Tài Năng Ở Bên Trái, Kẻ Điên Ở Bên Phải không phải là một cuốn sách nghiên cứu về tâm lý con người. Thay vào đó, trên hơn 400 trang sách, là những đoạn trò chuyện giữa tác giả Cao Minh và những người bệnh tâm thần. Dù là người phỏng vấn, nhưng đôi khi tác giả lại bị người bệnh dẫn dắt, cuốn theo vào câu chuyện của họ. Sau nhiều lần như vậy, Cao Minh phát hiện ra một điều rất thú vị: nhiều người bệnh tâm thần có khả năng nhanh chóng tìm ra một cách giải thích. Họ không cần biết đó là quỷ, hồ, tiên, vật lý hay sinh học, họ đều rất kiên định xác nhận. Trong khi đó, anh lại càng trở nên mơ hồ hơn, thậm chí lo rằng vấn đề không phải ở họ mà là ở anh.
Thế giới thật kỳ diệu, rộng lớn và bao la; thế giới thật hệ thống, nghiêm ngặt và tuân thủ quy tắc. Đáng tiếc là chúng ta chỉ có thể cảm nhận một phần nhỏ trong đó. Bạn có hiểu tôi đang nói gì không? Hiểu biết của chúng ta hạn chế và chỉ là một góc nhìn hẹp hòi.
Lần Đầu Tiên
Lần đầu tiên đối mặt với bệnh nhân tâm thần, anh tưởng rằng mình, một người bình thường, có thể thoải mái trò chuyện với họ, nhưng anh đã lầm. Khi nhìn thấy ánh mắt của họ, anh không biết phải làm sao, mọi kiến thức từ người bạn bác sĩ về bệnh nhân tâm thần dường như không còn hiệu quả. Trong ánh mắt của bệnh nhân không có sự tinh tế, không có sự thông minh, không có tia sáng, chỉ còn sự đờ đẫn và mệt mỏi. Cao Minh đứng như đinh đóng cột, không biết bắt đầu từ đâu, trong khi người bệnh chỉ ngồi im như không có ai tồn tại. Sau đó, anh bắt đầu đặt ra một số câu hỏi, nhưng người kia vẫn không đưa ra bất kỳ phản ứng nào, vẫn giữ nguyên trạng thái đơn độc với ánh mắt đờ đẫn, không nói một từ, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Lần đó anh thất bại, không thể hỏi được gì, chỉ cảm thấy căng thẳng đến mức cơ thể đầy mồ hôi.
Sau đó, tác giả không còn dựa vào người bạn là bác sĩ nữa để tìm kiếm bệnh nhân tâm thần. Khoảng hai ba tháng sau, người bạn hỏi anh liệu còn muốn gặp bệnh nhân tâm thần nữa không, anh do dự vài giây rồi đồng ý. Nhưng trước lần gặp mặt này, anh đã chuẩn bị một chút.
Buổi tối đầu tiên, anh ngồi gối bên giường, suy tư, mong tâm trí yên bình, lọc bỏ những ý nghĩ rối ren. Sau khi suy nghĩ mãi, vấn đề hiện ra: “Tại sao tôi muốn tiếp xúc với họ? Rồi những câu trả lời rối ren, tôi đã hiểu tôi cần gì.”
Vào buổi chiều thứ hai, Cao Minh gặp bệnh nhân tâm thần.
“Xin chào.” Anh không ngờ câu chào này trở thành điều phổ biến trong các buổi gặp gỡ với bệnh nhân tâm thần, và anh duy trì thói quen này suốt bốn năm.
Kết Thúc Cuộc Sống
Trong sách, tác giả tiếp xúc với nhiều bệnh nhân, trong số đó có một người trước đây là giáo viên giỏi, nhưng bất ngờ thay đổi. Mỗi ngày, ngoại trừ ăn, ngủ, và vệ sinh, cô ta chỉ ngồi xổm trước đá hay cây cỏ, nghiên cứu tỉ mỉ. Đôi khi cô ấy còn nói chuyện với những vật trước mặt, có thể là đá, cây, hoặc thậm chí là không gì cả, nhưng cô vẫn kiên trì không nói chuyện với ai, sống trong thế giới riêng của mình. Chồng con lo lắng, nhưng cô ấy không quan tâm. Để giao tiếp với cô, Cao Minh phải giả vờ nghiên cứu hoa cỏ, đá. Sau một thời gian, cô ấy bắt đầu quan tâm và trò chuyện với anh.
[...]
Cô: “Khi hòn sỏi bị mài mòn, vụn rơi xuống có thể trở thành đất, cát, hay thậm chí trở về thành phần tạo nên trái đất. Các chất dinh dưỡng trong đất là nguồn sống cho lương thực, rau củ, động vật và con người. Chúng ta ăn chúng, dù là thịt hay rau củ, đều từ trái đất này mà ra. Khi con người chết và được chôn cất, họ trở về thành phần dinh dưỡng trong lòng đất, đất và cát hòa quyện lại với nhau, hòa quyện lại thành đá. Hòn đá chính là nơi sinh mệnh được tạo thành.”
Tôi: “Nhưng làm sao lại có sinh mệnh?”
Cô ấy nhìn tôi một cách nghiêm túc: “Đại não chỉ là một phần của cơ thể, nhưng tư duy là biểu hiện của sự sống.”
