Trên thế gian này, có vạn ngôn từ, nhưng để diễn đạt tình cảm đối với một người, tôi tin rằng có nhiều ý nghĩa hơn mà chúng ta không thể nào diễn tả hết được. Tờ rơi có hạn, nhưng tình yêu thì vô biên và không thể đong đếm được. Thậm chí, có những người sẵn lòng vượt qua dòng thời gian, sống lại cuộc đời, chỉ để tìm kiếm hình bóng của người mà họ yêu thương. Đó là câu chuyện mà Atsushi Matsuhisa muốn chia sẻ với độc giả trong tác phẩm “Xin Được Bên Em Một Lần Nữa”.
“Xin Được Bên Em Một Lần Nữa” được kể từ góc nhìn của Tomiya Keita. Tuy nhiên, anh phóng viên trẻ này không phải là nhân vật chính. Tomiya Keita và cô đồng nghiệp của anh, Noda, chỉ là những người chứng kiến câu chuyện tình yêu của nhà văn 'chuyên viết truyện khiêu dâm' Sasada Jun, cảm nhận tình yêu sâu sắc mà ông dành cho một người phụ nữ. Sau đó, họ viết nó thành sách, trở thành những người truyền thông chuyển tải câu chuyện cho độc giả.
Người đàn ông ngồi bên cạnh bàn nói với chúng tôi: “Rất vui được gặp bạn”. Trước khi nhìn chính xác hơn, tôi nói: “Xin lỗi đã làm phiền” và bỏ đôi giày sneaker của mình. Có ba đôi giày đã được xếp sẵn. Khoảng trống trước cửa không rộng lắm, tôi đi vào trong để Noda có thể cởi giày.
Khác biệt so với không gian mờ nhạt ở ngoại ô, phòng bên trong sáng sủa và rộng rãi, khoảng 30m2 và không có vách ngăn. Bàn làm việc và kệ sách đều được đặt gần cửa sổ phía góc trong, để lại không gian đủ cho việc chơi golf, thậm chí còn đủ chỗ để đặt bàn bóng bàn và chơi một trận ở đây.
Người đàn ông bên kia bàn đứng dậy. Tóc dài vượt vai, hơi rối, một phần tóc đã chuyển sang màu bạc. Đôi mắt nhỏ. Áo phông tay dài màu tím xanh, không có hoa văn nào đặc biệt và quần kaki kiểu lính.
“Tôi là Sasada.”
Cách nhìn xã hội đặt ra khiến cho cụm từ “tác giả viết truyện khiêu dâm” thường mang nhiều ý kiến tiêu cực. Thậm chí, một số có thể cho rằng đó là điều dơ bẩn và đáng xấu hổ. Thế nhưng, tính cách và tình yêu của Sasada Jun đã phủ lên những suy nghĩ tiêu cực đó bằng một cách mạnh mẽ. Trong quyển sách, người đọc có thể cảm nhận được tình yêu không biên giới mà ông dành cho Natsuko. Điều đặc biệt nhất phải kể đến là thời gian Natsuko chống chọi với căn bệnh ung thư và họ gặp nhau rất ít.
Natsuko được xét nghiệm máu tại một bệnh viện mới mở gần nhà. Phát hiện ra một số dấu hiệu bất thường, bác sĩ đã đặt cho cô lịch khám chi tiết tại một bệnh viện lớn vào ngày hôm sau. Vào lúc tám giờ tối, Natsuko gửi một tin nhắn cho Sasada: “Ngày mai tôi phải dậy sớm nên tôi sẽ đi ngủ sớm. Chúc anh ngủ ngon.” Ngày hôm sau, cô đi khám theo lịch hẹn, và bác sĩ chẩn đoán cô mắc bệnh ung thư máu ác tính và cô được nhập viện ngay lập tức.
“Natsuko sống thêm nửa năm sau đó.”
Sasada nói một cách đều đều. Tôi và Noda không biết phải nói gì, chỉ có thể để cho không khí yên bình lấp đầy không gian.
“Anh có thể ghé thăm cô ấy không?”
Noda nhẹ nhàng hỏi. Tôi hiểu ý của cô ấy là “Anh có thường xuyên đến thăm cô ấy không?” Sasada đáp lại câu hỏi bằng cách gật đầu nhẹ nhàng.
“Người thân của cô ấy thường đến thăm. Dù sao thì cô ấy vẫn rất mở và thân thiện. Có rất nhiều khách đến thăm cô ấy. Tôi chắc chắn không thể tự nhiên ra vào. Dĩ nhiên, tôi hiểu rõ rằng mình không thể gặp cô ấy một cách trực tiếp. Điều đáng tiếc nhất là chỉ khi đó tôi mới nhận ra, Natsuko không chỉ buồn về căn bệnh mà còn khổ sở vì mối quan hệ không rõ ràng với tôi.”
