..Mẹ ơi, đó là ai gọi con trên những đám mây cao kia
...Mẹ ơi, đó là những ai gọi con dưới những đợt sóng rì rào...
Hãy lắng nghe những dòng thơ ngọt ngào như lời ca của Tagore, nhà thơ vĩ đại của Ấn Độ. Năm 1913, với tập thơ Đất trời kính tặng ông đã đoạt giải Nobel văn học. Thơ của Tagore là 'tiếng hát về tình yêu', là 'ước mơ và khát vọng về tự do, hạnh phúc'. Thế giới thơ của ông dành cho 'thế giới trẻ thơ' một vị trí đặc biệt, ấm áp và lãng mạn.
Bài thơ Mây và sóng miêu tả về tình mẹ con và những ước mơ kỳ diệu của tuổi thơ. Đây là một trong những tác phẩm xuất sắc trong tập Thơ Trăng non (1915) của danh thơ. Bài thơ truyền đạt tình cảm trìu mến như một khúc hát về tình yêu gia đình, về sự kỳ diệu của thiên nhiên.
Đứa trẻ ngẩng mắt nhìn bầu trời xanh, nghe mây trên cao gọi mời. Mây hiền lành mời em bé cùng bay lượn 'vui đùa cùng buổi sớm vàng', và 'tựa hồ đùa giỡn cùng ánh trăng bạc' từ lúc bình minh đến khi trăng lên cao. Mây nhân hóa, mang gương mặt, nụ cười và lời nói thủ thỉ tâm tình:
Chúng ta sống vui vẻ từ sáng đến tối,
Chúng ta vui đùa với buổi sớm vàng rồi lại cùng nhau đùa giỡn với ánh trăng bạc.
Cuộc trò chuyện giữa mây và em bé không chỉ thể hiện sự bay bổng, hồn nhiên của tuổi thơ mà còn khẳng định sự tuyệt vời và mãnh liệt của tình yêu mẹ:
Mẹ ở nhà đợi con, con không thể nào bỏ mẹ được.
Yêu thương mẹ, yêu cái ấm áp của tổ ấm... là những tình cảm trong trẻo, sâu lắng của đứa trẻ. Có gì hạnh phúc bằng việc được sống gần bên mẹ thân yêu:
Con làm mây bay, mẹ làm ánh trăng sáng lấp lánh
Hai tay con ôm lấy mặt mẹ, trong khi mái nhà của chúng ta chính là bầu trời xanh.
Sự tưởng tượng phong phú và tình yêu của tuổi thơ mãnh liệt từ Ta-go đã tạo nên những dòng thơ đẹp về hạnh phúc trong tuổi thơ. Ở đây, tình thương gia đình được ca ngợi như một phần của vũ trụ!
Ngắm mây trôi... sau đó em bé nghe tiếng sóng vỗ, sóng hát. Sóng như là đại diện của biển cả bao la đến với em bé. Sóng vỗ rì rào. Sóng vẫy gọi mời em bé. Tuổi thơ nào không khao khát, không mơ ước? Sóng thì thầm mời em đi vào một cuộc du hành xa xôi: 'Chúng ta cùng hát từ sáng đến chiều, chúng ta cùng đi mãi mãi'. Và sau đó, dọc theo bờ biển... sóng sẽ đưa con đi đến mọi nơi, mọi chân trời xa xôi.. Nhưng em bé lại lắng đọng băn khoăn: 'Nhưng khi tối về, mẹ tôi sẽ nhớ tôi như thế nào?'. Sóng cuốn theo cát rồi lại lùa đi xa, lại vỗ vào... Em bé nhìn theo dòng sóng xa xôi trên bờ biển:
Làm sao có thể xa mẹ được chứ?
Họ (cái sóng) mỉm cười, nhảy nhót, và từ từ xa dần...
Mơ ước đi xa vẫn hiện hữu, nhưng em bé lại lưỡng lự, băn khoăn. Em không thể đi theo mây (bay cao) nên cũng không thể ra xa như sóng (đi xa). Đối với em, chỉ có mẹ yêu thương hiền lành, nguồn vui ấm áp và thiêng liêng, được tạo hóa ban cho: tình thương mẫu tử. Em mơ ước khám phá mọi chân trời, mọi góc biển, nhưng em không muốn mẹ nhớ, mẹ buồn. Hiện tại, không có chuyện em “rời xa mẹ'. Niềm hạnh phúc về mẹ hiền vẫn lung linh trong hồn em:
Con biến thành sóng, mẹ là biển bao la
Con trôi, trôi như làn sóng vỗ bờ
Tiếng cười vui vẻ của con tan vào lòng mẹ.
Và không ai trên thế gian này biết mẹ con đang ở đâu....
Câu thơ 'Con làm sóng, mẹ làm mặt biển' là một câu thơ sâu sắc, chứa đựng nhiều triết lý. Không có biển thì không có sóng. Biển và sóng là một, giống như mẹ và con. Khi sóng vỗ, biển cũng hát vang. Khi 'con cười vui vẻ bên mẹ' là lúc mẹ cảm thấy hạnh phúc. Do đó, khi con vui vẻ, mẹ cũng vui. Nhà thơ dùng hình ảnh sóng và biển để miêu tả cuộc sống tuổi thơ với tất cả những niềm vui và nỗi buồn.
Đặc biệt của bài thơ là hai mẩu đối thoại giữa em bé với mây, giữa em bé với sóng, xen kẽ với những lời thầm kín với mẹ yêu quý. Đây là một bài thơ trong trẻo, tinh tế của Ta-go nói về thời thơ ấu. Yêu thiên nhiên, sống hồn nhiên thích phiêu lưu mạo hiểm, tưởng tượng phong phú, hiền hậu... là những trăn trở tinh thần và tâm hồn của tuổi thơ. Em bé được miêu tả trong Mây và Sóng với tình yêu thương đặc biệt dành cho mẹ hiền.
Bài thơ Mây và Sóng là một tác phẩm xuất sắc nói về hạnh phúc trong tuổi thơ. Hình ảnh của sóng, mây và mẹ đậm chất nhân văn nói lên vẻ đẹp của chủ đề đó.
Nguồn: Mytour