
Trong cuốn Sách Hoa Cúc và Thanh Kiếm, Ruth Benedict đã nói “Một trong những thách thức của thế kỷ XX là chúng ta vẫn giữ những quan điểm mơ hồ và thiên lệch, không chỉ là điều khiến Nhật Bản trở thành quê hương của người Nhật, mà còn là nguyên nhân khiến Hoa Kỳ trở thành quê hương của người Mỹ, Pháp trở thành quê hương của người Pháp, và Nga trở thành quê hương của người Nga… Việc thiếu hiểu biết này dẫn đến sự hiểu lầm giữa các quốc gia”. Nhưng ở thế kỷ XXI, những quan điểm mơ hồ, thiên lệch như vậy được phân tích rõ hơn trong cuốn Mật Mã Văn Hóa của Clotaire Rapaille, được gọi là mật mã trong ngôn từ chuyên môn.

Mật mã văn hóa là một khái niệm vô thức mà chúng ta gán cho bất kỳ một thực thể cụ thể nào - một chiếc xe, một nhóm máu, một mối quan hệ, thậm chí là một quốc gia – thông qua nền văn hóa mà chúng ta được sinh ra và lớn lên.
Dù là cùng một chiếc xe Jeep, nhưng cách người Mỹ nhìn nhận lại khác biệt hoàn toàn so với cách người Đức và Pháp nhìn về nó, bởi vì nền văn hóa của họ đã phát triển theo hướng khác nhau (người Mỹ có những trải nghiệm văn hóa mạnh mẽ về sự tự do và biên giới rộng lớn; người Đức và Pháp lại có những trải nghiệm văn hóa mạnh mẽ về sự chiếm đóng và chiến tranh). Vì vậy, những mật mã – tức là những định nghĩa mà chúng ta gán cho chiếc Jeep trong tiềm thức – cũng sẽ khác biệt. Dù có nhiều nguyên nhân, nhưng đều phụ thuộc vào môi trường mà chúng ta lớn lên. Mọi người đều biết rằng có sự đa dạng văn hóa. Nhưng điều mà hầu hết mọi người không nhận ra là sự khác biệt văn hóa sẽ khiến chúng ta xử lý cùng một thông tin theo nhiều cách khác nhau.
Cuốn sách Mật Mã Văn Hóa là kết quả của hơn ba thập kỷ kinh nghiệm giải mã những dấu ấn cho nhiều tập đoàn lớn trên khắp thế giới của tác giả. Và ông gọi quá trình này là một “hành trình khám phá”. Nếu bạn đọc cuốn sách này, chắc chắn bạn sẽ hiểu rằng mục đích của tác giả là giải phóng chúng ta, giúp chúng ta hiểu được nguyên nhân đằng sau hành động của mình và có được sự tự do. Sự tự do này sẽ ảnh hưởng đến mọi khía cạnh của cuộc sống, từ các mối quan hệ cá nhân cho đến cách chúng ta đánh giá những gì chúng ta sở hữu và hành động cũng như quan điểm của chúng ta về vị thế của nước Mỹ trong cộng đồng quốc tế.
Chủ đề được tác giả đề cập bao gồm hầu hết những yếu tố ảnh hưởng mạnh mẽ nhất đến cuộc sống hàng ngày của chúng ta: tiền bạc, mối quan hệ, thức ăn, béo phì, sức khỏe, tình dục và cả vấn đề chính trị ở Mỹ. Cụ thể, cuốn sách này bao gồm 12 chương với những chủ đề rõ ràng:
Chương 1: Góc nhìn mới
Chương 2: Sự Dần Mất Đi của Một Văn Hóa Thanh Thiếu Niên
Mật Mã của Tình Yêu, Sức Hấp Dẫn và Tình Dục
Chương 3: Sống Trên Trục Ngang
Mật Mã của Vẻ Đẹp và Vấn Đề Béo Phì
Chương 4: Tồn Tại Vượt Trội
Mật Mã của Sức Khỏe và Tuổi Trẻ
Chương 5: Vượt Qua Sinh Học
Mật Mã của Gia Đình và Bữa Cơm Gia Đình
Chương 6: Sống Để Làm Việc
Mật Mã của Công Việc và Tiền Bạc
Chương 7: Học Cách Chấp Nhận
Mật Mã của Chất Lượng và Sự Hoàn Hảo
Chương 8: Không Bao Giờ Đủ
Mật Mã của Thức Ăn và Đồ Uống
Chương 9: Tất Cả Nằm Ở Chiếc Thẻ Tín Dụng Vàng Của Tôi
Mật Mã của Việc Mua Sắm và Tính Xa Xỉ
Chương 10: Những Người Tự Tin Mới Nghĩ Họ Là Ai?