Tôi cảm thấy bối rối
Cô ấy tươi cười: “Chưa biết liệu có đúng không? Sinh mệnh là sự hòa quyện của các yếu tố, từ việc kết tinh lại với nhau. Con người, kiến, thậm chí cả hòn đá, cát và đất, khi kết hợp lại với nhau, đều mang trong mình sự sống và tư duy. Mặc dù hòn đá không thể hiểu được chúng ta, cũng không có ý thức về sự sống, nhưng theo quan điểm của nó, cuộc đời chúng ta trôi qua quá nhanh, quá ngắn ngủi để chúng hiểu. Vài trăm năm sau, nhà có thể đã sụp đổ và những hòn đá xây nhà lại trở về với trạng thái bình thường. Đối với chúng, thời gian ngắn đến mức vô nghĩa. Dù chúng ta sống cả đời, chúng cũng không thấy được chúng ta, bởi vì cuộc đời của chúng ta quá ngắn so với chúng.”
Có một câu ca dao có nội dung rất sâu sắc: “Ngày sau, sỏi đá cũng cần có nhau”. Dù bạn đi đến bất cứ nơi nào, từ rừng sâu đến biển cả, bạn luôn thấy những viên sỏi nhỏ xen vào giữa những tảng đá lớn, hay ngược lại, và chúng luôn hỗ trợ lẫn nhau. Con người cũng vậy, cuộc sống của chúng ta có vẻ mong manh, nhưng khi chúng ta kết nối với nhau, sức mạnh của chúng ta lại trở nên vững chãi hơn bao giờ hết. Hãy nhớ đến những người đã hy sinh để bạn có cuộc sống bình yên như ngày hôm nay. Hãy nhớ đến những người đã chịu đựng mọi gian khổ ngoài kia. Hãy nhớ đến những người đã đi qua cuộc hành trình trưởng thành của bạn. Dù có duyên hay vô duyên, họ đã đến với cuộc đời bạn để làm cho nó không còn lạnh lẽo.”
Tôi không còn giả vờ quan tâm đến nghiên cứu về cỏ cây nữa, tôi đứng dậy nhẹ nhàng và rời đi, lo lắng làm phiền cô ấy. Hơn một tháng sau, tôi luôn nhớ đến những hòn đá ven đường. Đối với con người, cuộc sống của những viên đá này dường như không có điểm kết thúc.
Mưa Vẫn Rơi Lặng Lẽ
Trong quá trình điều trị bệnh nhân trầm lặng này, Cao Minh gặp phải không ít khó khăn. Cô gái này không phải là người tự kỷ nghiêm trọng, nhưng tính cách mạnh mẽ của cô khiến việc giao tiếp với cô trở nên khó khăn. Sau nhiều lần thất bại, cuối cùng, anh đã thấy được cánh cửa tâm hồn của cô.
Ngày xưa, mỗi sáng, cô thường ra ngoài và nhìn thấy một thế giới đầy màu sắc. Màu sắc của ngày hôm đó thường dự đoán được điều gì sẽ xảy ra. Cô từng thấy màu đỏ hai lần và đều liên quan đến những sự kiện buồn. Vì sợ, cô luôn che mắt bằng kính đen để không phải nhìn thấy màu sắc mỗi ngày.
Cô cất tiếng nói do dự: “Khi bà tôi qua đời, mọi thứ xung quanh đều trở nên chói lọi màu đỏ máu. Tôi sợ hãi và không dám ra khỏi nhà. Nhưng bà đã nói với tôi rằng màu sắc của mỗi ngày chỉ là màu sắc của mỗi ngày, không đáng sợ. Cuối cùng, bà để lại cho tôi một chút màu xanh biển, để làm tôi vui vẻ. Mỗi khi tôi buồn, màu sắc trở nên u tối. Tôi biết bà luôn ở bên cạnh và yêu thương tôi…”
Biết rằng một ngày nào đó, những người mà ta yêu quý sẽ rời xa, đó là điều buồn nhất trên thế giới này. Nhưng cũng chính sự ra đi ấy khiến ta trân trọng hơn những người ở lại, làm cho cuộc sống của ta trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.
Mỗi người chúng ta đều có một bí mật riêng, một góc khuất mà chúng ta không muốn ai biết đến. Nhưng đôi khi, việc chia sẻ nó có thể làm cho ta nhẹ nhàng hơn, cảm thấy an lòng hơn giữa cuộc sống nhộn nhịp này.
Xuống dưới, tôi nhìn lên và thấy cô ấy đang đứng ở cửa sổ, một tay cầm cây bút màu xanh.
Có lẽ tôi đã cười.
Đi trên đường, tôi không cố che mưa, chỉ để mình bị ướt.
Mưa vẫn rơi nhẹ nhàng.
Thiên Tài Bên Trái, Kẻ Điên Bên Phải, Vậy Ở Giữa Là Gì?
Thiên tài và kẻ điên, có lẽ chỉ cách nhau bởi một sợi dây ranh giới mỏng manh. Họ đều có những ý tưởng và hành động mà người khác thường không hiểu hoặc phản đối. Nhưng điểm khác biệt là thiên tài có thể chứng minh và bảo vệ được ý tưởng của mình.
Vậy ở giữa là gì? Ở giữa có thể là những người bình thường, sợ phán xét và giấu kín ý tưởng của mình. Nhưng đôi khi, việc chia sẻ những ý tưởng đó có thể mang lại điều kỳ diệu.
Có được là thiên tài, hay là kẻ điên, thậm chí là người bình thường, quan trọng nhất là không làm hại người khác và tôn trọng sự khác biệt. Hãy mở lòng và không sợ hãi đối diện với những điều mới mẻ.
Tóm lại
Cuốn sách Thiên Tài Bên Trái, Kẻ Điên Bên Phải sẽ mở ra cho bạn một thế giới mới, đầy thú vị và đầy ý nghĩa. Hãy tôn trọng sự khác biệt và mở lòng để khám phá những điều mới mẻ.
Tác giả: Hồng Dịu - MyBook
Ảnh: Hồng Dịu - MyBook