòng nhạy cảm với cái đẹp, mang trong mình một tình yêu nồng nàn với mọi khía cạnh của cuộc sống: rung động trước cơn mưa phùn Hà Nội hoặc say lòng bên bản nhạc Trịnh sâu lắng.
Mưa phùn không mang bụi, tinh khiết tới độ. Mỗi lúc xuân về, trời luôn ban tặng không gian thanh tao, sạch sẽ. Có vẻ như mưa phùn được sinh ra từ nơi thanh tao tinh khiết nhất, giữa khoảng giao mùa từ Đông sang Xuân, lan tỏa trên đất đó để mọi người hiểu được ý nghĩa của sự thanh tao và tinh khiết. Tinh khiết của tình yêu đầu tiên với mái tóc xanh, thanh tao của tình yêu cuối cùng với mái tóc bạc. Cảm giác lạnh của mưa phùn vang vọng sự nhớ nhung trong lòng.
Nhìn cuộc sống qua lăng kính hài hước
Bắt đầu đọc cuốn sách này, tôi đã bất ngờ với phong cách văn chương độc đáo và khác biệt của Bọ Lập, không ít câu văn tục tĩu kèm theo các từ ngữ địa phương như: ngu ngốc kỳ cục, đứa này bị điên làm sao, đậu rượu điên rồ, kệ cha mày, say đến mức phải nôn ra hết mùi bia rượu. Dưới góc độ hài hước, không kiêng nể gì, trong bài “Bọ Lập… say” chắc chắn bạn sẽ không thể nhịn cười khi đọc về cách ông châm biếm chính mình để giễu chọc tật ham vui, lười biếng ngày qua ngày.
Uống rượu giống như làm tình với phụ nữ. Khi mọi người vui vẻ phấn khởi, tôi chỉ nhấp nhô từng ngụm nhỏ, không ăn, không nói. Chỉ đến khi mọi người đã say, lả lướt, tôi mới bắt đầu nói năng và uống một cách không kiểm soát. Vì vậy, nhiều lần say mê đến điên đảo.
Những câu chuyện hài hước từ buổi nhậu: Hôm trước còn chế giễu thằng Nguyễn Lương Ngọc say rượu, tưởng thùng gạo là toilet nên đi tiểu vào đó, hôm sau lại chính mình mở tủ ba buồng của thằng Nguyễn Thành Phong để đi tiểu, rồi tự tung vào giường vợ nó đang ngủ, làm vợ nó hoảng sợ. Bây giờ nhớ lại vẫn thấy xấu hổ.
Ngày xưa, dân gian có câu: “Ba năm sống cùng kẻ ngốc, không bằng một lúc đứng gần người khôn. Trong bài “Make love và take off”, ông kể về những kỷ niệm vui giữa ông và bạn bè văn nghệ về việc học tiếng Anh. Tình huống xảy ra khi anh bạn của ông, anh Tạo, sang Mỹ, mặc dù anh ta cho rằng mình biết nói tiếng Anh rất tốt, nhưng lại gặp phải một tình huống khó xử khi được mời vào nhà một bà Mỹ.
Khi được hỏi về tình trạng sức khỏe của vợ, ông hiểu lầm rằng họ đang hỏi ông có thích uống rượu không, và ông trả lời khiêm nhường: Cám ơn, không.
Trong cuộc sống bận rộn như hiện nay, ít khi ta có thời gian để thư giãn và cười sảng khoái. Đọc những bài viết của ông, tôi thấy được những khoảnh khắc ấy, nhờ sự chân thực và giản dị từ những câu chuyện thường ngày. Tất cả đều được kể qua một cách hài hước, nhưng không kém phần sâu sắc, chỉ có thể tìm thấy ở Bọ Lập.
Trong một cuộc phỏng vấn trên báo gần đây, ông chia sẻ về nghề viết văn của mình và quan điểm về cuộc sống: Cuộc đời giống như một trò chơi, và viết văn cũng như một trò chơi. Nếu không thích, thì không nên ép bản thân. Ông cũng nhấn mạnh sự quan trọng của việc nhận những ý kiến đóng góp trong việc viết văn.
Những câu chuyện đời thực
Trong câu chuyện Người Rừng, ta phải thán phục tài kể chuyện của ông. Câu chuyện kể về một người đàn ông mất hai chân trong chiến tranh, sống neo đơn ở thung lũng Chớp Ri. Ông ta không chịu khuất phục trước số phận mà vẫn sống tự lập trong rừng, trở thành bậc thầy săn bắt hàng đầu ở thung lũng.
“Cuộc đời đầy những chông gai
Đời người gặp khó khăn vô vàn”
Trong một cuộc đời, số phận của Con Chôm Chôm khá bi đến nỗi dù có gương mặt thiên thần nhưng thân hình phì nộn, và lưỡi không biết cử động, khiến cuộc sống của cô bé trở nên khó khăn. Câu chuyện này là minh chứng cho việc mỗi người trải qua những thăng trầm khác nhau trong cuộc sống.
Hạnh phúc có thể dễ dàng mất đi nhưng cũng có thể dễ dàng được tìm lại. Cuộc đời luôn đầy những biến đổi, và quan trọng là biết cách đối mặt với chúng.
Với lối văn châm biếm sâu sắc và hài hước
Trong một bài viết châm biếm sắc sảo, Giá của việc nuôi dạy con đã phản ánh những vấn đề còn tồn tại trong hệ thống giáo dục như việc tăng học phí, mua điểm, và coi trọng thành tích hơn là quá trình học tập.
Giáo dục không thể trở thành thương mại. Việc mua bán điểm và thành tích chỉ làm hại cho hệ thống giáo dục, khiến những học sinh giỏi từ gia đình nghèo phải bỏ học vì không đủ tiền trả học phí.
Hoặc việc châm chọc tinh thần văn nghệ giả dối bằng cách buộc mọi người mua vé xem. Ông đã so sánh với cách mà cụ Nguyễn Công Hoan phê phán tinh thần thể dục của dân An Nam.
Nay theo lệnh Tỉnh, ngày 19 tháng 3 này, tại sân vận động huyện sẽ có trận đá bóng, nhưng mọi người phải ăn mặc lịch sự và phải vỗ tay liên tục để tạo ấn tượng tốt với các quan khách.
Có một căn bệnh mà ông gọi là vô cảm trước tội ác, đó là virus phi nhân tính làm hủy hoại nhanh chóng nhân phẩm con người.
Những câu chuyện 'văn minh' ở thời bao cấp, khi chúng tôi lần đầu tiên thấy 'thằng bạn Minh' ăn mì gói đổ nước sôi vào bát, một mùi thơm lạ bốc lên, làm cho chúng tôi đều đói cồn cào.
Kết luận
Nhà báo Mặc Lâm từng nhận xét: Hồn nhiên, lôi cuốn và khéo léo trong việc sử dụng ngôn từ của Bọ để nói tục, hoặc sử dụng yếu tố 'tục' để truyền đạt những câu chuyện tiếu lâm thời đại với những bài học sâu sắc cho độc giả.
Đánh giá bởi: Bùi Thu Hằng - MytourBook
Hình Ảnh: Nguyễn Thị Thanh Thảo - Đội ngũ MytourBook