Mật Mã của Hoa Kỳ Trong Văn Hóa Đa Dạng
Chương 11: Lựa Chọn Phân Chia Biển Đỏ
Mật Mã của Vị Trí Tổng Thống Mỹ
Chương 12: Không Bao Giờ Lớn Lên, Không Bao Giờ Từ Bỏ
Mật Mã của Hoa Kỳ

Để tìm ra mật mã văn hóa, Rapaille đã thực hiện một cuộc khám phá tương tự như cách ông đã tiến hành cho Nestle lúc đầu – nỗ lực thuyết phục người tiêu dùng Nhật chuyển từ trà sang cà phê. Sau khi áp dụng phương pháp để kích thích lại dấu ấn đầu tiên của họ về cà phê cũng như những cảm xúc liên quan. Tuy nhiên, hầu hết các trường hợp đều không đạt được kết quả gì. Điều này đã cho Nestle thấy một thông điệp rõ ràng. Trong khi người Nhật có mối liên kết cảm xúc mạnh mẽ với trà thì dấu ấn của cà phê trong họ lại rất mờ nhạt. Thậm chí, nhiều người không có bất kỳ dấu ấn nào về cà phê. Với tình hình này, chiến lược của Nestle nhằm làm cho người tiêu dùng chuyển từ trà sang cà phê chắc chắn sẽ thất bại. Cà phê không thể cạnh tranh với trà trong văn hóa Nhật Bản nếu nó chỉ mang lại những cảm xúc nghèo nàn như vậy. Thay vào đó, Nestle cần phải gắn một ý nghĩa nào đó cho cà phê trong nền văn hóa này. Họ cần tạo ra dấu ấn cho cà phê trong lòng người Nhật. Hiểu được thông điệp này, Nestle đã đề xuất một chiến lược mới.
Thay vì bán cà phê hòa tan cho một quốc gia ưa chuộng trà, họ đã tạo ra các loại tráng miệng dành cho trẻ em có hương vị và sự thích thú nhưng không chứa caffeine. Thế hệ trẻ đã yêu thích những món tráng miệng này. Ấn tượng đầu tiên của họ về cà phê là một ấn tượng cực kỳ tích cực, một ấn tượng sẽ đi theo họ suốt cuộc đời. Nhờ điều này, Nestle đã giành được một vị trí quan trọng trên thị trường Nhật. Việc hiểu rõ quá trình tạo dấu ấn sâu sắc - và cách nó liên quan trực tiếp đến nỗ lực tiếp thị của Nestle - đã mở ra cánh cửa vào văn hóa Nhật cho công ty này và làm sống lại một dự án kinh doanh mà ban đầu dường như đã thất bại. Điều này cũng giúp Rapaille khẳng định thêm rằng những dấu ấn đầu tiên có ảnh hưởng mạnh mẽ đến hành vi của con người, điều đó đã thúc đẩy ông theo đuổi sứ mệnh của mình - tìm kiếm những bí mật tiềm ẩn một cách vô thức trong mọi nền văn hóa.
