Như việc đi cùng đoàn người đi khai thác vàng đến vùng A-lax-ca, Bắc cực mênh mông tuyết trắng, với cảnh vật và con người đầy ấn tượng, dữ dội không giống nhau. Đặc biệt là việc miêu tả về con chó Bấc, mối quan hệ đầy cảm động giữa Giôn Thoóc-tơn và con chó Bấc là điểm đặc biệt và cảm động nhất. Tác giả không chỉ tập trung vào ngoại hình và hành vi tự nhiên của con chó Bấc mà còn sâu vào tâm hồn, thế giới tinh thần của con vật, thể hiện tình yêu thương đậm sâu, hiếm có, và cảm động. Đoạn văn về Con chó Bấc là một đoạn văn ngọt ngào, thơ mộng khi nói về một tình yêu thương chân thành giữa người và vật nuôi.
Có lẽ do đã trải qua những ngày khó khăn kéo xe trượt tuyết, gặp gỡ những ông chủ tàn bạo, nên con chó Bấc mới thấu hiểu sâu sắc ý nghĩa của tình người. Thức ăn mà nó kiếm được là roi vọt, là sự bó thí của những người tàn ác và đang khát vàng. Chính vì thế từ khi được Giôn Thoóc-tơn cứu sống, nó mới có được cảm giác của “một tình yêu thương thực sự, đậm đà lần đầu tiên nảy nở trong lòng nó'. Nó cũng đã một lần ít ỏi được trải nghiệm hương vị của tình thương khi sống trong nhà của ông Thẩm phán Mi-lơ giữa thung lũng Xan-ta Cla-ra dưới ánh nắng mặt trời.
Con chó Bấc không bao giờ quên những ngày tháng tươi đẹp và ngắn ngủi ấy. Các chuyến đi săn, lang thang cùng các cháu trai của ông Thẩm chỉ là thứ tình cảm làm việc cùng nhóm bạn. Đối với các cháu nhỏ của ông Thẩm, đó là một nhiệm vụ bảo vệ tự hào, còn với ông Thẩm, đó là một tình bạn đáng trân trọng và đoàn kết.
Lân-đơn đã có cách mô tả rất đặc biệt về mối quan hệ của Bấc với các thành viên trong gia đình của ông Thẩm phán Mi-lơ. Bấc chỉ là một con chó săn, một người giữ nhà, và một con chó cảnh. Đó là tất cả!
Nhưng từ khi nó được sống với Giôn Thoóc-tơn, nó được ông chủ mới của mình “đánh thức” những tình thương, những cảm xúc chưa từng trải qua, chưa từng có: “sôi nổi, nồng nàn, thương yêu đến mức tôn thờ, thương yêu đến mức cuồng nhiệt... '.
Cảm xúc vui, buồn, yêu thương, giận dữ cũng giống như dòng nước có độ rộng, độ sâu và bề dày khác nhau. Mọi cảm xúc đều có nguồn gốc, và nguồn gốc của tình yêu thương sâu xa mà Bấc tìm thấy ở Giôn Thoóc-tơn là anh đã “cứu sống nó”, anh là “người chủ lý tưởng”. Đó là điều rất quý giá, vì nó đã vượt qua mối quan hệ của con vật với con người, tiến tới mối quan hệ của tình thương, tình người. Mối quan hệ tình cảm ấy, con chó Bấc đã cảm nhận được bằng trực giác, bằng cảm xúc, bằng sự nhạy bén, thông minh mà chỉ có những con chó như Bấc mới có.
Giôn Thoóc-tơn đã “chăm sóc”, đôi khi là một lời chào “hớn hở”, đôi khi là một cử chỉ “thân mật”, đôi khi là khi anh ngồi xuống lâu để “nói chuyện” với Bấc, và cả hai cùng cảm nhận, đồng cảm, cùng “thích thú”. Giôn Thoóc-lơn “thích túm chặt đầu Bấc rồi đặt đầu của anh vào đầu nó, hoặc lắc nó vài cái và thì thầm những lời nói ngọt ngào'. Với Bấc, đó là những khoảnh khắc đầy kỳ diệu mà chỉ có Giôn Thoóc-tơn mới dành cho nó trong sự vuốt ve, yêu thương. Lúc đó, con Bấc cảm thấy “vui sướng không thể tả được', “âm thanh của tiếng rủa vui mừng'. Sự vui sướng của Bấc đạt đến đỉnh điểm, đôi khi nó cảm thấy “tim mình muốn nhảy ra khỏi ngực'.
Tình thương giữa con người và vật nuôi cũng có sự trao đổi và nhận những phản hồi trong mối giao tiếp. Đây là một đoạn văn đặc sắc mô tả mối quan hệ đặc biệt và đẹp đẽ giữa con người và vật nuôi:
“Khi được thả ra, nó đứng dậy thẳng lên, mỉm cười, mắt biểu cảm, họng phát ra những âm thanh không thốt nên lời, và cứ như vậy trong tư thế yên bình. Những lúc đó, Giôn Thoóc-tơn lại khen ngợi: “Trời ơi! Nó gần như có thể nói rồi!”.
