Trong gia đình của Enricô, mỗi tháng bố hoặc mẹ đều viết thư cho con, không phải gửi từ xa mà ngay trong nhà, viết để con đọc và suy ngẫm; thư đôi khi khuyên bảo, đôi khi cảnh cáo, và đôi khi là sự trách mắng. Đó là những trường hợp cần 'nói chuyện' với con một cách nghiêm túc.
Những trái tim lớn lao là một tác phẩm trong kho sách thiếu nhi. Tuy nhiên, bạn có biết rằng cuốn sách đó không chỉ dành cho trẻ em mà còn dành cho giáo viên, phụ huynh của học sinh và cả những người lớn trong xã hội. Tác giả Edmondo De Amicis đã mượn lời nói của trẻ em để nói chuyện với người lớn. Nhờ vậy, chúng ta có thể học được rất nhiều bài học quý báu và mở rộng cái nhìn để hiểu sâu hơn về trẻ em.
Về Những Trái Tim Lớn Lao
Những giáo viên, giáo viên nhân hậu và đam mê với sứ mệnh giáo dục
Những thầy cô ở đây luôn là những người tận tụy và đam mê nghề, họ đã dành cả cuộc đời mình cho sự nghiệp giáo dục. Họ không chỉ là những người hiền lành bên ngoài mà còn không bao giờ trừng phạt học sinh. Họ đã giúp học sinh nhận ra và sửa lỗi của mình, dạy kiến thức và khuyến khích tình yêu thương giữa các em.
Tình cảm giữa thầy và trò không chỉ tồn tại trong những năm học mà còn kéo dài sau này, khi họ gặp nhau và trò chuyện như cách bố của Enricô gặp lại thầy của mình sau 60 năm.
Các thầy cô trong nhật ký của Enricô đều là những người giàu lòng nhân ái, lo lắng về những ngày không dạy, và hy vọng rằng học sinh cũ sẽ nhớ về họ. Niềm vui của thầy Crôxetti khi nghỉ hưu là những bài học từ các thế hệ học sinh cũ, và thầy Pecbôni treo ảnh trên tường nhà để nhớ về học trò của mình.
Tấm lòng của các thầy cô là biểu hiện của sứ mạng cao quý, họ truyền đạt kiến thức đầu đời với tình yêu và nỗ lực tuyệt vời.
Trang sách đầu tiên của Enricô nói về ngày khai giảng. Cậu gặp lại thầy giáo từng dạy cậu ở lớp hai và cảm thấy buồn khi phải xa thầy. Thầy Pecbôni, thầy giáo năm nay của cậu, là một người cao lớn và nghiêm khắc nhưng lại rất nhân hậu.
Thầy luôn quan sát học sinh một cách kỹ lưỡng, không bao giờ cười. Với thầy, học sinh như là con của mình. Dù nghiêm khắc nhưng thầy luôn được học sinh mến mộ và mong muốn được học với thầy.
Sau khi kết thúc bài chính tả, thầy im lặng nhìn chúng tôi một lúc, rồi bắt đầu nói với giọng to nhưng rất hiền lành: “Nghe đây, các em ạ! Chúng ta sẽ cùng nhau sống trong một năm học, thầy và các em sẽ cố gắng để năm nay thật tốt đẹp. Các em phải ngoan và chăm chỉ. Thầy không có gia đình. Các em là gia đình của thầy. Thầy yêu quý các em. Các em là tất cả của thầy. Thầy không muốn phải trừng phạt ai cả. Các em hãy cho thầy thấy rằng các em là những đứa trẻ chân thành và dũng cảm. Trường học chúng ta sẽ là một ngôi nhà, và các em sẽ là niềm tự hào của thầy. Thầy không cần các em trả lời, bởi vì thầy tin rằng trong lòng các em đã nói 'vâng ạ', và thầy cám ơn các em.
Thầy Pecbôni, người thầy không bao giờ cười, có một bức ảnh của các học trò cũ, treo trên tường và nói rằng: “Khi thời gian cuối cùng của thầy đến, thì thầy sẽ nhìn về họ.”