CHƯƠNG 1: QUAN ĐIỂM MỚI
Trong chương này, tác giả khám phá mật mã của người Mỹ đối với xe ô tô, đặc biệt là dòng xe Jeep Wrangler của hãng Chrysler. Phương pháp của ông bao gồm năm nguyên tắc để khám phá mật mã văn hóa, những nguyên tắc này sẽ giúp bạn hiểu rõ quá trình tư duy trong mỗi cuộc khám phá.
Nguyên tắc 1: Không nên tin vào những gì mọi người nói.
Người Mỹ mong đợi điều gì từ một chiếc xe? Câu trả lời có vô số mỗi khi đặt câu hỏi này. Câu trả lời bao gồm các chỉ số an toàn cao, mức tiêu thụ nhiên liệu thấp, cơ chế lái linh hoạt và hệ thống phanh linh hoạt... Điều bạn cần là không nên tin vào bất kỳ câu trả lời nào trong số đó. Đó là nguyên tắc đầu tiên của mật mã văn hóa, cách duy nhất hiệu quả để hiểu những gì mọi người thực sự muốn là bỏ qua những gì họ nói.
Điều này không có nghĩa là mọi người cố ý nói dối hoặc biến tình hình về bản thân của họ, mà là khi bị hỏi trực tiếp về sở thích, mọi người thường trả lời theo cách họ nghĩ người hỏi muốn nghe và thậm chí đúng như kỳ vọng của người đặt câu hỏi, mà không nhận ra rằng có một sức mạnh vô thức chi phối cảm xúc của họ. Đó là lý do tại sao các cuộc khảo sát và cuộc thăm dò thường mắc sai lầm và không có hiệu quả. Chúng chỉ ghi nhận những gì mọi người nói, thay vì những gì họ thực sự nghĩ.
Nguyên lý 2: Tình cảm là nguồn năng lượng cần thiết để tiếp thu mọi kiến thức
Tình cảm là chìa khóa mở cánh cửa của tri thức, là điểm nhấn sâu đậm trong tâm trí. Độ mạnh mẽ của tình cảm càng lớn, trải nghiệm học tập càng trở nên rõ ràng và sâu sắc hơn.
Nhờ những chia sẻ tình cảm mạnh mẽ liên kết với trạng thái lái xe và tình trạng sở hữu chiếc xe của những người tham gia vào cuộc khám phá mật mã, Rapaille đã quyết định khai thác một mẫu xe đã tồn tại trong cộng đồng văn hóa, một mẫu xe quen thuộc trong tiềm thức. Quyết định đó thực sự là đúng đắn.
Chúng tôi lựa chọn mẫu xe găng-xto, loại xe mà Al Capone nổi tiếng từng điều khiển. Điều này trở thành yếu tố quan trọng cho chiếc PT Cruiser. Nó mang lại cho chiếc xe một đặc tính cực kỳ mạnh mẽ - không giống bất kỳ chiếc xe nào khác trên đường phố vào thời điểm đó – và được khách hàng đón nhận. Nhắc lại, nếu chiếc Cruiser chỉ là một mẫu xe sedan thông thường thì có lẽ công chúng cũng chẳng để ý, nhưng chính sự khác biệt của nó khai thác một cách hiệu quả yếu tố tình cảm.
Nguyên lý 3: Không phải nội dung mang thông điệp mà là cấu trúc
Khi những người tham gia vào nghiên cứu nói về mọi loại xe – xe minivan, xe roxte, Model Ts,… để rút ra kết luận về mật mã, ông đã tập trung vào cấu trúc thay vì nội dung. Bạn có thể chơi cùng một giai điệu vào buổi sáng, buổi chiều hoặc buổi tối, chơi bằng đàn piano hoặc đàn guitar, vào mùa hè hoặc mùa đông. Người chơi có thể trẻ hoặc già, giàu hoặc nghèo, nam hoặc nữ. Thậm chí các nốt nhạc cũng không quan trọng, vì một giai điệu chơi ở một âm thanh hoặc tông khác nhau vẫn là cùng một giai điệu. Tất cả những yếu tố trên đều thuộc về nội dung. Cấu trúc là khoảng cách giữa các nốt, khoảng cách giữa mỗi nốt với nốt kế tiếp và nhịp điệu.
