Mẫu 1
Lời giải chi tiết:
Nguyễn Tuân nổi tiếng là một nhà văn tài hoa, giàu cá tính. Ông đã niệm và theo đuổi suốt đời quan niệm '...mà thầy rằng yêu đẹp có nghĩa là quyết tâm bảo vệ đến cùng những gì mình đã nhận là đẹp'. Và trong rất nhiều cái đẹp mà ông cảm khái, theo đuổi ấy ta thấy có cái đẹp ngời sáng giữa cảnh lao tù tăm tối, cái đẹp của lụa trắng tinh bay những nét mực, cái đẹp từ sâu thẳm lòng người. Cái đẹp toát ra từ người tử tù Huấn Cao và Chữ người tử tù.
Trong tác phẩm, Huấn Cao là một con người tự trọng, sống hiên ngang bất khuất, không bị sức mạnh của quyền lực, của vàng bạc làm cho khuất phục. Có những con người xây cất về đỉnh cao, nhưng người ta không biết phải tính bằng gì, người ta cũng không còn quan tâm... Một con người mạnh mẽ như vậy, còn sợ gì sức mạnh hay tiền bạc?
Là người làm nên sự nổi tiếng của dân tộc, chỉ một giang sơn không thể chịu được sự suy thoái, sự mục nát của triều đình phong kiến ngày càng trơ ra, rỗng rãi, Huấn Cao đấu tranh với triều đình đó. Bị gọi là kẻ thù, nhưng vì lý tưởng lớn, vì lý tưởng lớn nên điều đó không có gì là phi lý cả. Đến khi bị giam cầm, sắp lên đoạn đầu đài vẫn không coi trọng: Đến cái chết cũng không còn sợ nữa... Huấn Cao có những suy nghĩ, những hành động thật sự lớn lao ông vẫn tỏ ra bình tĩnh khi nhận rượu thịt, coi như đó là một việc bình thường trong cuộc sống hằng ngày, dù đang bị giam giữ.
Dưới con mắt của Huấn Cao, những người nắm quyền chỉ là những kẻ tiểu nhân không đáng kể, vì thế ông luôn méo mặt chúng, dù ở giữa cảnh tàn khốc, lừa dối giữa những thứ dơ bẩn. Khi viên quản ngục hỏi ông có cần gì nữa không, ông đáp như một cái tát vào mặt đối phương: Ngươi hỏi ta cần gì? Ta chỉ muốn một điều, là ngươi đừng bước chân vào đây'. Đó là cái tự tin, cái tư thế kiêng nhẫn dù khi đang ở trong một môi trường tối tăm của nhà tù.
Là người đánh bại những kẻ thù, mạnh mẽ và không sợ bất kỳ điều gì, nhưng Huấn Cao lại trân trọng cái bản chất tốt đẹp của con người. Trong phần sâu sắc nhất, khi đôi khi phải giấu kín vì hoàn cảnh, việc ông chia sẻ chữ và lời khuyên cuối cùng cho viên quản ngục thể hiện tâm hồn của Huấn Cao. Lời đó là lời nói từ trái tim, là tình yêu thương của ông: 'Tôi nói thật đấy, thầy quản nên trở về quê hương để sống thôi... ở đây, khó giữ lấy lòng thiện lành và rồi cũng sẽ mất đi cả đời lành lặn'. Ông yêu cái đẹp và cảm thông với những người biết trân trọng cái đẹp. Huấn Cao hiểu được tấm lòng của viên quản ngục nên sẵn sàng chia sẻ chữ, vì ông cảm thấy đó là cách thể hiện tấm lòng thiện chí.
Huấn Cao là một người tài năng trong nghệ thuật, không chỉ giỏi về văn chương, thi ca, họa sĩ, ông còn có tài trong việc viết chữ đẹp, bản chất của ông thể hiện rõ trong từng câu văn, bức thư của ông phản ánh đầy đủ tâm hồn và tài năng của một nhân vật tài năng. 'Đời ra cũng mới viết có bộ tứ bình và một bức trung đường cho ba người bạn của ta thôi'. Và việc ông viết chữ cuối cùng trong đời mình cũng là một trường hợp đặc biệt, một cảnh tượng độc đáo chưa từng thấy bởi ông chia sẻ chữ viết bằng cả tâm hồn, bằng chí lí và tài năng của mình.
Cái đẹp luôn đối lập với cái xấu. Việc sử dụng chữ đẹp, viết chữ đẹp là một cái đẹp cao, trang trọng, thường được thể hiện trong những bức tranh tưởng tượng của thiên nhiên và con người. Nhưng ở đây là sự đối lập. Mặc dù đối lập nhưng không có sự xung đột. Ánh sáng từ ngọn đuốc, mùi thơm của mực, màu trắng của lụa đã chiếu sáng. Tất cả thể hiện ý nghĩa sâu sắc: cái đẹp có thể nảy sinh từ nơi đen tối, từ một mảnh đất chết bởi một người sắp chết (một tù nhân). Những lời khuyên của Huấn Cao về cái đẹp không bao giờ chấp nhận sự xấu xa.
Nhân vật Huấn Cao, giống như nhiều nhân vật chính diện khác trong truyện Vang bóng một thời, được biết đến là một người tài năng. Trong Huấn Cao, bên cạnh tài năng, là sự mạnh mẽ của một người có trách nhiệm với cộng đồng. Đó là nét độc đáo của Huấn Cao so với những nhân vật khác trong Vang bóng một thời.