“Vậy…”
“Tuy vậy, Natsuko vẫn tận dụng những khoảnh khắc không ai đến để liên lạc với tôi. Mỗi tuần, có lẽ một, hai lần. Không có nhiều cơ hội. Tôi không chần chừ một giây nào để đến gặp cô ấy ngay. Nghe như là một anh trai mới tinh lén lút gặp gỡ với một chị đã có chồng phải không?” Có vẻ Sasada đang cố gắng khiến chúng tôi cười nhưng tôi và Noda chỉ biết im lặng.
Ánh nắng cuối ngày chiếu sáng trực tiếp vào phòng của Sasada. Một cách không hiểu sao, tôi lại nghĩ về bé Mèo đang ở đâu vào lúc này, rồi tôi quét mắt qua mọi góc của căn phòng trống rỗng. Mèo không sống đến ba mươi năm.
…
Sau đó, Sasada bắt đầu viết cuốn tiểu thuyết thứ sáu. Điều động viên chính là Natsuko. Đôi khi, anh vẫn nhắn tin và đến thăm cô ấy. Nhưng gặp không thường xuyên, càng không thể ôm cô ấy như trước.
Để đền bù phần thiếu thốn đó, anh luôn nghĩ về cô: những câu chuyện mà cô kể cho anh nghe từ khi còn là một cô bé, từ khi là học sinh cấp ba, và cả khi cô đi tìm việc làm. Anh tưởng tượng Natsuko trước khi gặp anh như thế nào. Anh muốn kể cho cô nghe, muốn cô biết rằng anh đang viết một cuốn tiểu thuyết mới. Anh muốn nói rằng anh sẽ tiếp tục cuộc sống bình thường, và anh hy vọng cô ấy sẽ hồi hộp chờ xem kết thúc của cuốn tiểu thuyết này. Tất cả những cảm xúc đó kích thích anh và khiến anh nảy ra một ý tưởng. Anh sẽ viết một câu chuyện về một cô gái, lấy bối cảnh là thành phố mà cô ấy sinh ra và lớn lên, trường học mà cô ấy đã theo học, những câu chuyện và tuổi thơ của cô ấy sẽ được tưởng tượng.
Hắn bắt đầu phỏng vấn Natsuko để có thêm tư liệu. Những kỷ niệm về tuổi thơ đẹp và xấu. Những cảnh đời khi nàng còn đi học. Những niềm vui của trung học, những tình yêu đầu đời. Những kỳ thi…
Những câu chuyện mà hắn nghe trực tiếp từ Natsuko hoặc đọc qua tin nhắn, đã trở thành nguồn cảm hứng cho trí tưởng tượng của Sasada và cũng là nguồn sức mạnh cho hắn. Không thể nói rằng hình tượng đó chính là Natsuko của hắn, nhưng ít nhất cũng phải là một cô gái đẹp như Natsuko và cảnh đẹp của thành phố mà Natsuko đã sống mà hắn muốn mô tả rõ ràng trong cuốn tiểu thuyết này.
Sau nửa năm chịu đựng điều trị đau đớn, Natsuko tạm thời ổn định và được xuất viện, về nhà để được chăm sóc. Lòng nàng đầy hạnh phúc và yên bình, Sasada cũng thế. Dù không thể đến thăm nàng trong bệnh viện, nhưng ít nhất là hắn cảm thấy bình yên trong lòng. Cuốn tiểu thuyết về thời cấp ba của Natsuko cũng được viết ra một cách trôi chảy.
Nhưng chỉ hai tháng sau đó, vài ngày sau sinh nhật ba mươi ba của nàng, tình hình sức khỏe của Natsuko bất ngờ chuyển biến xấu, khiến nàng phải nhập viện một lần nữa. Vài ngày sau đó, Sasada nhận được tin nhắn từ nàng: “Nếu có thời gian, anh có thể đến để nũng nịu với em một chút không?”, hắn trả lời: “Tất nhiên là được”. Hắn mang theo bộ đồ ngủ mà Natsuko nhờ, mua trà sữa ở tầng một của bệnh viện, chờ đến khoảng sáu giờ, sau khi bữa tối đã qua, để đến phòng của Natsuko. Chỉ ba tháng trước đó, không ai trong hai người nghĩ rằng họ sẽ phải quay lại căn phòng này.
…
“Anh ơi, em muốn quay lại quá khứ, trở về lúc em hai mươi sáu tuổi.”
Natsuko nói, vẫn giữ nụ cười trên môi.
“Ý em là em không nên gặp anh ư?”
“Không, em muốn bắt đầu lại từ đó. Em muốn trải qua lại những ngày tháng ấy. Thực ra, em muốn gặp anh từ khi em hai mươi tuổi.”