Khi xem xét lý do mọi người hành động như vậy, chúng ta cần bỏ qua nội dung và nhìn vào cấu trúc. Trong mọi trường hợp, có ba cấu trúc riêng biệt hoạt động.
Đầu tiên là cấu trúc sinh học AND. Con người, khỉ, bò sát và hươu cao cổ đều có cùng một nội dung. Nhưng mỗi loài lại có một cấu trúc AND riêng biệt, tạo nên sự độc đáo của từng loài.
Cấu trúc tiếp theo là văn hóa. Mọi nền văn hóa đều có một ngôn ngữ, một nghệ thuật, một môi trường sống, một lịch sử... Cách tổ chức các yếu tố này đã tạo ra đặc điểm riêng của từng nền văn hóa.
Cấu trúc cuối cùng là cá nhân. Sự đa dạng trong gen của con người là vô tận. Mỗi cá nhân cũng có mối quan hệ gia đình và tính cách riêng, được hình thành từ gia đình và gen. Mặc dù có thể sinh đôi nhưng mỗi người lại có những đặc điểm riêng. Họ không chỉ khác biệt về thời gian ra đời mà còn về suy nghĩ và quan điểm về thế giới.
Nguyên tắc 4: Có một khoảng thời gian nhất định để ghi nhận ý nghĩa của những trải nghiệm, khiến các nền văn hóa trở nên đặc biệt.
Phải thừa nhận rằng bạn chỉ trải qua cảm giác đầu tiên một lần duy nhất. Đa số chúng ta hiểu rõ ý nghĩa của những điều quan trọng nhất trong cuộc sống trước khi đến tuổi bảy. Điều này là do, đối với trẻ dưới bảy tuổi, cảm xúc có ảnh hưởng mạnh mẽ nhất, còn sau đó, họ bắt đầu chịu ảnh hưởng từ logic. Hầu hết mọi người được định hình bởi một nền văn hóa trước khi lên bảy tuổi.
Chúng ta dành phần lớn thời gian ở nhà hoặc trong môi trường địa phương của mình. Chỉ một số ít người Mỹ sống theo văn hóa Nhật Bản hoặc số ít trẻ con Nhật Bản sống theo văn hóa Ireland. Do đó, những ấn tượng mạnh mẽ nhất trong tuổi thơ phụ thuộc vào môi trường văn hóa chúng ta được sinh ra và lớn lên. Phần lớn quá trình học tập của trẻ em Mỹ diễn ra trong bối cảnh Mỹ. Những cấu trúc tinh thần hình thành trong môi trường Mỹ sẽ ảnh hưởng đến tiềm thức của trẻ em. Do đó, họ sẽ trở thành người Mỹ khi lớn lên.
Đó là lý do tại sao những người từ các nền văn hóa khác nhau lại phản ứng khác nhau với cùng một sự việc.
Nguyên tắc 5: Để hiểu ý nghĩa của một ấn tượng trong một văn hóa cụ thể, bạn cần phải hiểu mật mã của ấn tượng đó.
Ngay cả những hành động nhỏ nhặt nhất cũng phản ánh các chuyến đi trong thế giới tâm linh của chúng ta. Chúng ta thực hiện hàng trăm chuyến đi như vậy mỗi ngày, quyết định mặc gì, ăn gì, đi đâu, nói gì... Tuy nhiên, điều mà hầu hết mọi người không nhận ra là mỗi chuyến đi đều chứa đựng một mật mã. Hãy coi mật mã như một bí mật để mở cửa.
