Bài đánh giá về nhân vật dì Mây trong truyện Người ở bên bờ sông Châu của tác giả Sương Nguyệt Minh mang đến một bài văn mẫu đầy đặn và điểm số cao cho các bạn học sinh xuất sắc.
Đánh giá về nhân vật dì Mây đòi hỏi sự kết hợp giữa từ ngữ, giọng điệu và ngôn ngữ cơ thể phù hợp để trình bày trước người nghe. Dưới đây là một bài văn mẫu giới thiệu và đánh giá về nhân vật dì Mây tốt nhất mời các bạn cùng tham khảo. Ngoài ra, bạn có thể tìm hiểu thêm về phân tích nhân vật Dì Mây và nhiều bài văn hay khác tại chuyên mục Văn 10 Cánh diều.
Giới thiệu và đánh giá về nhân vật dì Mây
Em là Thanh Thanh, em xin phép được giới thiệu. Trong buổi thực hành nói và nghe hôm nay, em xin chia sẻ với cô và các bạn bài giới thiệu, đánh giá về nhân vật dì Mây trong truyện Người ở bên bờ sông Châu của Sương Nguyệt Minh. Rất mong được sự lắng nghe từ phía cô và các bạn!
Nhà văn Nguyễn Minh Châu đã nói: “Văn học và nghệ thuật là hai đường tròn đồng tâm với con người ở trung tâm”. Quả đúng là như vậy, giá trị chân chính của nghệ thuật nằm ở vẻ đẹp của con người. Đến với mỗi tác phẩm văn học, chúng ta như được làm quen, gặp gỡ và hiểu biết về một số phận, một cuộc sống. Và có lẽ, tôi sẽ không thể quên nhân vật dì Mây trong truyện ngắn “Người ở bến sông Châu” của Sương Nguyệt Minh. Hôm nay, tôi muốn giới thiệu với các bạn về người phụ nữ mạnh mẽ ấy.
Đặt trong bối cảnh xã hội Việt Nam sau chiến tranh, “Người ở bến sông Châu” xoay quanh cuộc sống của dì Mây – một người lính trở về sau cuộc chiến chống Mỹ. Đọc tác phẩm, ta không chỉ cảm nhận được nỗi khốn khổ, đau thương của dì mà còn nhận thấy sự tàn bạo mà chiến tranh mang lại cho con người.
Trước hết, dì Mây là biểu tượng cho con người sẵn lòng đứng lên chiến đấu và hy sinh vì độc lập dân tộc. Là một cô gái trẻ đẹp với tình yêu đang nở rộ, dì sẵn lòng từ bỏ để tham gia chiến trường, đương đầu với tử thần. Trở về từ cuộc chiến, dì được mọi người trong làng Trại nồng hậu chào đón. “Có người động viên, an ủi, có người thông cảm, thương xót”. Có lẽ vì chiến tranh đã lấy đi của dì quá nhiều thứ. Một tình yêu chưa thành, một thanh xuân sáng ngời hay một mái tóc đen óng mượt. Khi trở về, dì cảm thấy lạ lẫm trong chính quê hương của mình khi mọi thứ đã thay đổi nhiều. Người mà dì yêu thương, mà dì muốn dành cả cuộc đời cho đã hy sinh trong chiến trận và kết hôn với một người phụ nữ khác. Mái tóc dì một thời đen óng mượt bây giờ đã rụng nhiều, xơ và thưa đi. Và hơn hết, dì đã mất đi đôi chân của mình. Dì phải dùng chân giả, gậy, khó khăn leo lên thuyền ngồi. Mặc cho nhiều bi kịch, dì vẫn luôn lạc quan, mạnh mẽ, và kiên cường.
Dì Mây cũng là một người phụ nữ trung thành, tình yêu thương. Ở chiến trường, không ngày nào dì không viết tên người yêu vào nhật kí. Người con gái Trường Sơn nơi đạn đạn bom rơi luôn mang theo nỗi nhớ và tình yêu bất tận cho người yêu ở quê nhà. Dù tưởng rằng người phụ nữ đó sẽ có một kết thúc hạnh phúc sau chiến tranh nhưng không... dì trở về trong sự lãng quên của người yêu thương nhất – chú San. Chàng trai mà dì từng “ôm chặt, nép đầu vào ngực người yêu” bây giờ đã có một cuộc sống mới với tình yêu mới. Dì không thể trách ai, có lẽ do thời gian đã xóa tan mọi kỷ niệm đẹp giữa hai người. Thế nhưng, trước lời đề xuất “từ bỏ tất cả” và “bắt đầu lại” của chú San, dì rõ ràng từ chối “Không!”. Mặc cho buồn bã, đau lòng, dù còn yêu thương, nhưng dì hiểu, hạnh phúc của mình sẽ lấy đi cuộc đời của một người phụ nữ khác: “Thôi! Thôi! Mất rồi! Đằng nào cũng chỉ một phụ nữ khổ. Anh về đi”. Vì hạnh phúc của người mình yêu, dì Mây sẵn lòng hi sinh bản thân. Một con người với trái tim cao thượng!
Tác giả đã đặt dì Mây vào tình huống trớ trêu hơn khi để dì giúp đỡ cô Thanh – vợ chú San – khi cô đang sinh em bé. Trong cơn mưa gió, dì Mây với đôi chân bị thương tật của mình giúp cô Thanh vượt qua giai đoạn sinh con. Mặc dù bị thím Ba can ngăn, dì nhẹ nhàng khuyên bảo cô Thanh cố gắng rặn: “Em cố lên. Hãy nghĩ đến đứa con. Nào...cố lên em....” Có lẽ không ai nghĩ rằng đây là lời nói của một người phụ nữ đối với người đã thay thế cho hạnh phúc của mình. Việc giúp đỡ sinh con thành công, nghe tiếng em bé khóc, dì Mây cảm thấy “đau lòng, buồn bã hơn lẫn với niềm ao ước, mong đợi, vui buồn lẫn lộn”. Có lẽ dì cũng đau lòng khi bản thân giờ chỉ còn lẻ bóng một mình, dì thương cho số phận bất hạnh của mình. Gia như hai người không bị chia cách, gia như không có chiến tranh, có lẽ bây giờ dì đang được hạnh phúc bên chồng con. Thật là đáng tiếc và đau lòng cho số phận của người phụ nữ ấy!
Do đó, tác giả Sương Minh Nguyệt đã đặt nhân vật dì Mây vào những thử thách khó khăn để qua đó, nhân vật hiện thân một cách tự nhiên. Chúng ta thấy rõ rằng chiến tranh đã lấy đi nhiều thứ của con người: vẻ đẹp, sức khỏe, tình yêu,... Nhưng, tâm hồn con người vẫn mãi là một trái tim nhân từ và cao thượng.
Thể hiện qua nhân vật dì Mây, tôi mong muốn mỗi bạn luôn giữ cho nhau những tình cảm chân thành, sâu sắc, và hãy trân trọng từng khoảnh khắc hiện tại. Cuộc sống mà chúng ta đang trải qua là kết quả của sự cống hiến của những thế hệ trước đây.