“Có những lúc ta yêu thương ai đó chỉ vì họ yêu thương chúng ta chân thành. Tâm hồn ta tồn tại để đáp lại tình yêu từ một linh hồn khác. Giống như chiếc ống sáo, reo lên khi gió hè thổi qua”
Khi mở cuốn sách này, tôi nghĩ rằng đây là sách dành cho trẻ em hơn là một người như tôi. Nhưng thử đọc câu chuyện dưới góc độ của một chú chó, không phức tạp như thế giới người lớn. Đôi khi, để lòng nhẹ nhàng, ngây ngô như trẻ thơ, bạn sẽ nhận ra những điều tưởng chừng đơn giản, nhưng thực sự chứa đựng nhiều ý nghĩa. Mãi sau này, bạn mới thấu hiểu.
Câu chuyện qua con mắt của Bêtô, con vật của chị Ni - người yêu thích bóng đá. Đây cũng là lý do tên của chú chó Tô, tên của một cầu thủ đội tuyển Brazil. Bêtô là một chú chó đặc biệt, kể về nhà cửa, người bạn Bino, sở thích tinh nghịch, đôi khi làm mê ly như 'cắn giày và nhảy, lắc đầu để nảy qua nảy lại. Thật là thú vị. So với cảm giác tuyệt vời này, việc ăn một miếng thịt chỉ là niềm vui rẻ tiền của những chú mèo bình thường”.
Thật không ngoa khi chị Ni nói rằng một chú chó không nghịch ngợm là một chú chó buồn chán. Chúng ta sống trong thế giới của thời gian, nhưng cách chúng ta sử dụng thời gian đó để tự do là quyết định của chính mình. Không ai có thể trưởng thành mà không gặp khó khăn, không nghịch ngợm. Đây có thể là một câu chuyện vui, nhưng có lẽ đằng sau đó là nỗi lòng của tác giả, nhìn thấy cuộc sống náo nhiệt ở thành phố, nơi mà mọi người bỏ quên cái gọi là tuổi thơ. Chúng ta, những người sắp trưởng thành và đã trưởng thành, vô tình lấy đi sự vô tư của trẻ con. Nguyễn Nhật Ánh kể một câu chuyện thay cho tâm trạng của chúng ta, làm người đọc mê mẩn bởi cách ông thổi hồn vào câu chuyện gần gũi nhưng sâu sắc.
Câu chuyện diễn ra trong những ngày hè sôi động, khi Bêtô đến thăm nhà chị Ni. Trong nhà có ba con mèo và bốn con chó, được đặt tên như con người, thể hiện tình yêu của bà dành cho những người bạn bốn chân của mình. Trên đời, đôi khi tên gọi, cử chỉ quan trọng hơn cả lời nói, con người biểu hiện tình cảm qua giọng điệu, còn loài chó biểu hiện qua cách lắc đuôi.
Thêm một nhân vật mới - cậu Laica, chú chó vui tính nhất trong bầy thú cưng của bà cố. Mặc dù hay quậy phá nhưng cậu ta luôn trung thành và quấn quýt bên bà. Khi Laica đi theo chị Ni về nhà chơi, cậu ta rất nghịch ngợm và bà cố phải ẵm cậu đi theo để yên. Sau đó, Laica nhanh chóng kết bạn với Bê tô và hai người cùng gây ra nhiều trò phá phách vui nhộn. Đôi khi những kỷ niệm nhỏ bé như vậy khiến ta nhớ lại tuổi thơ của mình, có khi đã từng khóc lóc vì mẹ vắng nhà một mình.
Bên cạnh những tâm trạng đáng yêu, còn có những triết lý sâu sắc mà ta không luôn nhận ra. Người bạn triết lý Binô đã làm cho thế giới của những chú cún trở nên thú vị hơn. Bino là một chú cún trắng như bông, với bộ lông xù ra bốn phía, hình ảnh đó tạo nên sự tò mò và gắn kết giữa Bê tô và Bi nô. Có lẽ mỗi người trong chúng ta đều có những điều thú vị riêng, chỉ cần nhớ lại là sẽ thấy!
Cuộc sống trở nên thú vị hơn khi chúng ta nhận ra những thông điệp nhỏ bé, giống như trong nhóm bạn của bạn, “Bino luôn là người thú vị, thông minh và đặc biệt. Với tính cách điềm đạm của mình, Bino đã dạy Bêto rằng mõm không chỉ để ăn uống mà còn để trò chuyện và kể chuyện. Có lẽ con người cũng vậy, nếu phát huy những giá trị tốt đẹp từ tâm hồn thì sẽ trở nên thơm tho hơn.
Trong “Tôi là Bê tô”, tác giả không chỉ giảng giải mà còn mang lại những câu chuyện thực, hồn nhiên và chân thành. Thừa nhận rằng, trong thế giới của trẻ con và cún, có một điều chung là đứa bạn xấu nhất thường là đứa bạn quyến rũ nhất. Một đứa bạn thú vị luôn khuyến khích ta làm những điều mới mẻ, không tuân theo quy tắc luôn mang lại niềm vui hơn. Những kỷ niệm về thời đi học, vui chơi với bạn bè mới là điều khiến ta cười thả ga.
Nhắc đến quê hương của chị Ni, là kỷ niệm của một người xuất thân từ nông thôn, là người thường viết những bài thơ sâu lắng.
Có lẽ loài cún cũng giống con người, đôi khi thời tiết có thể làm cho ta tràn đầy cảm xúc. Như ngày nắng sau cơn mưa, làm cho ta nhớ về quê hương với những cảm xúc rơi rớt. Bê tô không biết rõ quê mình ở đâu, nhưng cậu có cảm giác quen thuộc với nơi đây, nơi có nắng gió, cây cỏ, tiếng chim và tiếng dế, tất cả làm cho cậu cảm thấy như là đất mẹ.
Mỗi người đều có một miền quê để nhớ, ngay cả tôi cũng vậy.
Trí nhớ con người như một căn phòng đầy sách, cần phải sắp xếp thường xuyên để không bị lãng quên. Mỗi người sinh ra đều có một cái tên, cái tên đó là dấu hiệu để phân biệt người này với người khác.
Tôi sẽ kể tiếp câu chuyện cuối của Tôi là Bi tô. Khi Bi nô bị ốm, bác sĩ thú y yêu cầu chị Ni tách Bi nô ra để không làm Bê tô lây bệnh. Tuy nhiên, sau một thời gian ngắn, Bi nô đã hồi phục và hai chú cún được chơi chung với nhau.
Nếu một ngày, không còn ai nhớ đến bạn nữa, bạn sẽ biến mất khỏi thế giới này. Những kí ức về người sống dành cho người chết sẽ không ở lại mãi mãi, mà chỉ tồn tại trong một nơi khác xa.
Sau khi Bi nô ốm, bà cố chị Ni không chống chọi nổi với những cơn giá rét. Điều này khiến cho một lúc nào đó, tất cả những hình ảnh quen thuộc trong tâm trí tan chảy và khiến tim bạn thắt lại.
Cái tên của mỗi người là điều đặc biệt, không có tên, người ta gọi là vô danh. Tên là một trong những điều thú vị mà cuộc sống cất giấu ở trong tâm hồn của mỗi người.
Gia đình là điều quý giá nhất. Khám phá những điều tuyệt vời đó làm tăng thêm ý nghĩa của cuộc sống và làm cho cuộc sống trở nên đáng sống hơn.
Tác giả: Kim Loan - Nhà xuất bản MyBook