Những thông điệp đó có sự khác biệt rõ rệt giữa các nền văn hóa, do đó mật mã cũng khác nhau. Ví dụ, tôi đã tổ chức những buổi khám phá về phô mai ở Pháp và Mỹ. Mật mã chúng tôi tìm thấy rất khác nhau. Mật mã của người Pháp là 'SỐNG'. Điều này hoàn toàn hợp lý khi xét cách họ chọn và bảo quản phô mai. Người Mỹ thì ngược lại, mật mã của họ là 'CHẾT'. Điều này cũng hợp lý khi xét trong bối cảnh của họ.
Một góc nhìn mới: Khám phá vô thức văn hóa
Năm nguyên tắc này ủng hộ quan điểm rằng có một dạng vô thức thứ ba tồn tại. Các nguyên tắc này không liên quan đến vô thức cá nhân của Freud hoặc vô thức tập thể của Jung, mà thay vào đó nó minh họa một dạng vô thức định hình bởi nền văn hóa mà chúng ta sống trong đó. Dạng vô thức thứ ba này là vô thức văn hóa.
Quan điểm và những nguyên tắc này là bằng chứng không thể phủ nhận rằng tồn tại một tâm thức Mỹ, cũng như tâm thức Pháp, Anh, Kurd và Latvia. Mỗi nền văn hóa đều có một tâm thức riêng và nó là tâm thức này đã cho chúng ta biết về bản thân một cách sâu sắc.

CHƯƠNG 2:
NHỮNG NỖI ĐAU LỚN DẦN CỦA MỘT NỀN VĂN HÓA VỊ THÀNH NIÊN
MẬT MÃ CỦA TÌNH YÊU, SỰ QUYẾN RŨ VÀ TÌNH DỤC
Tất cả những người trưởng thành đều từng là đứa trẻ nhỏ và non nớt. Rồi những đứa trẻ ấy trở thành thanh niên và trải qua giai đoạn nổi loạn. Tuy nhiên, ở Mỹ, sự nổi loạn có diện mạo riêng. Trong nhiều nền văn hóa khác, sự nổi loạn thường được thể hiện bằng cách lật đổ lãnh đạo, sau đó là sự kết thúc của giai đoạn nổi loạn và bắt đầu của tuổi trưởng thành. Ở Mỹ, họ không bao giờ lật đổ vua của mình vì họ chưa từng có vua thật sự. Họ chỉ nổi loạn trước một vị vua tạm thời và đuổi ông ta ra khỏi đất nước, nhưng không giết chết ông ta. Họ chỉ muốn ông ta biến mất. Vì vậy, họ vẫn là những kẻ nổi loạn, và làn sóng liên tục của người trẻ này giữ cho toàn bộ văn hóa Mỹ luôn trẻ trung. Điều này giải thích vì sao Mỹ thành công trong kinh doanh các sản phẩm dành cho thanh niên như Coca-Cola, Nike, fast food, quần jeans và phim bạo lực.
Như mọi thanh thiếu niên, người Mỹ được cuốn hút bởi tình yêu, sự quyến rũ và tình dục. Điều này không chỉ đặc trưng riêng của họ mà còn của con người trên khắp thế giới, là vấn đề thu hút tâm trí con người mạnh mẽ nhất.
Người Mỹ thường nói về ham muốn yêu thương, nhu cầu về tình yêu, và niềm tin vào tình yêu đích thực, nhưng họ cũng không ngừng nhắc nhở về nỗi đau thất vọng khi tìm kiếm tình yêu. Họ luôn xem tình yêu như một đứa trẻ nhìn nhận thế giới: một giấc mơ thú vị nhưng hiếm khi đạt được.
Ở Pháp, tình yêu và khoái lạc thường không được phân biệt rõ ràng. Người Pháp xem tình yêu đích thực là một khái niệm vô nghĩa. Mặc dù họ cũng hiến dâng cuộc sống cho nhau, nhưng cách họ hiểu về sự hiến dâng khác biệt hoàn toàn so với người Mỹ.
