Chúng ta đều trải qua cảm giác sợ hãi của thời đại FOMO (Fear Of Missing Out) – lo lắng bị bỏ lại phía sau – và luôn luôn lo lắng rằng có thể bên ngoài có những trải nghiệm tốt hơn, niềm vui hơn mà chúng ta chưa trải qua, có những người thông minh hơn, tài năng hơn, xinh đẹp hơn, trẻ trung hơn mà chúng ta chưa từng gặp. “Tôi muốn chia sẻ nỗi sợ của mình với mọi người – nỗi sợ bị lãng quên,” nhân vật Augustus trong cuốn sách The Fault In Our Stars của tác giả John Green đã bắt đầu câu chuyện về những sai lầm của vì sao bằng cách nhấn mạnh nỗi sợ đó.
Thông Tin Tác Giả
John Green, tên đầy đủ là John Michael Green, sinh năm 1977 tại bang Indianapolis, Hoa Kỳ. Từ khi còn nhỏ, do nhiều lý do khác nhau, gia đình John thường xuyên phải di chuyển. Điều này đã khơi dậy sự hiếu kỳ và đam mê khám phá thế giới xung quanh trong anh. Những chuyến đi này cũng là nguồn cảm hứng để anh viết cuốn tiểu thuyết đầu tay 'Looking for Alaska'. Sau khi tốt nghiệp đại học, Green tham gia các hoạt động từ thiện tại một bệnh viện nhi ở Columbus dưới sự bảo trợ của một tổ chức tôn giáo. Ban đầu, anh muốn trở thành linh mục. Tuy nhiên, thời gian anh làm việc tại bệnh viện đã khiến anh nhận thức được sâu sắc về những mối nguy hiểm mà trẻ em mắc phải. Điều này đã thúc đẩy anh viết về cuộc hành trình đầy khó khăn để chiến đấu với tử thần trong cuốn tiểu thuyết nổi tiếng 'The Fault In Our Stars' (Khi Lỗi Thuộc Về Những Vì Sao).
Tiểu Thuyết Khi Lỗi Thuộc Về Những Vì Sao
Nhan đề cuốn sách được lấy cảm hứng từ vở kịch Julius Caesar của nhà soạn kịch Shakespeare. Trong vở kịch, nhân vật quý tộc Cassius đã nói với Brutus rằng: “The fault is not in our stars, but in ourselves” (tạm dịch: Lỗi không phải do những vì sao, mà do chính chúng ta). John Green đã đặt tên cho cuốn sách của mình với ý nghĩa: Lỗi thuộc về những vì sao, nhưng định mệnh lại sai lầm, khiến cho những người yêu nhau không thể đi cùng nhau. Cuốn sách kể về tình yêu của một cặp bạn trẻ trong cuộc chiến chống lại căn bệnh “cổ kính như Trái Đất và không có bóng hồng nào”. Nhưng John Green không đưa chúng ta vào một cốt truyện quen thuộc, đây không phải là một câu chuyện tình bi thảm, mà lại chứa đựng nhiều giá trị hơn thế.
2 con người – 2 số phận khác nhau giữa hàng ngàn bệnh nhân mang trong mình căn bệnh ung thư…
Hazel Grace là một cô gái mắc bệnh ung thư tuyến giáp, đã phát hiện di căn vào phổi từ khi mới 13 tuổi. Hầu hết thời gian trong 18 tháng sau khi được chẩn đoán bệnh, cô đã dành để “nằm trên giường, nhai mãi một cuốn sách” và suy nghĩ về cái chết. Cô sống trong một tâm trạng trầm cảm, làm tê liệt mọi hoạt động và cũng làm cho cô trở nên lạnh lùng với mọi thứ xung quanh. Có thể cuộc sống của cô sẽ kết thúc sau một thời gian đầy mệt mỏi chiến đấu với căn bệnh nặng nề này. Nhưng ngay trong cuộc sống u tối và không hy vọng đó, cô đã gặp gỡ Augustus Waters tại Hội Trợ Giúp. Augustus Waters cũng mắc căn bệnh ung thư xương ác tính. Anh ta sống với một chân giả và sự lo sợ sẽ bị lãng quên. Họ có vẻ như hoàn toàn đối lập với nhau, nhưng khi gặp gỡ, hai bạn trẻ đã đồng cảm, chấp nhận và giúp đỡ nhau vượt qua mọi thử thách, mọi tình huống về cả thể chất lẫn tinh thần - “và điều đó thật lãng mạn hơn nhiều so với cả cảnh hoàng hôn trên biển”.
Một câu chuyện tình yêu đầy nước mắt và cách mà những người trẻ đối mặt với căn bệnh ung thư nghiêm trọng đó…
Augustus đã từng bi thương nói rằng: “Thế giới này không phải là một nhà máy sản xuất điều ước”. Thực tế là vậy, cuộc sống không bao giờ dễ dàng với bất kỳ ai. Đời sống luôn đầy rủi ro và nỗi đau. Với những đứa trẻ mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo đó thì thực sự là một cảnh đau lòng. Đọc cuốn sách này, tôi mới hiểu được rằng: Mình thật may mắn khi có được một cơ thể khỏe mạnh, trong khi nhiều người không còn đôi mắt để nhìn, không còn một bộ phổi bình thường để hô hấp, có người đã mất cả đôi chân vì căn bệnh đó...