Còn cô giáo lớp một của Enricô, với vóc dáng nhỏ nhắn, không quan tâm đến vẻ ngoài, cô bận rộn với việc thăm học sinh ốm, chấm bài vào buổi tối và dạy bài cho người bán hàng trước bữa ăn. Cô đã không kịp hoàn thành chương trình vì bị bệnh và mong muốn học trò không tham dự đám tang của mình.
Cụ già Crôxetti, sau sáu mươi năm dạy học, không muốn nghỉ về hưu. Nhưng vì một sự cố nhỏ, cụ buộc phải nghỉ.
Cuộc đời với tôi đã đến hồi kết. Không còn trường học, không còn sức trẻ, và tôi cũng không thể sống lâu nữa.Về những người bạn đáng quý của Enricô
Trong lớp học của Enricô có tổng cộng năm mươi bốn học sinh. Đứa đầu tiên cần nhắc đến là Garônê, một cậu bé to lớn và đáng yêu, luôn hào hiệp và sẵn lòng giúp đỡ mọi người. Khi Crôtxi bị tức giận và vô tình ném lọ mực vào Phranti, nhưng lọ lại trúng vào ngực của thầy Pecbôni, Garônê đã đứng ra nhận trách nhiệm thay cho Crôtxi.
Bốn trong số chúng tôi đứng dậy, đầu cúi xấu hổ. Thầy Pecbôni nói:
Các em đã hành động tàn nhẫn với một người bạn không làm gì sai, nhạo báng một người tàn tật và tấn công một đứa trẻ yếu đuối. Các em đã thực hiện hành động đê tiện và nhục nhã, làm xúc phạm tới lương tâm con người. Các em là những kẻ hèn nhát!
Sau khi nói xong, thầy bước đến gần Garônê, cúi xuống và nâng đầu cậu lên, nhìn thẳng vào mắt và nói:
Con có một trái tim cao quý!
Cậu cũng bảo vệ Nenli, một đứa bé gù lưng. Garônê thề sẽ đấu tranh với bất kỳ ai ảnh hưởng đến Nenli, và luôn bảo vệ những người bạn yếu đuối. Nhưng thực ra, Garônê cũng là một cậu bé đáng thương. Cậu phải mặc những bộ quần áo cũ kỹ và đôi giày to tướng. Bố cậu là thợ máy xe lửa và mẹ cậu là một người phụ nữ tốt bụng. Vì mắc bệnh trong hai năm, cậu đã bắt đầu học hơi muộn. Mặc dù cậu ham học, nhưng cậu phải đối mặt với khó khăn của cuộc sống từ khi còn nhỏ.
Nếu Garônê chiếm được lòng người thì Đêrôtxi lại lấy được điểm mạnh. Đêrôtxi đoạt giải nhất và năm nay cậu sẽ tiếp tục dẫn đầu. Điều này khiến Enricô ganh tỵ. Nhưng khi đến lớp, nhìn thấy Đêrôtxi vui vẻ, đẹp trai và thành công, khi nghe cậu trả lời câu hỏi của thầy giáo một cách rõ ràng, chính xác, thì tất cả ghen tị và khó chịu đều tan biến. Enricô cảm thấy xấu hổ với những suy nghĩ tiêu cực ấy. Prêcôtxi, con trai của thợ làm khóa, mặc áo quá dài, quần rách và vẻ mặt biểu lộ nỗi đau khổ.