Người Ý tin rằng cuộc sống là một vở hài kịch hơn là bi kịch và họ thường biểu diễn sự vui vẻ. Văn hóa Ý tôn trọng gia đình, và vai trò của người mẹ được coi trọng. Tình yêu đích thực đối với họ thường liên quan đến tình yêu của người mẹ, vì vậy họ ít kỳ vọng hơn về tình yêu.
CHƯƠNG 3:
SỐNG TRÊN TRỤC DỌC
MẬT MÃ CỦA VẺ ĐẸP VÀ SỰ BÉO PHÌ
Nếu một phụ nữ có thể làm cho đàn ông trân trọng vẻ đẹp của mình và duy trì nó trong mắt họ, cô ấy có thể biến họ thành con người tốt hơn.
Các nền văn hóa khác nhau có tiêu chuẩn về vẻ đẹp phản ánh mật mã văn hóa riêng. Trong văn hóa Mỹ, vẻ đẹp thường liên quan đến việc cứu rỗi đàn ông. Trong các nền văn hóa Ả Rập, bề ngoài của phụ nữ phản ánh thành công của chồng. Ở Na Uy, vẻ đẹp là mối liên kết với tự nhiên, với phụ nữ mảnh mai và khỏe mạnh được coi là đẹp nhất.
CHƯƠNG 4:
TỒN TẠI LÀ TRÊN HẾT
MẬT MÃ CỦA SỨC KHỎE VÀ TUỔI TRẺ
Đối với người Mỹ, sức khỏe là khả năng hoàn thành nhiệm vụ. Điều họ sợ nhất về bệnh tật là không thể làm việc được. Người Trung Quốc liên kết sức khỏe với hòa hợp với thiên nhiên. Người Nhật xem sức khỏe như nghĩa vụ, là cách đóng góp cho cộng đồng và gia đình. Trong nền văn hóa này, rửa tay là trách nhiệm của một công dân.
CHƯƠNG 5:
VƯỢT RA KHỎI LẬP TRÌNH SINH HỌC
MẬT MÃ CỦA TỔ ẤM VÀ BỮA TỐI
Lập trình sinh học của chúng ta là nhu cầu có nơi ẩn náu khỏi môi trường tự nhiên. Sau khi sinh ra, nền văn hóa chăm sóc và lập trình ngôi nhà của chúng ta để phản ánh môi trường tự nhiên. Khi nhu cầu này được đáp ứng, lập trình văn hóa phát triển trong từng nền văn hóa.
Tổ ấm, nơi thiêng liêng nhất, đặc biệt với người Mỹ. Họ xem đó không chỉ là nơi sống mà còn là quốc gia của họ. Tại đây, họ có thể làm những việc mang lại ý nghĩa và cảm thấy an toàn - điều khó kiểm soát ở bên ngoài. Đó là lý do việc trở về nhà có ý nghĩa sâu sắc trong văn hóa Mỹ.
Người Nhật thường thể hiện sự kỳ lạ so với người Mỹ. Họ thường tháo giày trước khi bước vào nhà để tránh làm bẩn không gian bên trong. Mỗi căn phòng được sắp xếp linh hoạt (phòng khách có thể chuyển thành phòng ngủ bằng cách di chuyển nệm cứng - một phát minh của người Nhật - từ chỗ ngồi sang chỗ nằm) và ít người Nhật sở hữu căn phòng riêng. Một điều đặc biệt là không có từ nào để diễn đạt ý nghĩa của sự cá nhân trong tiếng Nhật. Điều này không ngạc nhiên khi họ sống gần nhau như vậy.
Các bộ lạc du mục Ả Rập thường di chuyển liên tục. Tuy nhiên, họ rất quan tâm đến khái niệm tổ ấm mặc dù không gắn liền với bất kỳ địa điểm cụ thể nào. Họ xây dựng lều từ lông lạc đà được trang trí tỉ mỉ. Lều được xây dựng từ những vật phẩm mang ý nghĩa cá nhân, những vật dụng và thảm trải đẹp mắt mà họ mang theo khắp nơi.