Bấc như một đứa trẻ đầy tình cảm, nó “biểu hiện tình yêu thương gần như làm đau người ta”. Nó thường cắn vào tay Giôn Thoóc-lơn 'để lại vết cắn vào da một lúc sau mới mất'. Và chỉ có anh mới hiểu rằng 'cái cắn đó là cử chỉ âu yếm, yêu thương”.
Lân-đơn với tình yêu động vật, khả năng quan sát và miêu tả, đặc biệt ông đã phát hiện ra, đã “sống' với những cảm xúc, những biến thái tâm trạng, ông đã diễn đạt, hiểu được 'ngôn ngữ riêng của một vật nuôi đã được nuôi dưỡng và gắn bó lâu dài với con người, một vật nuôi thông minh nhất, trung thành nhất và đầy tình cảm nhất, để nói lên một cách cảm động về mối quan hệ “sôi nổi, nồng cháy, thương yêu đến mức tôn thờ, thương yêu đến mức cuồng nhiệt” giữa Giôn Thoóc-tơn và Bấc.
Nếu phần đầu tiên, tác giả đã sử dụng mối quan hệ giữa Bấc và gia đình Thẩm phán Mi-lơ để làm nổi bật mối tình yêu thương đặc biệt giữa Bấc và Giôn Thoóc-tơn, thì ở phần giữa ông so sánh cách Bấc và những con chó khác biểu hiện tình cảm với chủ, mỗi con một phong cách. “Xơ-kit thường đặt mũi dưới bàn tay của Thoóc-tơn và hích, hích mũi cho đến khi được vỗ về. Thỉnh thoảng tựa đầu lên đầu gối của Thoóc-tơn”. Bấc biểu hiện tình thương bằng 'sự tôn thờ”, sung sướng đến “cuồng nhiệt” khi được Thoóc-tơn “vuốt ve” hoặc 'nói chuyện” với nó. Lân-đơn đã nhìn nhận và miêu tả thế giới động vật như thế giới con người, tràn ngập tình yêu thương và biết sống trong sự giao tiếp hạnh phúc! Bấc “thường nằm phục ở chân Thoóc-tơn hàng giờ, mắt hau háu, tỉnh táo, linh lợi, nhìn thẳng vào mặt anh, chăm chú vào đấy, xem xét kỹ nét mặt, theo dõi với một mối quan tâm đặc biệt từng biểu hiện thoáng qua, mọi cử động hoặc thay đổi trên khuôn mặt”. Có khi Bấc ngắm chủ từ phía sau, và qua giao tiếp linh cảm, anh quay đầu nhìn lại, đôi mắt Thoóc-tơn 'tràn ngập tình cảm tự lòng”, còn “tình cảm của Bấc cũng lóe lên qua đôi mắt nó.
Cách ngồi, cách nhìn, cách lắng nghe và theo dõi cặp mắt và ánh mắt của Bấc hiện lên trên trang văn như một tâm hồn con người, với biểu cảm sâu sắc, với tâm hồn cao quý. Bấc không chỉ có tình yêu thương mà còn có những suy nghĩ sống bên “người chủ lý tưởng”.
Bấc cũng có nỗi lo. Cuộc sống nhiều thăng trầm đã qua, luôn ám ảnh nó, 'nó không muốn rời xa Thoóc-tơn một bước”. Nó luôn lo lắng, Thoóc-tơn cũng sẽ biến mất khỏi cuộc sống của nó như Pê-rôn và Phơ-răng-xoa và anh chàng người lai Ê-cốt đã từng đi qua rồi biến mất. Ngay cả trong giấc mơ, nỗi lo này cũng luôn ám ảnh nó. Mỗi đêm nó đều tỉnh giấc giữa đêm, rồi trườn qua giá lạnh để 'lắng nghe tiếng thở đều đều của chủ'. Chi tiết đó là một nét vẽ cảm động gợi lên nhiều tình cảm xót xa. À, không chỉ riêng ở con người, mà cả đối với những vật nuôi như Bấc thông minh, tình cảm này cũng sợ lạc mất! Tác giả đã diễn đạt điều đó và diễn đạt bằng những hình ảnh đầy ý nghĩa.
Tóm lại, tác giả đã mô tả tình thương động vật một cách sinh động. Ông đã mô tả sâu sắc, lôi cuốn con chó mang tình cảm của con người. Đã sống tình thủy chung như con người. Chúng ta học được nghệ thuật tinh tế, biểu cảm trong miêu tả động vật. Bấc, với tính nhân từ, lòng trung thành, làm cho thế giới tâm hồn của chúng ta phong phú hơn đối với những vật nuôi trong gia đình. Biết sống trong tình người, trong tình thương là cách sống đẹp nhất.
Mytour