Trời xanh nơi họ, tuy bé nhỏ, sự khiêm nhường tỏa lên bởi cảm giác tự ti và tuyệt vọng với căn bệnh nặng nề đã che khuất bức nền mặt trời. Như Hazel, cô bé được chẩn đoán mắc căn bệnh nguy hiểm từ khi còn nhỏ. Bệnh tình khiến cô luôn cảm thấy không tự tin về bản thân mình. Cô từ chối giao bạn bè, tránh xa xã hội xung quanh. Cô luôn cảm thấy như mình là một quả bom nổ chậm, phải giảm bớt tổn thương cho người khác. Mỗi ngày, cuộc sống của cô đều rất mong manh, mỗi khoảnh khắc đều là sự tranh đấu với cái chết. Nhưng dù có mệt mỏi đến đâu, đau khổ đến đâu, Hazel vẫn kiên trì bước tiếp.
Hazel tin vào số phận, chấp nhận nó và chờ đợi. Cô thấy việc Augustus lo sợ bị quên lãng là vô căn cứ. Cô cho rằng sự quên lãng chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng Augustus lại nghĩ ngợi khác. Cậu thích ngậm điếu thuốc và tuyên bố: “Ta có thể giữ cái thứ giết người này giữa hai hàm răng mà không để nó làm hại ta”. Bệnh ung thư có thể là một bản án, nhưng không thể cướp đi niềm tin sống của chàng trai trẻ. Ví dụ là việc cậu có thể đi bằng chân giả và tiếp tục cuộc hành trình sau khi “lĩnh án”, và còn có thêm Hazel là bạn đồng hành.
Hai người bạn hiểu nhau, chia sẻ niềm vui và nỗi buồn. Họ biết cuộc sống không thể mãi u ám, không thể làm mất đi dấu vết nếu mất đi. Như Hazel nói, “điều duy nhất tôi từng cống hiến là Bị Ung Thư”. Họ đã hẹn hò, yêu nhau, chia sẻ giữa các trò chơi điện tử, những cuốn sách sâu sắc và nỗi lo sợ. Họ đã cùng nhau đến Amsterdam, tham quan bên bờ sông, thưởng thức champagne dưới ánh sáng sao. Dù số phận không công bằng, họ đã cùng nhau trải qua những ngày đẹp, dũng cảm và phi thường.
Augustus đã nói với Hazel: Anh yêu em, và không gì làm anh phải từ bỏ niềm vui đơn giản được nói ra. Dù biết tình yêu của họ chỉ là một tiếng thét giữa không gian, biết rằng sự lãng quên là không thể tránh khỏi, và cuối cùng, biết rằng một ngày nào đó mặt trời sẽ nuốt chửng hành tinh duy nhất mà họ từng có, anh vẫn yêu cô.
Trong những ngày cuối đời, Augustus thường nuối tiếc: “Cuộc đời thật đẹp, Hazel. Anh ước gì mình đã chiến đấu với ung thư. Đây là cuộc chiến của anh và anh sẽ luôn cố gắng. Dù sao, anh vẫn yêu cuộc sống này quá”. Dù biết mình may mắn hơn nhiều người khác, nhưng anh vẫn biết ơn cuộc sống đã ban cho anh. Dù ai cũng sẽ trở về với cát bụi, nhưng điều đó không ngăn cản chúng ta viết nên một câu chuyện ý nghĩa và đầy màu sắc.
John Green chinh phục trái tim của người đọc không chỉ bởi câu chuyện tình yêu đầy nước mắt mà còn bởi những cảm xúc đời thường, giản dị của cuộc sống. Sống và sống khỏe là điều mà tất cả chúng ta mong muốn, kể cả những tế bào ung thư. Nhưng cuối cùng, chúng ta phải chấp nhận thực tại, không có phép màu, không có kết thúc cổ tích. Augustus đã ra đi, để lại trong lòng Hazel một nỗi đau lớn, nhưng cũng những kỷ niệm đẹp và ý nghĩa nhất mà họ dành cho nhau!
Ở The Fault in Our Stars, gia đình là món quà quý giá nhất với mỗi con người...
Khi biết con mình mắc căn bệnh, mẹ của Hazel sẵn sàng hy sinh tất cả để ở bên cạnh con gái, mang lại cho cô hy vọng và sức sống mới. Gia đình của Gus cũng luôn ở bên anh trong mọi thời điểm khó khăn. Dù có ung thư, nhưng họ vẫn biết trân trọng những khoảnh khắc hạnh phúc bên nhau.
Lời kết: 'Dữ dội, dịu dàng, nhiều tiếng cười và cũng nhiều nước mắt', không quá u buồn như truyện ngôn tình, cũng không quá lãng mạn, nhưng The Fault in Our Stars sẽ mãi đọng lại trong lòng độc giả. Sự chân thành, giản đơn và mạnh mẽ từ tác phẩm sẽ khiến bạn muốn đọc lại nhiều lần.
'Mỗi người sinh ra không phải để tan biến như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra để để lại dấu ấn trong trái tim người khác.'
Đánh giá chi tiết từ Kim Chi - MytourBook
Hình ảnh được cung cấp bởi Kim Chi