CHƯƠNG 6:
LÀM VIỆC ĐỂ SỐNG
MẬT MÃ CỦA CÔNG VIỆC VÀ TIỀN BẠC
Khi được hỏi “Bạn làm nghề gì?”, bạn có thể trả lời theo nhiều cách khác nhau. Bạn có thể kể về những công việc bạn thực hiện để duy trì cuộc sống gia đình, hoặc chia sẻ sở thích cá nhân của mình. Tuy nhiên, ở Mỹ, câu hỏi thực sự muốn biết là “Bạn làm nghề gì?” và câu trả lời được kỳ vọng phải bao gồm thông tin về công việc. Với họ, nghề nghiệp là một phần quan trọng của bản thân, đó là lý do tại sao nó được coi trọng như vậy. Nếu họ cảm thấy công việc của mình không ý nghĩa, thì cảm giác của họ về bản thân cũng sẽ mất đi. Và ngược lại.
Khi nói đến tiền bạc, người Mỹ thường coi đó là thước đo của thành công. Đa số họ cảm thấy không thành công nếu nhận lương thấp. Tiền bạc là một cách để đánh giá. Nếu có ai đó làm cùng công việc nhưng nhận được lương cao hơn, họ tự tiêu diệt rằng người đó làm tốt hơn mình. Được trả tiền cho công việc là một biểu hiện của sự tôn trọng.
CHƯƠNG 7:
HỌC CÁCH CHẤP NHẬN
MẬT MÃ CỦA CHẤT LƯỢNG VÀ SỰ HOÀN HẢO
Như chúng ta đã biết, văn hóa là bộ công cụ sống mà chúng ta thừa kế từ khi ra đời. Văn hóa của chúng ta thay đổi theo thời gian vì nó phản ánh điều kiện sống của cộng đồng. Vì vậy, cố gắng thay đổi bản thân để phù hợp với văn hóa khác là một thất bại.
CHƯƠNG 8:
KHÔNG BAO GIỜ ĐỦ ĐẮC
BÍ MẬT CỦA ĐỒ ĂN VÀ ĐỒ UỐNG
Không giống với cách tiếp cận thực phẩm của người Pháp – ăn để trải nghiệm chất lượng đặc biệt của từng món – người Mỹ thì xem thức ăn là nhiên liệu cung cấp năng lượng cho cơ thể hoạt động của họ. Người Mỹ kết thúc bữa ăn với câu “Tôi đã đầy”, trong khi người Pháp lại nói “Đồ ăn thật ngon”.
Người Mỹ nói “Tôi đã đầy” sau bữa ăn vì họ xem việc ăn uống giống như việc nạp nhiên liệu. Nhiệm vụ của họ là lấp đầy dạ dày; khi hoàn thành, họ thông báo rằng họ đã hoàn thành nhiệm vụ.

Bốn chương cuối, Clotaire Rapaille phân tích sâu về các mã văn hóa mua sắm, tính xa hoa hoặc quan trọng hơn là văn hoá Mỹ, đất nước Mỹ. Như các phần trước, ông đưa ra các câu chuyện trong quá trình khám phá của mình rồi rút ra những kết luận về các mã văn hóa liên quan.
Mã văn hóa mang lại lợi ích của tự do lớn lao bằng cách hiểu được nguyên nhân hành động của chúng ta. Nó mở ra một góc nhìn mới để thấy thế giới theo một cách khác. Chúng ta đều là cá nhân và mỗi người có một mã cá nhân riêng. Tuy nhiên, xem xét cách chúng ta suy nghĩ như một nền văn hóa, cách chúng ta hành xử như một nhóm trong một mô hình có thể dự đoán được dựa trên bộ kit sinh tồn mà chúng ta nhận được khi sinh ra là người Việt Nam, người Mỹ hoặc người Anh, giúp chúng ta điều chỉnh tầm nhìn của mình với một góc độ mà cho đến nay vẫn còn thiếu.
Đánh giá chi tiết bởi Thu - Sách Của Tôi