Sasada và Natsuko nhắm mắt và hôn nhau, một nụ hôn đầy tình cảm, không hề chứa đựng dục vọng nào.
Tuy nhiên, sau ba tháng, tức là đúng một năm sau khi nhập viện lần đầu tiên, bác sĩ thông báo Natsuko không thể tiếp tục điều trị hóa trị ung thư. Không còn cơ hội cấy ghép tủy, từ nay chỉ còn thuốc ức chế tế bào ung thư. Điều này có nghĩa là không biết bao lâu nữa, nhưng chắc chắn Natsuko chỉ có thể chờ đợi cái chết.
Natsuko rất mạnh mẽ. Ngày hôm đó, không biết nàng đã rơi bao nước mắt, trải qua bao nỗi tuyệt vọng và sợ hãi bao nhiêu lần. Nhưng ngay hôm sau, Natsuko đã vui vẻ nhắn tin cho Sasada: “Em muốn xem một bộ phim vui vẻ, bất cứ bộ phim gì cũng được, anh cho em mượn đi”. Dù Natsuko vẫn chưa sẵn lòng chấp nhận số phận, nhưng khi nghĩ đến sự lạc quan của cô bé, Sasada cảm thấy đau lòng và kính trọng. Lúc đó, hắn mới nhận ra lý do mình yêu cô gái này.
“Tôi muốn trở thành người như cô ấy.”
Sasada nói.
Tôi không biết phải đáp lại như thế nào. Cạnh tôi, Noda đang rơi nước mắt.
Tiếp tục tác động sâu vào tâm trí người đọc, tác giả mô tả cách Sasada Jun đối mặt với thời gian sau khi Natsuko ra đi. Dù hiếm khi sử dụng từ ngữ để diễn tả nỗi buồn, thậm chí giọt nước mắt cũng hiếm khi lăn dài. Nhưng chỉ qua những hành động đơn giản của Sasada, sự đau đớn và niềm nhớ mong dần hiện hình, tạo nên một bức tranh tương tư âm thầm và bi thương.
Anh đến quán cà phê nhỏ mà Natsuko thường ghé mỗi khi quá giờ ăn trưa, gọi món cơm cà ri mà Natsuko thích.
Anh cũng ghé quán rượu mà Natsuko thường lui tới, đặt thêm một chén cho Natsuko và uống whiskey một mình.
Anh vuốt ve những bức ảnh của Natsuko, đọc lại từng dòng tin nhắn với nàng. Anh đi đến những địa điểm Natsuko từng đến, như một người đong đầy kỷ niệm về người con gái anh yêu.
Và rồi, bảy tháng trôi qua như một cơn gió.
Đã tròn tám năm kể từ ngày gặp gỡ Natsuko. Cũng chính ngày hôm đó, cuối tháng Bảy, anh quyết định thực hiện một điều anh muốn từ lâu. Trong buổi tang của Natsuko, anh chỉ đến nhà tang lễ một cách trực tiếp từ ga. Nhưng lần này, anh muốn đi qua những con phố mà nhà Natsuko từng đứng bên cạnh, từng ngày trôi qua.
Anh theo dõi địa chỉ trên tấm thiệp cảm ơn anh nhận được từ buổi lễ. Trời nắng nóng, trên bầu trời đầy mây đen. Anh bước qua con đường mà Natsuko đã đi học cấp hai như trong lá thư nàng viết. Anh nhớ Natsuko từng đi từ ga về nhà chỉ mất mười lăm phút bộ dạng. Con đường ngõ nhỏ nhưng vẫn đông đúc, hai bên đường có những cửa hàng lớn, rồi cả siêu thị.
Khi anh gần đến nhà của Natsuko, anh cảm thấy tim mình đập loạn nhịp. Sau đó, căn nhà ấy hiện ra, lớn hơn và đẹp đẽ hơn anh tưởng. Khu vườn được chăm sóc đẹp mắt, có thể nhìn thấy từ xa. Natsuko đã trưởng thành ở đó.
Sau đó, anh đi theo con đường Natsuko đi học cấp hai, rồi đến thư viện thành phố mà anh nghĩ nàng thường dạo qua.
Rời Tomoguchi, anh tới Mizuho, nơi có trường cấp ba mà Natsuko từng theo học. Lần trước, khi anh đến đây, sân trường vắng vẻ và buồn bã. Natsuko kể về ngày xưa trường rất đông nhưng bây giờ không còn tiếng cười hay bóng dáng cô nữ sinh nào chơi đùa. Từ Mizuho, anh đi bằng xe buýt đến Takemizu, nơi có trường đại học mà tình đầu của Natsuko hồi cấp ba theo học. Anh muốn tìm lại kí ức về nàng và đặt chân đến những nơi mà nàng đã đi qua.