Ngôn ngữ mạch lạc, miêu tả tinh tế của Nguyễn Tuân đã tái hiện lại không khí của một thời đã qua. Nhân vật Huấn Cao, con người mạnh mẽ, tài năng và trách nhiệm với đất nước. Điều này cũng là sự thể hiện của khát vọng cao cả theo đuổi lý tưởng của tuổi trẻ Nguyễn Tuân khi bước vào cuộc sống.
Mẫu 2
Lời giải chi tiết:
Nguyễn Tuân là một trong những văn sĩ tài năng của Việt Nam. Ông viết nhiều loại hình văn chương, nhưng tác phẩm nổi bật nhất của ông chính là Chữ người tử tù. Trong tác phẩm này, ông đã thành công trong việc tạo hình nhân vật Huấn Cao.
Chữ người tử tù được thu thập trong tập Vang bóng một thời. Nhân vật chính là Huấn Cao, một người có trách nhiệm và có phẩm hạnh cao quý. Huấn Cao được mô tả như một người có uy danh trong cả văn võ, có phẩm chất cao đẹp, và là biểu tượng của sự hùng mạnh và tài năng.
Ở Huấn Cao, ta thấy tư thế kiêng nhẫn và sự vững vàng, một con người mang lại cảm giác kiêu hãnh và hùng mạnh. Sự xuất hiện đầu tiên của Huấn Cao được mô tả qua việc các nhân vật khác đề cập đến ông, gợi lên sự nổi tiếng và uy danh của ông.
Sau đó, Nguyễn Tuân mô tả trực tiếp hành động của Huấn Cao, cho thấy sự kiêng nhẫn và mạnh mẽ của ông khi đối diện với khủng bố từ phía nhà cầm quyền. Dù bị giam giữ, Huấn Cao vẫn tỏ ra bình tĩnh và không chịu khuất phục. Ông không sợ hãi khi đối mặt với sự uy hiếp và cảm thấy bình thản khi nhận rượu thịt từ viên quản ngục. Sự kiêng nhẫn và lòng tự trọng của ông được thể hiện qua lời nói và hành động của mình.
Huấn Cao không chỉ coi thường những kẻ đại diện cho quyền lực áp bức mà còn biểu hiện lòng tự trọng và tôn trọng nguyên tắc. Ông chỉ coi thường những kẻ thống trị và không bao giờ chấp nhận sự bắt buộc hoặc tham nhũng. Ông luôn sống đúng với lương tâm và không bao giờ bán rẻ lòng tự trọng của mình.
Huấn Cao còn là một người biết trân trọng tình bạn và có lòng tự trọng cao. Khi biết viên quản ngục có tấm lòng thiện lành, ông đã dành sự tôn trọng và khuyến khích viên quản ngục trở về quê hương và sống một cuộc sống tốt đẹp. Hành động của ông thể hiện tình cảm và lòng biết ơn đối với những người đã hiểu và tôn trọng ông.
Tóm lại, Huấn Cao là một nhân vật với vẻ đẹp phi thường, thể hiện sự mạnh mẽ và lòng tự trọng cao. Dù trong hoàn cảnh khó khăn nhất, ông vẫn giữ vững phẩm hạnh và lòng kiêng nhẫn, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc.
Mẫu 3
Lời giải chi tiết:
Nguyễn Tuân là một nhà văn tài hoa và mang phong cách rất độc đáo. Ngay từ trước Cách mạng tháng Tám, ông đã chứng tỏ khả năng viết văn tài ba và tìm ra những vẻ đẹp độc đáo của thời đại. Trong tập Vang bóng một thời, tác phẩm Chữ người tử tù đã tạo nên một vẻ đẹp sáng rực, với nhân vật Huấn Cao rất nổi tiếng.
Huấn Cao được sáng tạo dựa trên nhà thơ Cao Bá Quát, một tài năng văn chương và thơ ca đã được biết đến. Từ một nguyên mẫu có thực, Huấn Cao trong tác phẩm đã trở thành một hình tượng vô cùng lấp lánh với ba vẻ đẹp đặc trưng: tài hoa, khí phách và sự trong sáng. Ba vẻ đẹp này kết hợp với nhau, tạo nên hình ảnh lý tưởng của nhân vật theo ý của Nguyễn Tuân.
Huấn Cao là một nghệ sĩ thực thụ, có khả năng viết chữ và sáng tạo thơ ca độc đáo. Chữ viết của ông trở thành những tác phẩm nghệ thuật, được người khác ngưỡng mộ và khao khát sở hữu. Tuy nhiên, ông cũng là một người có phẩm hạnh và tự trọng. Ông luôn coi trọng giá trị tâm hồn và không bao giờ làm việc chỉ vì danh vọng hay quyền lực. Việc nhận cho mình được chữ không phải là điều dễ dàng, trừ khi là ba người bạn tri âm của ông. Huấn Cao thể hiện sự tôn trọng cho những tấm lòng trân trọng chân thành của người khác.
Huấn Cao còn là một người anh hùng, có khí phách và sức mạnh tinh thần không ngờ. Ông không bao giờ khuất phục trước bạo lực và uy quyền. Trong hoàn cảnh khó khăn nhất, ông vẫn giữ vững lòng kiêng nhẫn và tinh thần mạnh mẽ. Thậm chí khi bị giam giữ, ông vẫn không chịu khuất phục và vẫn giữ vững sức mạnh tinh thần của mình.
Huấn Cao là một biểu tượng của sự đẹp và thiện trong tác phẩm của Nguyễn Tuân. Sự hiện diện của ông không chỉ là một hình mẫu văn hóa mà còn là một biểu tượng cho những giá trị cao quý và tinh thần không khuất phục.