Mỗi khi ai đó chạm nhẹ vào cậu, cậu luôn nói 'xin lỗi', nhìn người ta với ánh mắt hiền lành và buồn bã. Cậu bị bố mình đánh đập, hành hạ nhưng không bao giờ nói ra. Nhưng trong giờ học, nước mắt của cậu rơi xuống bàn và cậu cố gượng cười để che giấu đau đớn. Bất chấp sự tàn ác của bố, cậu vẫn cố gắng học và đạt giải nhì. Khi bố biết, ông đã thay đổi.
cậu bé làm thợ nềcậu bé làm thợ nềGiáo dục từ những điều nhỏ nhặt
Những trái tim cao cả đã xuất hiện từ thế kỷ 19 và vẫn giữ nguyên giá trị. Điều này đã làm cho một tác phẩm văn học dành cho trẻ em tồn tại lâu dài hơn cả thế kỷ. Đó chính là giáo dục văn hóa. Trường học, thầy cô, cha mẹ và cả xã hội cùng nhau dạy cho trẻ con những điều tốt đẹp. Những câu chuyện hàng tháng dạy trẻ con can đảm và lòng yêu nước từ những điều nhỏ nhặt. Những lá thư từ cha mẹ trên bàn học của Enricô dạy cậu yêu thương con người, bạn bè và đất nước.
Con sẽ thấy tình yêu quê hương, khi xa xứ,... con cảm nhận tâm hồn mình chạm vào một người lao động xa lạ, khi họ nói vài từ bằng ngôn ngữ của con. Con sẽ phải đối mặt với sự phẫn nộ và đau đớn khi nghe một người nước ngoài phỉ báng đất nước con. Tình yêu quê hương sẽ trở nên mạnh mẽ hơn khi đối diện với sự đe dọa từ một quốc gia đối địch, khiến cho lửa bùng cháy trên quê hương...
Bố đã dạy em biết biết ơn và trân trọng những điều đã có. Biết ơn những người lao động khắp nơi, biết ơn thầy cô đã dạy em. Mẹ dạy em biết tôn trọng và yêu thương, không lãnh đạm trước những người khó khăn.
Nghe lời mẹ đi con ơi, đừng lạnh lùng đi qua những người nghèo đang cầu xin sự giúp đỡ của chúng ta, và đặc biệt hãy suy nghĩ về những nỗi đau của những người phụ nữ kia!
...
Đôi khi hãy lấy một đồng từ túi tiền của mình để giúp đỡ một người già không nơi nương tựa, một bà mẹ không đủ ăn, một đứa trẻ không có mẹ... Hành động giúp đỡ của một người lớn là hành vi từ thiện, nhưng của một đứa trẻ không chỉ là từ thiện mà còn là một sự vuốt ve...Tuy nhiên, phương pháp giáo dục hiệu quả nhất là làm gương cho trẻ. Để con biết ơn thầy cô, bố Enricô thường dẫn con đi thăm thầy cô của mình. Ông giúp đỡ những gia đình khó khăn. Ông dạy con lòng nhân từ khi con gặp bạn gù. Mẹ của Enricô thường cùng con đi giúp đỡ những gia đình khó khăn. Vì thế, những hành động đơn giản của bố mẹ dễ dàng lưu trong tâm trí của con hơn.
Tháng bảy. Mùa hè đã đến. Năm học sắp kết thúc. Enricô phải nói lời tạm biệt bạn bè, tặng thầy cô những lời chào biệt biết ơn nhất. Năm sau, vì bố chuyển công tác, cậu sẽ cùng gia đình chuyển đến một nơi mới. Những người thầy, những người bạn quý này, cậu sẽ không còn gặp lại được nữa. Nhưng chắc chắn trong trái tim bé nhỏ của Enricô, họ sẽ luôn giữ một vị trí không thể thay đổi. Một chương cuốn sách đã khép lại. Nhưng những giá trị của nó sẽ còn sống mãi mãi.
Kết thúc
Những Tấm Lòng Cao Cả chứa đựng nhiều bài học về việc giáo dục trẻ nhỏ. Làm sao để dạy trẻ lòng dũng cảm, tôn trọng cha mẹ, thầy cô, bạn bè và người lớn khác trong xã hội, dù họ có là lao động nghèo khó. Vì vậy, đây là một cuốn sách đáng đọc cho mọi người, đọc để hiểu, đọc để thấm. Văn chương là công cụ giáo dục hiệu quả, vì giáo dục phải được thực hiện bằng nghệ thuật, và giáo dục chính là một nghệ thuật. Edmondo De Amicis đã thành công trong việc làm điều đó.