Khi bước lên xe buýt, trời bắt đầu mưa rất to, sấm chớp vang vọng. Hắn đứng trong xe, nhìn ra ngoại ô Mizuho, mờ ảo dưới mưa, lòng tràn ngập nỗi buồn.
“Anh muốn gặp em, thật sự là muốn. Hôm nay anh đã đến nhà em rồi đấy.”
Hắn muốn nói điều đó với nàng, muốn thấy nụ cười của nàng khi nghe: “Anh nói thật không?”
Hắn từng khóc, nhưng chỉ một chút. Một năm trôi qua, hắn chưa từng khóc nhiều như vậy. Hắn nghĩ chưa đến lúc. Nhưng khi mưa gió ngoài kia, hầu như hắn đã rơi vào khóc lớn, may mắn là hắn kịp giữ lại. Sasada gửi tin nhắn cho số của Natsuko, nhưng không viết gì. Sau đó, hắn nhận được thông báo tin nhắn không gửi được.
Ba tuần sau đó, một năm kể từ khi Natsuko ra đi. Sasada vẫn đi theo những nơi Natsuko đã đi và sẵn lòng dành cả ngày cho việc này trong thành phố.
Ngày xưa, đôi khi anh và Natsuko đã nắm tay nhau đi dọc con đường rất dài từ Shinjuku đến Shibuya qua đường Meiji giữa những đêm khuya tĩnh lặng.
...
“Lúc này, tình yêu của anh dành cho em vẫn nồng nàn đến mức khiến anh muốn rơi lệ. Và anh sẽ viết về em. Không phải trong một câu chuyện khiêu dâm, mà là trong một câu chuyện đầy tình cảm, về chúng ta, về cuộc sống, về mọi điều mà chúng ta đã trải qua. Dù biết rằng điều đó là không thể, nhưng anh vẫn muốn em đọc.”
Và dù không biết nàng ở đâu, nhưng anh vẫn quyết tâm nói ra điều ấy, để nàng biết:
“Anh sẽ viết về em.”
Theo Phật, để đổi được duyên gặp nhau trong kiếp này, cần phải ngoảnh mặt nhìn nhau 500 lần trong kiếp trước. Câu chuyện Xin Được Bên Em Thêm Lần Nữa đặt ra câu hỏi về tình yêu của Sasada đối với Natsuko, đủ đắng để thời gian lùi về trước và yêu lại một lần nữa. Nỗi buồn từ cái chết của Natsuko vẫn còn đọng lại, nhưng tác giả đã khéo léo hé lộ thêm một sự thật khác, bằng cách tương tác các chi tiết nhỏ từ đầu để tạo nên một bức tranh về tình yêu vượt qua thời gian.
Sau khi yêu Natsuko, Sasada bắt đầu lo lắng về ngày Natsuko sẽ ra đi trong câu chuyện của mình. Đó là điều cần giải quyết ngay.
Mỗi khi gặp Sasada-tương-lai, anh luôn hỏi chi tiết về tương lai, cố gắng làm mọi cách để không để Natsuko ra đi.
Dần dần, Sasada cảm ơn Sasada-tương-lai vì đã giúp anh hiểu ra vận mệnh mới của họ. Anh giúp Sasada-tương-lai vượt qua nỗi đau bằng cách ghi lại suy nghĩ của mình về Natsuko và kẹp chúng vào một cuốn sách trong thư viện Natsuko làm việc.
Cả Sasada và Natsuko đều đọc lời nhắn của Sasada-tương-lai nhiều lần, và cùng nhau suy nghĩ về chúng. Natsuko gửi lời nhắn đầy ý nghĩa cho Sasada-tương-lai, bày tỏ lòng biết ơn và hy vọng anh sẽ vượt qua nỗi buồn để tiếp tục cuộc sống. Sasada đặt lời nhắn đó vào cuốn sách và đưa nó đến thư viện nơi Natsuko làm việc.
Sasada cảm thấy rằng anh sẽ không gặp lại phiên bản của mình từ tương lai nữa. Anh chỉ muốn chúc cho phiên bản đó sống trọn vẹn, dù không có Natsuko bên cạnh.
Xin Được Bên Em Thêm Lần Nữa là một câu chuyện đậm chất cảm động. Tác giả đã sử dụng cuộc sống của Sasada Jun để gợi mở cho Tomiya Keita và độc giả về tình yêu và sự trân trọng. Cuốn sách khiến người đọc tự suy ngẫm về quan hệ của mình, qua quá khứ, hiện tại và tương lai. Dù không có câu trả lời chính xác, nhưng cả Sasada Jun, Tomiya Keita và chúng ta đều biết rằng, hãy theo đuổi trái tim mình để tìm kiếm tình yêu và không hối tiếc.
Tác giả: Quỳnh Giao - MytourBook